Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Vào Ma Luyện

Tiểu thuyết gốc · 1673 chữ

Trời đã về khuya, gió thổi gay gắt mang cái lạnh thấu xương cắt qua từng tấc thịt của Đàm Thiên Huyền. Khuôn anh tuấn đã trở nên tái nhợt, hắn một mực ngồi đó tu luyện như tượng đá không hề nhúc nhích từ sáng sớm đến hiện tại. Vừa đói vừa khát lại thêm vạn phần mệt mỏi khiến cho tâm trí Đàm Thiên Huyền càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Đang khi Đàm Thiên Huyền rất nhanh sẽ đến cực hạn sắp ngất đi thì bên cạnh hắn lại vang lên giọng nói êm dịu mà hắn vô cùng mong chờ: “Tên tiểu tử ngốc, ta bảo ngươi chăm chỉ tu luyện chứ không bảo ngươi tự hành xác bản thân,... Chết thật ngươi sốt cao quá rồi ta phải lập tức mang ngươi về, cố chịu một chút...”.

Mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tử Uyên, Đàm Thiên Huyền rất muốn mở miệng nói chuyện nhưng sức lực đã cạn kiệt, không tự chủ mà ngất đi. Ôm Đàm Thiên Huyền đã ngất lịm đi vào lòng Tử Uyên nhanh chóng hướng Bích La Thành dốc toàn lực mà chạy.

Gần hai canh giờ sau Đàm Thiên Huyền đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn thấy bản thân đang nằm trong phòng, bên cạnh là Tử Uyên không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Vừa ngồi dậy mùi thức ăn thơm lừng liên xông vào mũi Đàm Thiên Huyền, hắn lập tức chú ý tới thức ăn còn nóng nằm trên bàn, lại nhìn khuôn mặt nhỏ của Tử Uyên còn lấm lem lọ nồi, rõ ràng là nàng vừa mới làm không lâu.

Đột nhiên trong lòng Đàm Thiên Huyền dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một sự ấm áp không tả nổi. Vì từ khi gia đình không còn sót lại một ai trong vụ đồ sát năm đó Đàm Thiên Huyền đã không còn cảm nhận được sự bình yên và cảm giác ấm áp như thế này nữa. Cũng vì thế mà từ nhỏ đã phải lăng lộn để mưu sinh đối mặt ngoại nhân mưu mô lừa gạt, hãm hại nhau để giành lấy miếng ăn, chưa từng được ai quan tâm chăm sóc như thế này bao giờ.

Lấy chiếc chăng bông cẩn thận khoác lên người Tử Uyên sau đó hắn liền lao đến thức ăn trên bàn bốc lấy bốc để nhồi nhét vào miệng, thật sự là vô cùng mất mặt. Nhưng trước cơn đói khủng khiếp thì nhân phẩm có là cái gì chứ? Liêm sĩ là cái quái gì chứ? Quả thật không đáng nhắc đến.

Nhờ có Thiên Sinh Thể, Đàm Thiên Huyền trong khi ngủ đã nhanh chóng hồi phục lại như cũ, cơn sốt cũng không còn. Hiện tại hắn chỉ bị cơn đói cám giỗ, chỉ cần có thể ăn được hắn liền đưa vào miệng cắn nuốt. Một điểm nữa của Thiển Sinh Thể chính là sau khi hồi phục cần rất nhiều linh lực để bù đắp mà trong trong thịt yêu thú là có rất nhiều nên Tử Uyên đã cố tình làm mấy món cho hắn tẩm bổ.

Nghe tiếng cắn nuốt sùm sụp của Đàm Thiên Huyền, Tử Uyên không thể nào ngủ được, vì nó thật sự quá phiền. Nàng rất muốn lên tiếng mắng hắn một trận nhưng nhìn hắn ăn vô cùng ngon miện thì lại không khỏi bậc cười nói: “Tiểu tử thúi ăn từ từ thôi không ai giành của ngươi đâu!”.

Đàm Thiên Huyền thấy Tử Uyên tỉnh lại nhưng cũng không có ngừng ăn, hắn nhai một miệng thức ăn, vừa nhai vừa hướng nàng giơ ngón cái lên nói: “Ù ệ ủa su bụ ật ự rất ỏi, ười ấu ón ào ủ on ết”. (Trù nghệ của sư phụ thật sự rất giỏi, người nấu món nào cũng ngon hết)

Lắc đầu bó tay, không biết Tử Uyên nghe có hiểu không nhưng nàng vẫn cố nặng ra một nụ cười thở dài đáp: “Ngươi ăn từ từ thôi cẩn thận bị nghẹn chết đấy”.

Sáng sớm hôm sau khi Đàm Thiên Huyền vừa thức dậy đã thấy Tử Uyên ngồi trên ghế với ánh mắt lạnh nhạt chắm chú nhìn hắn. Cái cảm giác xa lạ này thật sự khiến cho Đàm Thiên Huyền có chút không quen. Hắn cố gắng nặng ra một nụ cười, chậm rãi hỏi: “Sự phụ, người có chuyện gì sao?”.

Tử Uyên trong cơn suy nghĩ miên man bị Đàm Thiên Huyền lôi trở về liền lắc đầu đáp: “Không, ta chỉ đang nghĩ cách giúp ngươi nhanh chóng tăng lên thực lực, với tốc độ tăng tiến tu vi của ngươi hiện tại hai năm sau cùng lắm chỉ có thể so đấu với các đại gia tộc trong Bích La Thành còn cái kia Vô Cực Môn còn xa xa không được”.

