Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa Chọn

Tiểu thuyết gốc · 2530 chữ

Vô Tận Chiến Tranh

Chương 11: Lựa Chọn

Sáu giờ ba mươi phút sáng, đại sảnh nhà Bình An lúc này cậu thanh niên trẻ tuổi ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt mệt mỏi thất thần sau khi nghe những lời bà nội nói và lời giải thích của Khuynh Thành.

Quả thực cu cậu cảm thấy mình thụ ủy khất cực kì nghiêm trọng bởi vì đang tu trí học hành cho nên người thì bất ngờ lại bị cho rằng là kẻ có ý định xấu xa với con gái nhà người ta, lại còn bị chính bà nội mình cho ăn một nộ long cước nữa chứ.

Bên cạnh lúc này ông nội cũng vỗ vai hắn an ui:

“Haizz, cũng chỉ tại nhân phẩm tiểu tử con quá thấp mà thôi, nếu là ta chắc chắn sẽ không bị đối sử như thế rồi”

Nói xong còn thở dài thêm vài cái cảm thán không thôi, mà Bình An nghe thế thì cũng bó tay còn về phía Khuynh Thành, cô chỉ che miệng cười khúc khích nàng cũng không ngờ sự tình lại diễn ra với tốc độ nhanh như vậy, nếu không nàng cũng đã phản ứng kịp thời để giải thích cho bà nội rồi.

Mà nhắc tới bà nội lúc này, khuôn mặt bà nội có chút xấu hổ trước hết trừng mắt ông nội một cái, sau đó cũng ở một bên vỗ vỗ vai nói:

“Ai nha tiểu An à, quả thực việc này là bà nội làm sai thế nhưng mà cũng chỉ vì ta lo lắng cho Khuynh Thành không phải sao, cũng quả thực tại vì ta không tìm thấy con nên mới hành động chớp nhoáng như vậy, lần sau nhất định sẽ hạ thủ lưu tình a, nhất định nhất định”

Bình An nghe thế thì choáng váng mắt mày, khóc không ra nước mắt ai đời có người lại đi an ủi kiểu này cơ chứ, đây đâu phải an ui rõ ràng là đang đổ tội mà thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a, thế nên cậu cũng chỉ đành nói:

“Con không sao đâu bà nội, lần sau nhớ hạ thủ lưu tình a”

Bà nội nghe thế thì cười vui vẻ nói:

“Không sao là tốt, không sao là tốt haha để ta đi nấu cho hai đứa cái gì ăn nhé nhất là Khuynh Thành, chỉ vì cạnh trừng tiểu An học mà mệt mỏi suy yếu như vậy a, nhất định cần phải bồi bổ a”

Bình An nghe thế thì trợn mặt há miệng thật sự hoài nghi ai mới là cháu của bà nữa a, ở bên cạnh Khuynh Thành nghe thế thì cũng cười đùa vui vẻ cùng mọi người nhất thời cả nhà đều có năng lượng tích cực cho buổi sáng ngoại trừ Bình An.

Bảy giờ sáng, lúc này Bình An cùng Khuynh Thành đã cũng nhau trên chiếc xe CUP tiến về trường học, cả hai trên đường cũng không nói gì nhiều khi mà một tên đầu gỗ chỉ biết tập chung lái xe không đoái hoài gì tới mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành phía sau, còn Khuynh Thành phía sau cũng không biết mở lời từ đâu, cô nàng định cảm ơn việc Bình An nhường lại phòng cho mình thế nhưng lời nói kia quả thực xấu hổ khiến mỹ nhân tính tình lạnh lùng đã quen nên không thể mở lời.

Cứ như thế cả hai di chuyển tới trường học vào lúc bảy giờ mười lăm phút, tới nhà xe lúc này đang là giờ cao điểm cảnh tượng Bình An trở Khuynh Thành tới trường khiến cả đám con trai trợn mắt há mồm, trái tim tan nát vì nữ thần trong lòng họ trờ đã bị đại ma vương Bình An cướp đi mất rồi.

