Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập Kích Bất Ngờ

Tiểu thuyết gốc · 2512 chữ

Vô tận thôi diễn

Chương 12: Tập Kích Bất Ngờ

Sau khi di chuyển được hơn ba mươi phút, cuối cùng cả hai cũng tới được nhà của Khuynh Thành, đây là một căn trung cư khá lớn thế là Bình An lại một lần nữa lẽo đẽo sách đồ cho cô lên tới nhà, phải mất hơn năm phút thì cả hai mới hoàn thành chuyển đồ lên tới phòng, lúc này Khuynh Thành mở lời:

“Cậu vào nhà tí không?”

Bình An nghe thế thì lắc đầu nói:

“Tôi còn vài cái đề cần sử lý, thế nên không vào đâu hẹn mai gặp lại”

Nói xong cậu cũng quay người đi ra ngoài, Khuynh Thành nghe lời cậu nói thì mỉm cười, sau đó cũng tiễn cậu ra cửa rồi mới trở lại vào nhà mình.

Lúc này, bất chợt phía xa có một đôi mắt dõi theo Bình An thấy cậu đã rời khỏi căn nhà hắn ta liền nhấc điện thoại:

“Hắn ta đi xuống rồi, chuẩn bị hành động!”

Sau đó cũng cũng tắt mày chờ đợi thông báo từ phía bên kia.

Lúc này Bình An đã lên xe rời khỏi khu nhà của Khuynh Thành thế nhưng lần này cậu có cảm giác gì đó không ổn lắm, chỉ cảm thấy lòng có chút bồn chồn thế nhưng nguyên do thì không tìm thấy nên chỉ có thể cho rằng do kì thi sắp tới nên có chút căng thẳng mà thôi, thế nên cậu quyết định tăng tốc độ để nhanh chóng về nhà tiếp tục sự nghiệp học tập của mình.

Nhưng khi vừa rời khỏi nhà của Khuynh Thành gần một km thì ‘ầm’

Một chiếc xe tải lập tức va chạm kịch liệt với chiếc xe của Bình An, cú đâm từ phía mạn phải của xe khiến chiếc mẹc của cậu bị hất văng vao lề đường, Bình An choáng váng trước cú tông này thế nhưng tố chất cậu cực kì tốt thế nên sau hơn ba mươi giây bị choáng, cậu lập tức đã khôi phục tỉnh táo đá vỡ cửa kính nhảy ra phía bên ngoài xem xét người kia có gặt vấn đề gì không.

Thế nhưng vừa nhảy ra ngoài một âm thanh xé gió vang tới, Bình An lập tức phản xạ có điều kiện cúi người tránh qua một kiếp.

‘Choang’

Âm thanh cửa kích vỡ nát sau khi Bình An né được đòn hiểm của đối phương, trong tức thì Bình An lập tức lui lại tìm một vị trí an toàn để xác định đối phương là ai.

“Haha, mày phản ứng nhanh đấy thằng nhãi con”

Người vừa ra tay lúc nãy cười quái dị nói, Bình An nhìn thấy người này thì sắc mặt biết đổi nói:

“Là mày”

Không sai người này chính là kẻ đại ca trong vụ mấy tên côn đồ tấn công cô nhi viện kia.

“Trí nhớ rất tốt, tiếc là không có thưởng rồi”

Bốp bốp bốp chỉ thấy hắn vỗ tay một cái, lập tức có mười tên ăn mặc vest chỉnh tề từ đằng sau chiếc xe tải kia lao ra, đứng bao vây Bình An, cậu thấy thế thì khinh thường nói:

“Mười thằng thôi à, lần trước tao nhớ không lầm thì nhiều hơn thì phải?”

