Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Aris

Tiểu thuyết gốc · 4060 chữ

Thiên Long đang đứng trên một mỏm đá nhọn, trước tầm mắt hắn là mấy chục tên thổ phỉ có ánh mắt muốn giết người.

Từng ngọn gió thổi đến, cát vàng bay tứ tán khắp trời, Thiên Long chĩa thanh trọng kiếm về phía trước như một lời tuyên chiến, đồng thời dựng luôn ngón giữa của tay trái lên, lắc lư tỏ vẻ khiêu khích.

Tiểu Thiên Sứ nhận ra điều lạ song chưa kịp cảnh báo với đồng bọn thì cả đám thổ phỉ đã thúc thú cưỡi lao về phía trước, thầm thề phải chặt Thiên Long ra thành từng mảnh.

“Giết hắn!”

“Giết chết bà nó, dám tự tin xuất hiện, nó đang khinh bỉ tụi mình.”

“Anh em lên! Dạy cho con chó này một bài học.”

…..

Ô ngôn uế ngữ vang lên liên tục, cả đám thổ phỉ tựa như cùng lúc tìm được chỗ phát tiết. Việc di chuyển không mục đích trong sa mạc hàng giờ liên tục khiến chúng phát điên, tạm thời quên mất chuyện Thiên Long đã chém hàng chục mạng như thế nào.

Thấy kẻ địch quá dễ dàng mắc câu, Thiên Long cười khinh bỉ rồi quay lưng chạy, vận dụng luôn cả Liệt Diễm Ảo Ảnh.

Hàng chục bóng người xuất hiện, đều bán khỏa thân và cầm theo vũ khí biến thái tỏa ra bốn phương tám hướng.

Nhưng lần này chiêu thức của Thiên Long đã bị xem thấu, Tiểu Thiên Sứ hét lớn: “Đuổi tên hướng mười hai giờ, hắn chính là người thật.”

Mặc dù kỹ năng bị kẻ địch khám phá nhưng Thiên Long cũng không hoảng loạn bởi chuyện này đã nằm trong dự tính của hẳn. Chín bóng người tập trung với bản tôn, cùng lúc chạy song song với nhau đồng thời hướng về phương bắc.

Sở dĩ Thiên Long làm như vậy bởi hắn có thể tráo đổi vị trí giữa bản thân với phân thân, khiến kẻ địch không biết đường nào mà lần.

Đúng như hắn tính toán, Tiểu Thiên Sứ trong một lúc cũng không thể nhìn ra được người thật đã ở đâu nên chưa vội vàng ra tay.

Mười bóng người chạy phía trước, một đám mãnh thú đuổi sát phía sau.

Cát bụi bay lên mù trời, từng cồn cát bị giẫm đến tán loạn, một vài cây xương rồng xung quanh cũng chẳng thoát khỏi việc bị đạp bẹp. Đám mãnh thú bản địa cũng không dám ló đầu ra mà tìm đường rời đi, chúng tuy ngu nhưng cũng không dám chống đỡ uy thế hung mãnh của lũ thổ phỉ.

Chạy được một đoạn thì khoảng cách của hai bên bị rút ngắn đáng kể, Thiên Long chỉ có hai chân nên đương nhiên không nhanh bằng bốn chân, chưa tính đến việc trong đoàn còn có vài thú cưỡi có cánh.

Thiên Long cũng không rõ vì sao đám có cánh không bay lên trời để đuổi theo hắn mà phải bay tà tà dưới đất nhưng tốc độ của chúng vẫn rất ảo diệu. Thiên Long đã phải vận dụng biến thứ nhất mấy lần, hóa thành một cơn gió lửa mới thoát khỏi vòng vây.

Lát sau đó, Thiên Long đột ngột dừng lại chẳng có dấu hiệu báo trước khiến cho cả lũ cướp hoang mang. Bọn chúng cũng vội vàng điều khiển thú cưỡi thắng lại ngay sau lưng Thiên Long, sau đó chẳng ai bảo ai, toàn bộ những tên thổ phỉ lập tức vây quanh mười bóng người, ánh mắt hung hăng, tay lăm lăm vũ khí.