Thế là Bình An một mặt dương dương đắc ý vào lớp học bắt đầu một ngày học tập vất vả của hắn, tuy rằng cậu chỉ ngủ khoảng gần ba tiếng đồng hồ thế nhưng độ tập chung trong giờ học vẫn không giảm chút nào điều này khiến tất cả các thành viên trong lớp ai nấy đều kinh ngạc không thôi, ngay cả giáo viên khó tính ở bộ môn vật lý cũng phải gật đầu với sự cố gắng của Bình An.

Cứ như thế cuộc sống diễn ra một cách nhanh trong khi lịch trình chỉ là học, trở mỹ nhân về sau đó về nhà học nên một tuần rất nhanh đã trôi qua, thời gian thi cũng chỉ còn vài ngày nữa thế nhưng thời gian thi tốt nghiệp tới càng gần thì điểm thi trên cái đề thi thử của cu cậu lại càng cao khiến cho hai ông bà ở nhà hết sức vui mừng và quan hệ giữa Bình An và Khuynh Thành cũng ngày càng gần lại, giờ đây không còn những lần lái xe trong im lặng nữa mà đôi thi có tiếng cười đùa vang lên, Khuynh Thành cũng không lạnh nhạt với cu cậu nữa mà đôi khi cũng ngỏ lời trêu trọc.

Buổi tối hôm nay Khuynh Thành đến nhà Bình An ăn cơm, cũng đơn giản vì hôm nay cả hai người tan học khá muộn mà hôm nay là buổi ôn cuối cùng nên các thầy cô có vài lời nhắc nhở khiến thời gian có chút chậm chễ vì thế mà tên đầu ghỗ Bình An lần này không biết bị thế lực nào điều khiển mà lại mời được mỹ nhân về nhà ăn cơm.

Mà Khuynh Thành ban đầu cũng có chút do dự thế nhưng cũng lâu rồi nàng chưa qua nhà Bình An thăm hai ông bà thế nên cũng có chút tưởng niệm thế nên cũng chẳng biết bị thế lực nào sai khiến đã khiến nàng buộc miệng đồng ý.

Thế là Bình An vui vẻ quay xe một đường thẳng tiến về nhà đương nhiên phía sau chính là mỹ nhân xinh đẹp Khuynh Thành rồi và tiếp sau đó cảnh tượng cháu nội bị bỏ rơi lại một lần nữa diễn ra, vì ông bà nội đã dành hết yêu thương cho cô nàng Lâm Khuynh Thành rồi.

Đến lúc giờ cơm diễn ra, cả gian phòng bếp lại dộn vang tiếng cười ai nấy cũng đều vui vẻ cả, đến cả Tiểu Mướp và Đại Hắc cũng không hề ngoại lệ nữa thế nhưng lúc này chợt Khuynh Thành mở lời hỏi Bình An khiến cả nhà ai cũng chú ý:

“Cậu định vào trường đại học nào Bình An?”

Bình An nghe thế thì ngớ người, cả hai ông bà cũng ngẩn ra vì trong suốt thời gian này hai ông bà cũng chỉ vui vẻ vì thằng cháu nhà mình tu chí học hành nên cũng quên học hắn còn về phần Bình An, tên đầu ghỗ này thì chỉ biết học và học cũng chẳng để ý gì về việc mình thi trường đại học nào, vì thế mà đứng trước câu hỏi đơn giản của Khuynh Thành bỗng chốc lại trở thành một nhan đề khó đối với cả ba người.

Mà thấy thằng cháu mình rơi vào thế khó ông nội liền thừa cơ bổ thêm một đao cho hắn:

“Kìa sĩ tử, ôn thi cho cố vào rồi giờ chưa biết thi trường nào, thôi mày cứ ở nhà làm công ty với ông con ạ”

Bình An nghe thế thì méo mặt, thế nhưng hắn cũng không chịu thua kém thế là đảo mắt một vòng sau đó mới nói:

“Thế cô định thi trường gì?”