“haha mày đúng là gan to đấy nhãi con, nhưng lần này thì không dễ thế đâu đây toàn là lính đặc chủng về hưu đấy nhãi con, mấy thằng giang hồ quèn lần trước không thể so sánh đâu”

“Ồ ghê gớm thế cơ à, vậy thử đi để tao xem chúng mày có gì nào”

Dứt lời Bình An đã muốn động thủ trước thế nhưng tên đại ca lại ra hiệu cả bọn bình tĩnh nói:

“Đừng nóng, để tao bắt nốt bạn gái của mày tới đây đã rồi chúng ta tính toán một thể hahaha”

Bình An nghe thế thì biến sắc mặt, không hề nói nhảm thêm một câu trực tiếp xuất thủ vì cậu biết lúc này Khuynh Thành khẳng định đang gặp nguy hiểm.

“Bịch bịch bịch”

Nhất thời tiếng đánh đấm vang lên không ngớt, thế nhưng khu vực này lại không có người qua lại mấy vì đây là khu công trường nên mới vắng vẻ như vậy.

Quay lại với khu nhà trung cư của Khuynh Thành lúc này, lúc này nàng vừa mới thu dọn ngăn nắp số đồ mà bà nội gửi tặng mình thế nhưng khi cô đang muốn đi tắm thì chợt có tiếng chuông cửa vang lên:

‘Tinh tinh tinh’

Khuynh Thành nhíu mày không biết có sự tình gì mà giờ này lại có người đến tìm khiến này cảm giác có điều không ổn, thế là thông qua con mắt nhỏ trên cửa này nhìn ra phía bên ngoài chỉ thấy một người với trang phục bảo vệ ở ngoài, khuôn mặt đã bị chiếc mũ lưỡi chai che đi mất khiến nàng không thể nhìn rõ.

Lúc này Khuynh Thành thử thăm dò hỏi:

“Ai vậy?”

“Bảo vệ tới kiểm tra, chúng tôi phát hiện có đối tượng tình nghi ở trong khu trung cư này”

Khuynh Thành nghe thế thì nhíu mày vì nàng chưa từng nghe thấy giọng nói này bao giờ vì nàng đã nghe giọng của bảo vệ khu trung cư này, thế là hỏi thêm một câu nữa, cũng đồng thời gọi điện cho bảo vệ dưới khu trung cư.

“Phòng tôi không hề có ai đi vào cả, chú có thể quan sát camera ngoài hành lang”

Mà lúc này âm thanh nghe máy từ đầu dây điện thoại kia phát ra:

“Bảo vệ tòa nhà xin nghe ạ”

Khuynh Thành nghe thế thì liền lập tức hỏi:

“Cho hỏi có phải tòa nhà đang có bảo vệ đi kiểm tra không ạ”

“Đúng vậy thưa cô, do camera đang gặp vấn đề nên chúng tôi đang cho người đi tìm kẻ đột nhập nên mong cô vui lòng hợp tác”

Khuynh Thành nghe thế thì mới thở ra một hơi thế nhưng cô không biết rằng phía đầu dây bên kia đã bị một kẻ khác khống chế, còn bảo vệ chính thức thì đã bị đánh ngất từ khi nào không rõ.

Cúp máy điện thoại, Khuynh Thành nhẹ nhàng mở cách cửa ra thế nhưng cái cô chứng kiến đầu tiên lại là chiếc quần âu phục mà không phải trang phục của người bảo vệ hàng ngày, hơn thế nữa trên tay người kia còn có vài hình săm ở ngón tay, điều này là không thể nào với những bảo vệ ở khu trung cư cả thế nên điều này làm cô lập tức cảnh giác, cánh cửa vừa hé ra đã bị cô quyết đoán đóng lại, thế nhưng phản ứng cửa Khuynh Thành vẫn chậm một bước, cách cửa đã bị một cái rìu chặn lại.

Khuynh Thành lập tức biến sắc cô lập tức chạy thẳng một mạch vào phòng mình khóa cửa cũng còn may vì Khuynh Thành luôn có thói quen hé cửa sau đó mới mở đây khóa bên cạnh thế nên cô mới có chút thời gian để cô tranh thủ như vậy.

‘bịch bịch bịch’

Âm thanh phá khóa phát ra bên ngoài khiến trái tim nhỏ của Khuynh Thành đập lên bình bình, cô lập tức dùng toàn bộ sức lực lấy đồ dùng chặn lại cánh cửa phòng của mình.