Thiên Long đứng trên cát thở dốc, cây kiếm cắm xuống cát, tay phải vuốt ngực tựa như đã rất mệt, mồ hôi túa ra trên cơ thể lực lưỡng.

Tiểu Thiên Sứ nghi ngờ song nhìn xung quanh một lát chỉ thấy bốn bề trống vắng mới yên lòng, mở miệng hỏi: “Sao nào anh đẹp trai, không chạy nữa?”

Thiên Long thở hồng hộc, cũng chẳng thu lại phân thân mà ngẩng đầu lên đáp: “Không chạy nổi, vả lại chạy nhiều như thế cũng mệt quá. Cô em bắt được anh rồi, có phải muốn anh về làm phò mã nhà em?”

Ánh mắt của Tiểu Thiên Sứ nhìn Thiên Long chằm chằm, nhận ra vẻ mặt tươi tỉnh cùng với nụ cười nhẹ trên môi hắn thì trong lòng cô có cảm giác không quá tự nhiên. Dường như có mùi âm mưu ở đây.

Thiên Long nói tiếp: “Sao nào? Con gái nhỏ của Hoàng Kim Tử Vong, nghe nói nhà em thế lực lớn lắm. Ngẫm lại về làm con rể bố em cũng không phải là chuyện mất mặt.”

“Hóa ra tên này biết cô là ai.” Tiểu Thiên Sứ nghĩ thầm rồi trên gương mặt mũm mĩm hiện lên nét thở phào. Cứ ngỡ có âm mưu nhưng không ngờ tên biến thái này lại là một tên phi công ham giàu. Vũ Thị Vân không tự mãn nhưng bất cứ kẻ nào khi biết cha cô là người nào đều trở nên khép nép, ăn nói có chút xum xoe nịnh nọt.

Chẳng hiểu vì lý do gì, trong lòng Tiểu Thiên Sứ có chút thất vọng, cứ ngỡ Thiên Long sẽ là đàn ông thực thụ nhưng hắn lại làm cô mất đi hứng thú.

Ánh mắt Tiểu Thiên Sứ trở nên lạnh lẽo, không hề cười mà nói: “Anh nghĩ anh đủ tư cách sao? Anh có cửa sao? Anh chỉ là đồ chơi của tôi thôi.”

Thiên Long nở nụ cười, cười rất tươi, hắn nhìn đám cướp xung quanh rồi lên tiếng: “Haha, vậy cô em phải xem qua sính lễ của anh đã rồi bàn tiếp.”

“Sính lễ? Sính lễ gì?” Tiểu Thiên Sứ tự hỏi.

Rất nhanh cô ta đã có đáp án.

Chỉ thấy cả mười bóng người đột nhiên nhảy lên cao, nắm đấm bên phải xuất hiện ánh lửa rực rỡ. Cứ như thế cả đám đấm xuống mặt cát dưới chân, độc kỹ cấp thần thánh Hoang Hỏa Thần Quyền được Thiên Long sử dụng.

Ngay lập tức, cảm giác bất an dâng lên trong lòng Tiểu Thiên Sứ.

“Graooo! Kẻ nào?”

Một tiếng gầm dữ tợn vang vọng khiến tất cả chấn động màng nhĩ, mặt cát dưới chân chao nghiêng làm cả bọn đứng không vững, lũ thú cưỡi tự nhiên kêu lên ô ô, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Có vài tên cướp bất ngờ bị hất văng xuống cát.

Thiên Long cười hí hửng rồi lôi từ trong cơ thể ra một mặt lệnh bài màu đỏ - vật phẩm này có tên Khốn Thú Chiến Lệnh do Kiếm Thánh ban tặng cho hắn - chỉ có duy nhất một tác dụng: sử dụng với một đối tượng mãnh thú bất kỳ, yêu cầu đối phương tiến hành trận chiến sống còn, nếu người chơi thua sẽ phải chết, nếu mãnh thú thua buộc phải trở thành thú cưỡi của người chơi.