Khuynh Thành nghe thế thì cười nói:

“Tôi học về kinh tế đương nhiên phải thi trường kinh tế rồi”

Bình An nghe thế thì bất mãn nói:

“Ở nước chúng ta có bao nhiêu trường kinh tế tôi làm sao biết cô thi trường nào được chứ, có thể nói rõ hơn được không?”

“Là Kinh tế quốc dân đó đồ ngốc”

Khuynh Thành gắt giọng với cu cậu.

Bình An nghe thế thì sáng mắt ra, cu cậu cũng nghe tên trường này vài lần rồi vì đây quả thực cũng là một ngôi trường đào tạo kinh tế thuộc tốp đầu ở trong nước rồi thế nên suy tính một hồi nói:

“Vậy tôi cũng vào Kinh tế quốc dân đi, còn về ngành học thì cô học ngành nào tôi theo ngành đó”

Bà nội nghe thấy thế thì cười cười nhìn sang Khuynh Thành một cái, mà Khuynh Thành cũng bắt được ánh mắt quỷ dị của bà nội thì lập tức đỏ mặt vội cuối xuống gắp thức ăn.

Còn ông nội thì không như thế chỉ thấy ông chậm giọng hỏi:

“Như vậy có ổn không đó tiểu tử, có tùy tiện quá không thế?”

Bình An nghe thế thì cũng cười đáp:

“Ông nội yên tâm ạ, con đã có tính toán hết cả rồi”

Ông nội nghe thế thì bày ra một bộ dáng có quỷ mới tin ngươi với Bình An

“Ông nội à, để con phân tích cho người nghe:

Thứ nhất: nhà ta cũng làm kinh doanh thế nên con cũng nên học kinh tế ạ

Thứ hai: Khuynh Thành nhà ta học giỏi như vậy cũng học trường đó có lý nào con không học chứ

Thứ ba: có Khuynh Thành ở đó hai người chẳng phải yên tâm sao”

Thấy tên nhõi này cứ một câu Khuynh Thành, hai câu Khuynh Thành khiến cho cô nàng đỏ hết cả mặt, còn bà nội bên cạnh thì một mặt tán dương cu cậu chỉ thiếu dơ hẳn ngón cái lên mà thôi.

Còn về phía ông nội nghe thế thì cũng gật gật đầu hài lòng nói:

“Có tính toán là tốt, vậy cứ quyết định như thế đi thế nhưng điểm thi cũng khá cao đó liệu mà học tập cho tốt nhé”

“Không vấn đề gì ông nội, cháu của người là ai cơ cứ thông minh tuyệt đỉnh, anh tuấn tiêu sai …”

‘Bốp’

“Nổ ít thôi, ăn cơm đi”

Chưa kịp chém nốt vài câu thì tên này đã bị ông nội gõ cho một cái đau điếng người thế là lại lủi thủi cúi đầu ăn cơm trước tiếng cười khúc khích của Khuynh Thành.

Gần một giờ đồng hồ về sau, Bình An lúc này vừa đi từ căn phòng bếp hiển nhiên cu cậu lại phải dọn dẹp đống bát đũa kia, thậm trí ngay cả Khuynh Thành định ở lại dọn dẹp cùng cậu cũng bị bà nội kéo ra phía bên ngoài ăn hoa quả, khiến cho tên này chỉ biết kêu khổ.

Vừa ra tới nơi, âm thanh của bà nội lại một lần nữa vang lên:

“Con lấy xe đưa Khuynh Thành về nhé, đi xe ô tô ý muộn rồi gió lạnh”

Ông nội thấy thế cũng không nói gì chỉ ném cho cu cậu cái chìa khóa xe mẹc sau đó lại tiếp tục xem tin tức, còn Khuynh Thành thì lại chẳng từ chối gì có vẻ trước đó đã bị bà nội dậy bảo gì đó khiến cô đỏ hết cả mặt.

“Bóc lột sức lao động quá mà”

Than thở một câu, Bình An lại tiếp tục tiến ra bên ngoài lấy xe trở Khuynh Thanh về, đương nhiên trước khi về Khuynh Thành lại được bà nội cầm ra đưa cho một đống đồ ăn to to nhỏ nhỏ.

