Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Yêu Cốc

Tiểu thuyết gốc · 1670 chữ

Sau hơn mười ngày Đàm Thiên Huyền phải vừa mang Tử Uyên trên lưng vừa di chuyển cuối cùng cả hai cũng đến được Phong Yêu Cốc.

Nhẹ nhàng rời khỏi chiếc ghế yêu thích của mình Tử Uyên cẩn thận dùng tâm niệm dò xét khu vực phía trước một lần. Không cảm nhận được mối nguy hiểm nào quá lớn Tử Uyên mới thở nhẹ ra một hơi rồi nói: “Tiểu Huyền Huyền, bằng bất cứ giá nào nội trong hai canh giờ phải săn được bữa trưa cho chúng ta nếu không thì ngươi chịu đói đi, hiện tại ta đi tìm chỗ ở một lúc nữa ta sẽ trở lại đón ngươi”.

Dứt lời Ám Ảnh Phù Vân Bộ lập tức được vận khởi chỗ đứng vừa rồi của Tử Uyên chỉ còn lại một đạo hư ảnh đang chậm rãi biến mất, bản thân nàng lúc này đã ở cách đó mấy mươi trượng hướng thẳng vào trong cốc mà đi.

Đàm Thiên Huyền chứng kiến thân pháp quỷ dị của Tử Uyên thì không khỏi sững sờ, nhưng quyết tâm bên trong hắn lại một lần nữa chính vì vậy mà được tăng lên. Không có thân pháp quỷ dị như Tử Uyên nhưng trên đường đến đây hắn cũng đã được nàng dạy cho một bộ quyền pháp của cảnh giới luyện khí kỳ tên là Phách Thiên Thập Tam Thức.

Cái tên của bộ quyền pháp này nghe rất oách, chiêu thức cũng rất bá đạo, chỉ tiếc là phẩm cấp quá thấp đối với Trúc Cơ trở lên gần như không có tác dụng.

Mon men tiến vào trong cốc Đàm Thiên Huyền cẩn thận quan sát xung quanh, nói gì thì nói hắn không thể nào tự do đi lại không chút quan ngại như Tử Uyên được, dù sau tu vi của hắn vẫn còn quá thấp, còn cần một quãng đường dài phía trước phải đi.

Hơn mười ngày ở bên cạnh Tử Uyên tu vi của Đàm Thiên Huyền ít nhiều cũng đạt đến Luyện Khí nhị tầng. Tuy ngoài miệng Tử Uyên luôn nói tốc độ tu luyện của hắn quá châm nhưng thực tế tốc độ này cũng đã được xếp vào hàng ngũ thiên tài rồi.

“Phía trước có động tĩnh!”, Đàm Thiên Huyền đang đi thì nghe thấy phía trước không xa có tiếng gầm rống của hung thú, một nghe như tiếng hỗ, một nghe như tiếng gấu.

Hít một hơi thật sâu Đàm Thiên Huyền quyết định chậm rãi tiến đến nơi hai đầu hung thú đang đánh nhau, hắn hết sức cẩn thận hạn chế tối đa tiến động phát ra. Chỉ một sơ xuất nhỏ liền có thể biến hắn ở thế trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi trở thành miếng mồi ngon dưới tay hung thú.

Ngoài rìa Phong Yêu Cốc tương đối an toàn, ngoại trừ khá nhiều hung thú ra yêu thú cũng rất hiếm gặp thỉnh thoảng chỉ có vài con yêu thú cấp yêu binh tiến ra săn mồi mà thôi chính vì vậy Tử Uyên mới yên tâm để Đàm Thiên Huyền đi một mình rèn luyện.

Trước mặt Đàm Thiên Huyền là hai đầu hung thú mình đầy máu tươi, chứng tỏ chúng đã đánh nhau rất kịch liệt, đánh đến lưỡng bại câu thương. Tuy bị trọng thương nhưng bản tính hung hãn của hai con hung thú vẫn không giảm, đứng lườm nhau gầm gừ không thôi.

Đàm Thiên Huyền cảm thấy cơ hội đã đến hai đầu hung thú đã kiệt sức, cả hai bọn chúng lúc này đều không phải đối thủ của Đàm Thiên Huyền, cho dù có để thoát một con thì vẫn còn một con để ăn nói với Tử Uyên.

Đang lúc Đàm Thiên Huyền định lao ra thì bỗng nhiên hắn cảm thấy sống lưng lạnh buốt, một một hơi thở ẩn chứa nguy hiểm xuất hiện khiến tay chân hắn như đông cứng không thể di chuyển được. Không phải riêng Đàm Thiên Huyền mà cả hai đầu hung thú cũng bị khí tế nguy hiểm kia dọa ngất đi.

Từ phía đối diện Đàm Thiên Huyền một con nhện khổng lồ chậm rãi bước ra. Đầu Nhân Diện Ma Chu này cao hơn hai trượng, gấp ba lần con cự hùng vừa rồi. Sở dĩ gọi nó là Nhân Diện Ma Chu bởi vì bụng dưới của nó có hoa văn màu trắng hình mặt người khổng lồ với cặp mắt đỏ như máu và nụ cười ma quái.

Loài Nhân Diện Ma Chu sống đơn độc, lúc săn mồi thường dùng nọc độc cực mạnh của mình một nhát độc chết con mồi rồi một hơi nuốt trọn. Tuy nhiên điểm đáng sợ nhất của Nhân Diện Ma Chu chính là tốc độ cực nhanh cộng thêm những cái chân có lớp vỏ cứng không thua gì sắt thép, chỉ một bổ liền có thể đập nát cự thạch chứ đừng nói chi là da thịt con người.