Một màn sáng đỏ xuất hiện, lấy Thiên Long làm trung tâm nhanh chóng dạt về bốn phía, trong phút chốc đã bao phủ tất cả mọi người vào bên trong. Màn sáng này rất lớn, bán kính phải đến năm mươi cây số.

Lũ thổ phỉ rất nhanh chóng đã nhận ra Thiên Long muốn làm gì, chúng phát điên muốn tấn công hắn nhưng lại không thể, mặt cát nghiêng ngả lung tung khiến chúng rất vất vả để ổn định thân hình, đoạn chúng đành phải tìm cách rời khỏi chỗ cát lún ngay khu trung tâm.

Tàn Dạ điều khiển con rùa lui ngược về phía sau, thành công ra khỏi vùng chấn động.

Trên lưng rùa, Tiểu Thiên Sứ mặt cắt không còn giọt máu, cô bé đã nhận ra bọn họ sắp phải đối đầu với thứ gì.

Trong truyền thuyết truyền miệng giữa những NPC với nhau thì Thiên Hỏa Sa Mạc thật sự tồn tại một con rồng, nó là bá chủ của mảnh đất này. Thế nhưng từ đó đến hiện tại thì chưa có ai gặp được nó, con rồng cũng chỉ như một câu chuyện hoang đường chưa được chứng thực.

Mặt cát đột nhiên bị nâng lên cùng với những tiếng ầm ầm, một cái đầu to khủng bố xuất hiện, ánh mắt vàng rực chất chứa sự điên cuồng, khát máu, trên đầu mọc hai cái sừng nhọn hoắc, làn da che kín bởi những lớp vảy cứng cáp màu nâu đất.

“Nhân loại, các ngươi đều phải chết!” Con rồng gầm lên một tiếng, từ giọng nói cũng có thể nhận ra nó thuộc giống cái. Thân hình khủng bố của nó từ từ nhổm lên từ dưới mặt cát.

Thiên Long đương nhiên lúc này đã chạy ra phía xa đứng quan sát, cả lũ cướp cũng như vậy, thà bỏ lại vài con thú cưỡi cũng không dám đưa thân vào hiểm địa. Nghe nói trong một ngàn lẻ một kiểu chết của Vô Tận Chiến, chết trong bụng rồng được liệt vào một trong những kiểu chết ám ảnh nhất.

Từ những thông tin Thiên Long nhận được, con rồng này là kiểu rồng phương Tây, nó có tên là Aris - dù vẫn bị giới hạn ở cấp độ 50 nhưng lực chiến lại là con số khủng bố (10.982). Ngoài ra Aris thuộc chủng loài Kim Cương Bá Long - thân thể vô địch, không biết phun lửa, cũng không biết sử dụng ma pháp, nó chiến đấu chủ yếu bằng sức mạnh bạo tạc của cơ thể.

Từng lớp cát chảy xuống dưới tạo thành dòng, chẳng mấy chốc đã để lộ cơ thể khổng lồ của Aris. Nó cao tận hai mươi mét khi đứng thẳng, chiều dài từ đầu đến đuôi cũng áng chừng mười lăm mét. Trên thân thể bò sát khổng lồ là lớp vảy xù xì, bốn chân tráng kiện cùng hai cái cánh dơi màu nâu đỏ thật lớn. Đồng thời khoảng không trên đầu nó còn xuất hiện thêm một thanh máu dài vãi chưởng. Chiêu Hỏa Quyền ban nãy của Thiên Long chỉ đánh rớt 1/10000 thanh máu.

“Tập hợp! Đội hình phòng thủ.”