Thế nhưng khi vừa bỏ được thêm cái bàn vào để gia cố cái cửa thì ‘ ầm’

Một chiếc rìu sắt cưỡng ép xuyên phá cái cửa mà vào điều này khiến con ngươi Khuynh Thành co rụt lại cả người run run.

‘Ầm, ầm ầm’

Lại thêm vài ba nhát dìu vang lên, mà mỗi nhát dìu giống như hung hăng gõ vào trái tim nhỏ bé của cô gái nhỏ vậy mà chỉ cần tên hung đồ bên ngoài bổ thêm vài nhát nữa thôi chiếc cửa sẽ bị phá tan ra, lúc đó số phận của cô cũng sẽ đi tới điểm cuối.

Bỗng chốc lúc này Khuynh Thành nhớ tới hình bóng một người, một cậu thiếu niên đã từng cứu cô tới tận hai lần, một lần là cô đi trên đường gặp phải đám côn đồ, một lần lại là ở cô nhi viện kia, phong thái đó sự dũng cảm đó đã hoàn toàn chinh phục được trái tim cô, giờ đây tới những giây phút cuối cùng này cô mới nhận ra rằng sau từng đấy chuyện bản thân mình đã không thể không thừa nhận rằng cô đã có tình cảm đặc biệt với cậu.

Mà khi nhớ tới hình dáng kia, nỗi sợ trong Khuynh Thành bỗng nhiên biến mất cô bình tĩnh trở lại tiến lại gần bên lan can trung cư, chờ đợi dây phút cuối của mình, chờ đợi lúc cánh cửa kia bị phá nát.

“Ầm”

Quả nhiên, chỉ thêm vài nhát bổ trong chưa tới mười hơi thở, cách cửa bằng ghỗ bị phá hủy một cách không thương tiếc sau đó một bàn tay to lớn và lông lá thò vào định mở chiếc cửa kia ra thì “ầm”

Một âm thanh chấn động khác lại vang lên, mà cách tay kia cũng lập tức bị kéo ra phía ngoài sau đó là những âm thanh bịch bịch không ngừng vang lên, điều này khiến cho Khuynh Thành đã đưa một chân ra phía bên ngoài ban công rụt lại, cô hơi hoài nghi nhìn ra phía bên ngoài bỗng nhiên một cách tay đầy màu thò vào khiến cô khinh hãi mà buộc miệng hô nhẹ một tiếng.

Trái tim Khuynh Thành lại đập một cách kịch liệt, cô không biết người đang mở cách cửa đó có phải người mình mong chờ đang ở bên ngoài không, thế nhưng tinh thần hoảng loạn lại khiến cô không thể xác định được bàn tay toàn máu đó là của ai.

“Ken két”

Cách cửa tồi tàn cuối cùng mở ra, một cậu thanh niên cả người đầy máu đầu tóc rối loạn trên người có vô số vết thương đang chạy máu tập tễnh đi vào, mà nhìn thấy bóng hình nay Khuynh Thành sững người, sau đó là nước mắt dàn dựa chạy tới ôm lấy cậu mà khóc rống lên.

Mà cậu thanh niên này còn ai khác ngoài Bình An chứ, cậu vỗ vỗ vai chấn an Khuynh Thành một cái sau đó mới nói:

“Gọi cấp cứu đi bạn ơi!”

Sau đó cũng ngất đi trong lòng mỹ nhân, mà nhìn thấy cậu ngất đi trong lòng mình Khuynh Thành lập tức gấp, cô lập tức chạy ra phía bên ngoài cầm lấy chiếc điện thoại của mình gọi ngay cấp cứu đi tới, cũng không quên cầm theo bộ sơ cứu y tế chạy vào cầm máu cho Bình An.