Đầu Nhân Diện Ma Chu này chỉ mới là một đầu yêu thú cấp yêu binh phổ thông thì đã đáng sợ như vậy thử hỏi những con yêu thú còn cường đại hơn nó gấp trăm nghìn lần thì độ khủng khiếp sẽ như thế nào.

Cảm nhận thấy sự hiện diện của Đàm Thiên Huyền đầu Nhân Diện Ma Chu lập tức nhào tới về phía hắn.

“Chạy!”, Đàm Thiên Huyền lập tức bỏ chạy thục mạng, nếu không chạy chỉ có đường chết mà thôi. Thấy hắn bỏ chạy tám chân của Nhân Diện Ma Chu lập tức chuyển động cực nhanh, đẩy mạnh tốc độ đuổi theo.

Nhờ có hơn mười ngày chịu hành xác bởi Tử Uyên nên hiện tại tốc độ của Đàm Thiên Huyền nhanh hơn trước rất nhiều, hắn lợi dụng thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn luồn lách qua những thân cây to lớn để chạy trốn.

Ý nghĩ này rất thông minh, có thể nhờ những thân cây làm chậm tốc độ của Nhân Diện Ma Chu nhưng Đàm Thiên Huyền lại quên rằng đối với thực lực tuyệt đối thì tiểu xảo không đáng nhắc đến. Đầu Nhân Diện Ma Chu đi đến đâu hai chân trước của nó như hai thanh cự phủ nhẹ nhàng chấn đổ cây đến đấy, một đường thẳng đuổi theo hắn không rời.

Thể lực của Đàm Thiên Huyền còn rất kém không thể nào so sánh với yêu thú, rất nhanh đã thấm mệt, tốc độ càng lúc càng chậm lại, đầu Nhân Diện Ma Chu nhân cơ hội nhanh chóng bắt kịp hắn.

Biết bản thân không thể chạy thoát Đàm Thiên Huyền liền muốn quay đầu lại liều mạng với Nhân Diện Ma Chu. Lấy tốc độ khá nhanh cùng với ưu thế chiều cao khiêm tốn của mình hắn dễ dàng lách vào giữa tám chân như tám cái trụ sắt của Nhân Diện Ma Chu.

Dù sao cũng là yêu thú cấp thấp, còn chưa mở linh trí, do Đàm Thiên Huyền chui xuống dưới chân nó mà đó lại chính là điểm mù của Nhân Diện Ma Chu nên nó cứ lay hoay, xoay vòng cố nhảy ra chỗ khác.

Về phần Đàm Thiên Huyền vừa xuống dưới bụng Nhân Diện Ma Chu liền bị cái mặt ngưới phía dưới dọa cho một phen khiếp đảm nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra đó chỉ là hoa văn hoàn toàn không có nguy hiểm. Thấy Nhân Diện Ma Chu muốn tránh đi Đàm Thiên Huyền liền nhanh chóng di chuyển theo như hình với bóng, thỉnh thoảng hắn còn dùng thức thứ nhất của Phách Thiên Thập Tam Thức, Phách Sơn đấm vào dưới bụng nó, chỉ tiếc lực sát thương chưa đủ đánh gục chỉ khiến cho Nhân Diện Ma Chu rít lên mấy tiếng rồi thôi.

Trong khi cả hai đang giằng co với nhau thì đột nhiên tám cái chân nhện trở nên vô lực ngã xuống khiến cho toàn bộ cơ thể khổng lồ đổ sập lên người Đàm Thiên Huyền, đè bẹp hắn nằm bên dưới. Cùng lúc đó giọng nói quen thuộc của Tử Uyên lại vang lên khiến cho hắn dở khóc dở cười: “Tiểu Huyền Huyền ta bảo ngươi đi tìm thức ăn chứ đâu bảo ngươi ở đây chọc nhện, không những thế còn chọc một con nhện to khủng khiếp thế này, nếu đổi lại là một con đại hùng còn chấp nhận được chứ con nhện này toàn thân đều là độc làm sao nuốt cho trôi đây?”

Đàm Thiên Huyền khổ sở bò ra khỏi người Nhân Diện Ma Chu ủy khuất nói: “Ta cũng đâu có muốn đâu sư phụ, rõ ràng là ta đã tìm được một con hổ và một con gấu lớn bị thương đang định ra tay thì con nhện khốn kiếp này nhảy ra đuổi theo ta đến tận đây, xém chút là không còn mạng gặp người rồi”.

Tử Uyên nghe thấy không khỏi bật cười mắng: “Ngươi đúng thật sự là họa tinh nha, người ta trăm người không gặp chỉ riêng ngươi vừa đến liền gặp yêu thú, còn may chỉ là một đầu yêu binh chưa mở linh trí nếu gặp phải yêu tướng thì xác định chết chắc rồi!”.

Vừa nói Tử Uyên vừa làm động tác cắt cổ hướng Đàm Thiên Huyền thè lưỡi trêu chọc, khiến cho hắn nuốt nước bọt không thôi.

“À phải rồi ngươi nói lúc nảy tìm thấy thức ăn ở chỗ nào mau dẫn ra đến xem”, Tử Uyên không muốn tiếp tục trêu chọc hắn nữa liền cười hì hì đổi chủ đề.

Đàm Thiên Huyền thở dài một hơi rồi lần theo vết cây đổ mà Nhân Diện Ma Chu gây ra đưa Tử Uyên trở về chỗ hai đầu hung thú bị trọng thương.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.