Tiểu Thiên Sứ cất tiếng hét to, đám người Hoàng Kim Tử Vong nháy mắt xốc lại tinh thần, ai còn thú cưỡi thì đều điều khiển thú cưỡi tập trung, ai không có thì nhảy lên ngồi chung cùng đồng bọn. Đám người Tiểu Thiên Sứ không dám đứng đối diện với Aris mà cách ra một khoảng chếch về bên phải, các kỵ sĩ giáp đen giơ lên lá chắn, bao phủ tiểu thư của bọn họ vào chính giữa.

Kim Cương Bá Long đung đưa cái cổ dài ngoằn của nó quan sát xung quanh một chút, đến khi va phải hình bóng của Thiên Long thì nó thở phì phò, tức giận nói: “Tên nhân loại kia, ngươi muốn khiêu khích ta?”

Trong cảm nhận của rồng thì kẻ đã sử dụng Khốn Thú Chiến Lệnh có một cỗ mùi vị siêu đáng ghét. Nó hỏi xong rồi ngẩng đầu lên nhìn màn sáng bao bọc xung quanh, ánh mắt lộ rõ sát khí muốn nhai đầu Thiên Long.

Thiên Long mỉm cười, hắn đáp: “Đúng thế, tao khiêu khích mày đấy thì làm sao? Con bò sát ngu ngốc.”

Aris nghe đến hai chữ “ngu ngốc” thì máu xông lên não, nó quyết định sẽ ăn thịt tên nhân loại đáng hận này. Thân thể khổng lồ dẫm lên cát lao đến, áp lực thao thiên phủ xuống, Aris giơ móng vuốt bên phải, vồ xuống muốn chộp chết Thiên Long trong một đòn đánh.

Đối diện với cái vuốt nhọn, từng khớp lóe lên quang mang mà Thiên Long cũng phải hoảng sợ. Hắn vội vàng dùng thức thứ nhất của Liệt Diễm Ảo Ảnh, biến thành một cơn gió lửa luồn lách qua bên cạnh.

“Rầm!”

Móng vuốt của Aris đập lên cát khiến mặt đất xung quanh phải chấn động, cú đánh dù đơn giản nhưng mang theo một sức mạnh không thể xem nhẹ. Đáng tiếc đánh không trúng cơ thể Thiên Long.

Ngay lúc này đây, Thiên Long vận dụng Liệt Diễm Ảo Ảnh đến mức tối đa, toàn thân bốc lên ánh lửa, nửa hư vô nửa mờ mịt, hắn như một cơn gió vội vàng di chuyển vòng qua bên cạnh, mục tiêu chính là đến sau lưng đám người Tiểu Thiên Sứ.

Chiêu đầu tiên bắt hụt nhưng Aris cũng chỉ ồ lên một tiếng rồi tiếp tục tấn công, cái đuôi dài của nó vung lên như một sợi dây cứng cáp quất về phía Thiên Long.

Rầm rập mấy tiếng, mặt cát bị nó đập thành một đường rãnh dài, có điều Thiên Long vẫn né được trong gang tấc.

Aris thấy như thế càng tức điên, nó nhanh nhẹn quay người, đưa chân phải lên muốn giẫm nát con bò sát đáng ghét.

Cái chân hôi hám to như cột đình giáng xuống, bầu trời đột ngột tối đen khiến Thiên Long đổ mồ hôi hột. Chưa bao giờ hắn lại có cảm giác cận kề cái chết như hiện tại. Thế nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Thiên Long dâng lên một cỗ nhiệt huyết, tim đập dồn dập bởi sự kích thích như đang khiêu vũ trước mặt Tử Thần.

Thiên Long lách sang một bên, nhẹ nhàng né đòn tuyệt sát, song lực đạo lần này của Aris quá mạnh, một cỗ sóng xung kích tỏa ra xung quanh làm động tác của Thiên Long bị ảnh hưởng.

Thân thể Thiên Long bay vút về một hướng không thể kiểm soát, ngay lúc đó Aris thực hiện một chiêu khác. Cái cổ dài của nó linh động rướn về phía Thiên Long, ánh mắt to tướng dày đặc sát khí. Nó há cái mồm rộng, khoe trọn hàm răng vàng nhọn cùng hơi thở nồng mùi xú uế.