Khuynh Thành bàn tay run run bắt đầu cởi chiếc áo ngoài cho cậu, không phải vì cô then thùng vì cởi đồ của nam nhân mà vì những vết thương to to nhỏ nhỏ trên người Bình An đang không ngừng chảy máu kia khiến cô vô cùng đau lòng không giám nghĩ tới cậu đã trải qua những gì mới có thể tới được chỗ này, vì thế mà vừa băng bó nước mắt Khuynh Thành vừa rơi quả thực vô cùng thương tâm.

Mà quả thực để tới được kịp lúc để bảo vệ Khuynh Thành, Bình An đã trải qua một trận chiến ác liệt nhất từ trước tới nay, chưa nói tới đối thủ toàn là những người trong nghề thực thụ tùng chém giết thực thụ trên chiến trường mà lúc đó tinh thần của Bình An có chút không ổn định.

Bởi vì cậu bị câu nói của tên kia làm cho mất đi sự tỉnh táo ngày thường có vì thế buộc phải sử dụng biện pháp liều mạng với tốc độ nhanh chất đánh bại đối phương nếu không Khuynh Thành xảy ra chuyện gì cậu sẽ hối hận mất.

Vì thế mà lúc chiến đấu, Bình An cơ hồ là cứ hạ được một tên cậu lại chúng một nhất chém của đối phương, tuy rằng đã cố gắng né đi chỗ yếu hại để tốc chiến tốc thắng thế nhưng dù sao đối thủ cũng quá đông và sau đó cậu còn phải chạy bộ thêm gần một cây số mới có thể kịp thời tới nơi ở của Khuynh Thành vì xe cậu đã không thể chạy được nữa rồi.

Cứ thế, Bình An không chỉ chịu thụ thương do những nhát chém kia còn bị mất máu khá nặng cũng may nhờ tinh thần ý chí cực mạnh khiến cho cậu mới có thể chống chịu tới thời điểm này, nên khi Bình An nhìn thấy Khuynh Thành bình an vô sự thì cuối cùng tinh thần cũng buông lỏng tinh thần nên mới ngất đi vì mất máu như vậy.

Ở nhà lúc này, khung cảnh cũng là lộn sộn không chịu nổi chỉ thấy có bốn năm tên côn đồ đang nằm la liệt trong nhà, thậm trí còn có vài tên máu me chảy be bét khắp sàn nhà khiến người ta nhìn vào cũng tê cả da đầu.

Lúc này ông nội lên tiếng nói, giọng nói băng lạnh khiếp người khiến cho người ta khó mà tin được tính cách ông thường ngày luôn vui vẻ trêu đùa cùng cháu mình:

“Ai sai các người làm việc này, vì sao muốn nhắm vào chúng ta?”

Chỉ thấy lúc này một tên trong đó hai chân đã máu me đầm kia, bên cạnh là Đại Hắc đang đứng bên cạnh nhe răng gầm gừ, có vẻ như nếu không bị hai ông bà ngăn cản thì nó đã lao tới cắn rách cổ toàn bộ mấy tên này rồi.

Chỉ thấy tên được hỏi run rẩy cả người ánh mắt sợ hãi đã chứng tỏ bọn chúng vừa trải qua sự tra tấn không hề dễ chịu chút nào, ban đầu cả bọn tưởng rằng đây sẽ là nghiệm vụ đơn giản vì chỉ cần bắt giữ lấy hai ông bà già mà thôi, thế nhưng ai ngờ hai ông bà này lại là chân nhân bất lộ tướng, một thân công phu kinh thế hãi tục thậm trí đến ngay cả con chó của hai ông bà cũng vô cùng kinh khủng khiến tên này giờ mới nhận ra rằng mình bị đồng đội lừa.

Thế nên khi đứng trước câu hỏi kia, hắn không thể không bán đi đồng đội mình dù sao mình cũng đã bị bán, giờ bán lại cũng chẳng phải chuyện gì sâu thế nên rất nhanh tên này đã nói ra toàn bộ sự tình mà chúng muốn thực hiện vào tối ngày hôm nay.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến Tranh sáng tác bởi yy11429480

Truyện Vô Tận Chiến Tranh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11429480
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.