“Sư phụ yên tâm vì báo thù bất cứ khó khăn gì ta cũng chấp nhận, nếu thời gian hai năm quá ít thì ta sẽ đợi năm năm, mười năm, đợi đến khi nào đủ sức thì sẽ báo thù”, Đàm Thiên Huyền hùng hồn bày tỏ sự quyết tâm của mình.

Tử Uyên nghe vậy khẽ gõ đầu hắn một cái rồi nói: “Tên tiểu tử ngốc, ngươi nghĩ thời gian dài như vậy chỉ có một mình ngươi biết tìm cách cường đại lên thôi sao? Đám người Vô Cực Tông chắc chỉ ăn không ngồi rồi chờ ngươi đến báo thù à? Không bàn cãi gì nữa hiện tại ngươi lập tức đi theo ta đến Phong Yêu Cốc tiến hành ma luyện, không đạt đến Trúc Cơ tuyệt đối không được ra khỏi cốc”.

Sau khi trở thành nữ tử, Tử Uyên dường như mẫn cảm hơn với những tình tiết nhỏ nhặt mà người khác không để ý, chính vì vậy lúc trời vừa sáng nàng liền nghĩ đến việc này, không ai chịu ngồi yên chờ người báo thù cả, trong khi ngươi mạnh lên thì người khác cũng biết mạnh lên. Trước tình hình hiện tại chỉ còn cách giúp Đàm Thiên Huyền tăng nhanh thực lực giải quyết triệt để vấn đề này càng sớm càng tốt tránh đêm dài lắm mộng.

Khoảng thời gian ở tại Bích La Thành giúp cho Tử Uyên nắm bắt được một lượng lớn thông tin cơ bản trên Huyền Linh, bằng vào việc nghe ngóng và dò hỏi tiểu nhị của khách điếm. Trước khi rời khỏi thành nàng còn không quên mua thêm một số vật dụng cần thiết cho lần ma luyện này.

Lúc đi ngang qua trà quán Tử Uyên nghe thấy rất nhiều người bàn tán về việc Châu gia trong một đêm liền bị thiêu rụi, bảo khố bị người cướp sạch, tình cảnh Châu gia lúc này tuột dốc không phanh chỉ trong một đêm từ một trong ngũ đại thế gia liền tiêu tán không còn gì cả. Nghe những vấn đề này một nụ cười khẽ nở trên môi nàng nhưng lại rất nhanh tan biến, chỉ có Đàm Thiên Huyền đi bên cạnh luôn quan sát từng cử chỉ của nàng mới nhận thấy được.

Rời khỏi Bích La Thành Tử Uyên mang Đàm Thiên Huyền hướng về phía bắc mà đi, nơi hai người muốn đến chính là Phong Yêu Cốc, một nơi vô cùng hung hiểm, là chỗ sinh sống của yêu thú.

Yêu thú là loại sinh vật cường đại hơn hung thú gấp trăm lần, một đầu yêu thú đẳng cấp yêu binh cần ít nhất mười đến hai mươi Nhân Huyền ngũ trọng mới có thể đánh bại được, như thế là còn chưa kể phía trên còn yêu tướng, yêu soái, yêu vương và yêu đế tồn tại. Không những thế yêu thú còn có thể hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện tiến cấp, đạt đến yêu tướng liền mở ra linh trí, yêu vương liền có thể hóa hình thành nhân loại.

Đợt sinh tử ma luyện này là vô cùng cần thiết cho Đàm Thiên Huyền vì chỉ có đối diện với uy hiếp đến tính mạng với áp lực cực lớn, toàn bộ tiềm năng của con người mới được kích phát ra toàn bộ. Đây cũng là cách duy nhất để giúp cho Đàm Thiên Huyền nhanh chóng đạt được Trúc Cơ.

Tuy nói là đi nhưng cũng không phải thực chất là đi bởi vì Tử Uyên không hề đi mà là ngồi trên một cái ghế được buộc chặt vào lưng Đàm Thiên Huyền để hắn cõng nàng đi. Tử Uyên thích thú ngồi trên ghế đung đưa hai chân chậm rãi nói: “Con đường tu luyện phải trải qua quá trình rèn luyện khắc nghiệt, chỉ có vượt qua cực hạn của bản thân mới có thể bước vào cảnh giới cao hơn. Tiểu tử thúi, chuyện này không phải do vi sư lười biến hay gì đâu mà đây chính là giúp ngươi rèn luyện thể lực, giúp ngươi luyện thể để có căn cơ tốt nhất trước khi bước vào Trúc Cơ có biết không hả?”.

Mặt vô sĩ của Tử Uyên càng lúc càng hiện rõ hơn, dù vậy Đàm Thiên Huyền vẫn chấp nhận. Cả người mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn tiếp tục bước đi vì mục tiêu phía trước của hắn vô cùng lớn. Thứ nhất là trả thù cho gia tộc và lớn hơn nữa chính là có thể bảo vệ cho vị sư phụ tính khí thất thường đang ngồi trên lưng của hắn.

Luyện tập thể lực chỉ là một phần nhỏ trong quá trình ma luyện mà Tử Uyên vạch ra cho Đàm Thiên Huyền mà thôi, phía trước hắn còn vô số thử thách đang chờ đợi, nhưng có thể chắc chắn rằng Tử Uyên sẽ không bao giờ nhẹ tay với hắn.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.