Thiên Long có cảm giác một luồng khí độc bay tới khiến hắn suýt hôn mê. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thiên Long phun ra một búng máu lớn về phía xa để triệu hồi phân thân, sau đó lập tức đổi chỗ với bản tôn.

Miệng rồng khép lại, tiếng nghiến răng trèo trẹo vang lên khi Aris biết bản thân đớp hụt. Trong miệng nó chỉ là một cái phân thân vô hại.

Lợi dụng cơ thể khổng lồ không quá linh hoạt của Aris, Thiên Long liền đánh bài chuồn, vòng vèo một chốc đã chạy ra xa.

Hai mắt Aris tóe lửa, nó gầm gừ trong cổ họng.

“Tên bò sát khốn nạn, mày phải chết!”

Thiên Long thở phào rồi lập tức quay đầu phản bác: “Mày mới là bò sát, cả nhà mày là bò sát.”

Nói xong Thiên Long nhảy lên, thân thể lấp lóe vài cái đã đến sau lưng đội hình của Tiểu Thiên Sứ trong khi cô ta vẫn còn đang bất ngờ.

Thiên Long đường hoàng nói với đám thổ phỉ: “Các anh em, mau đánh chết nó.”

Đám thuộc hạ Tiểu Thiên Sứ giận run, ai nấy đều muốn bất chấp tất cả để xiên chết thằng vô học này. Thế nhưng chưa có lệnh của tiểu thư nên bọn chúng cũng không dám làm loạn.

Tiểu Thiên Sứ thấy Thiên Long nấp sau đống lá chắn một cách tự nhiên thì cũng cảm thấy buồn cười. Cô bé tạm mặc kệ con rồng mà nói: “Anh trai, anh có cần thiết phải kéo tất cả chúng ta chết chung như vậy không?”

“Không, em mau ra lệnh cho đám bị thịt giết nó. Đây là sính lễ của anh còn gì.” Thiên Long nói chuyện rất đương nhiên, có vẻ như hắn thật sự muốn dâng con rồng cho cô bé.

Tiểu Thiên Sứ bó tay, cảm thấy có phản kháng thì cũng vô vị. Cô bé nói thẳng: “Nếu như anh không có cách chạy thì thôi, chúng ta không có cách để chiến thắng nó đâu.”

Thiên Long mỉm cười, hỏi lại: “Nếu anh có cách đánh bại nó thì sao? Em sẽ phối hợp với anh chứ?”

Tiểu Thiên Sứ không đáp, nhìn chòng chọc Thiên Long như muốn kiểm tra độ uy tín trên mặt hắn. Mấy giây sau, cô bé gật đầu nói: “Được, nếu anh có cách em sẽ thử. Chúng ta tạm thời sẽ hợp tác.”

Thiên Long gật đầu, cười nói: “Thế thì tốt, dám thì từ bây giờ hãy giao quyền chỉ huy cho anh.”

“Được!”

Tiểu Thiên Sứ đáp ứng rồi đưa ra lời mời Thiên Long vào tổ đội, đồng thời trao luôn chức đội trưởng cho hắn một cách quyết đoán. Trước mặt Thiên Long hiện lên thông tin cùng trạng thái của những người trong đội ngũ, hắn thầm cảm thán đẳng cấp của mấy tên cướp này thật cao vô cùng.

Vô Tận Chiến dĩ nhiên có đoàn đội, số lượng người chơi tối đa trong một đội là một trăm người. Mười đội thì sẽ tạo thành một đoàn. Mười đoàn thì sẽ tạo thành một cánh quân. Còn vị trí đội trưởng trong đoàn đội rất quan trọng, có quyền nhận thêm hoặc đá bớt người ra, thêm nữa còn có thể phân phối chiến lợi phẩm nhận được.