Thế là cả hai lên xe cùng trở về nhà của Khuynh Thành, mà trước khi đi ông nội còn căn dặn:

“Nhớ về thẳng nhà đó sau đó quay về lập tức nghe chưa!”

“Vâng ạ”

Sau đó tiếng xe vang lên, cánh cổng cũng đóng lại thế nhưng Bình An lại chẳng hề biết rằng khi xe của cậu vừa tiến ra phía bên ngoài đã lập tức có hai chiếc xe con bám theo, và xung quanh nhà cũng xuất hiện rất nhiều những kẻ lạ mặt chưa xác định.

Trên xe lúc này bất chợt Khuynh Thành lên tiếng:

“Tôi thật sự ngưỡng mộ cậu đó”

Bình An mải mê lái xe nghe thế thì hơi khó hiểu hỏi lại:

“Tại sao vậy, hay là ngưỡng mộ vẻ anh tuấn tiêu sái của tôi sao haha”

Khuynh Thành nghe thế thì cũng bó tay, tên này cứ hở ra là khoe mẽ về độ đẹp trai của hắn khiến cô nàng nghe nhiều cũng thành quen thế nên cũng chỉ đành tự nói tự trả lời:

“Cậu có một gia đình thật là ấm áp đó, ông bà luôn hết mực yêu thương cậu như vậy hẳn là sẽ chẳng bao giờ cảm thấy thiếu thốn gì”

Bình An nghe thế thì hiểu ra, cậu cũng không trêu đùa nữa mà ấm giọng nói:

“Qủa thực là tôi cũng may mắn hơn cô vì có ông bà từ nhỏ đã yêu thương chăm sóc, thế nhưng thực ra là tôi cũng không phải cháu ruột của hai người”

Khuynh Thành nghe thế thì kinh ngạc hết sức, cô trước đó cũng không hề biết về sự tình này vì trước đó bà nội cũng không hề nói cho cô khiến cho cô lầm tưởng.

Chỉ nghe Bình An nói tiếp:

“Khi tôi lên mười tuổi hai ông bà đã nói với tôi là nhặt được tôi, Đại Hắc và Tiểu Mướp ở chuồng lợn đó thế nên hai người mới nhận nuôi tôi”

Khuynh Thành nghe thế thì phì cười, cô cũng nghe nói khi trẻ con còn nhỏ thường bị ba mẹ trêu là nhặt ở bụi che, bãi rác thế nhưng lần đầu nghe nói tên này bị nhặt về ở chuồng lợn nên mới buồn cười như vậy.

Bình An thấy cô nàng cười mình như thế thì không hề lấy làm xấu hổ mà nói:

“Thật đó, ông bà nội còn nói tôi là bị ông trời đánh ra luôn”

Khuynh Thành nghe thế thì lại càng cười nhiều hơn, nhưng vẫn cố gắng nói:

“Vậy thế nào là trời đánh ra cậu”

“Ông bà nội kể cho tôi là sét đánh cháy chuồng lợn sau đó bọn họ nghe được tiếng khóc trẻ con nên mới tìm thấy tôi, nên mới bảo tôi là trời đánh ra”

Bình An một mặt nghiêm túc nói, nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng cười khanh khách của Khuynh Thành khiến cậu đen mặt, rõ ràng là cậu đang nói thật và còn rất nghiêm túc thế nhưng cô nàng lại chẳng hề tin mình. Mà quả thực cũng khó cho Khuynh Thành vì ai đời lại có sự tình kia cho được chứ mà cô nàng vốn là người theo chủ nghĩa tiến bộ, mấy truyện như vừa rồi quả thực chỉ có trong truyền thuyết mà thôi nên cô cũng chỉ nghĩ đơn giản là Bình An bị ông bà lừa từ nhỏ rồi mà thôi.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến Tranh sáng tác bởi yy11429480
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11429480
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.