Tàn Dạ đứng ngay bên cạnh Tiểu Thiên Sứ, miệng há mấy cái song cũng chẳng thể thốt nên lời. Thái độ của bà cố tiểu thư đổi xoành xoạch, Chúa mới biết bả đang nghĩ cái gì trong đầu. Đâm ra Tàn Dạ cũng đành phải thuận theo.

Aris gào lên khi thấy Thiên Long bơ nó, cảm giác phát điên như bị người yêu từ chối. Chẳng thèm nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào, thân thể khổng lồ của Aris xông đến, cánh dơi đập mạnh bắn ra từng lưỡi đao gió tấn công.

Thiên Long hét lên: “Thánh Thuẫn!”

Đám kỵ sĩ dù khó chịu song cũng phải nghe lời, cả một đám xếp hàng ngang, giơ lá chắn ra phía trước đồng thời sử dụng kỹ năng “Thánh Thuẫn”. Lá chắn đủ màu sắc, đủ kiểu dáng phóng to che chắn cho cả thú cưỡi, trên mặt thuẫn mơ hồ hiện lên ánh sáng màu trắng mờ ảo.

Kỵ sĩ cũng là một nghề nghiệp thuộc hệ Thánh Quang, được mệnh danh lá chắn thịt xuất sắc của Kỳ Ảo Chiến Địa.

Lưỡi đao gió của Aris xoẹt ngang không trung bắn tới, chạm vào lá chắn thì vỡ tan tành nhưng cũng đủ khiến đám kỵ sĩ lùi lại, thanh máu mất đi một khúc.

Ngay sau đó thân thể to lớn của Aris đã đến, nó lần nữa giơ móng vuốt lên thật cao rồi chụp xuống. Sức mạnh vô biên, uy thế khiếp người, đám kỵ sĩ ngẩng lên, dù lá chắn vẫn còn cầm chắc trong tay song cũng không ai nghĩ bản thân có thể đỡ được.

Ngay lúc này, Thiên Long ra tay, thanh kiếm đen sì được hắn nâng lên thật cao, cái rãnh nhỏ trên mũi kiếm mở ra, rất nhiều đám mây hồng được phun ra liên tiếp. Chúng nối thành một đường dài tựa như những toa xe lửa, bồng bềnh lơ lửng rồi dùng tốc độ thật nhanh lao về phía Aris.

Aris thấy nhưng cũng chẳng thèm tránh né, nó cảm thấy đám nhân loại chỉ đang giãy chết trong vô vọng, móng vuốt tiếp tục thế công.

Ngay vào lúc đám kỵ sĩ tưởng chết tới nơi, Thiên Long lần nữa thực hiện động tác, hắn ném kiếm đi rồi cả hai tay đánh vun vút tạo thành những thủ thế kỳ quái.

“Liệt Diễm Ảo Ảnh!” Thiên Long hét lớn rồi dang cả hai tay lên trời. Một làn sóng mờ ảo màu đỏ tỏa ra từ cơ thể hắn, nháy mắt đã bao trùm lên đám người.

Đây chính là thức thứ ba của độc kỹ, biến toàn bộ đồng minh tiến vào trạng thái hư ảo, sử dụng để né đòn.

“Chạy!” Thiên Long hét lên rồi lao ra ngoài.

Cả đám kỵ sĩ lập tức nghe lệnh, không một ai do dự dù chẳng biết Thiên Long vừa làm quái gì.

Móng vuốt vỗ xuống từ bầu trời, mặt cát dưới chân cả bọn bị đánh sập thành một cái hố lớn, đáng ngạc nhiên thay khi cái móng vuốt xuyên qua cơ thể của các kỵ sĩ cùng với thú cưỡi, không một ai chết, thậm chí ngay cả máu cũng không tụt.

Đoàn đội lập tức vui mừng rồi chạy ra khỏi phạm vi tấn công của Aris, sau đó bọn họ lần nữa tụ lại thành một đội hình thống nhất. Tố chất cùng sự chuyên nghiệp khỏi cần bàn cãi.

Thiên Long lần nữa đứng thẳng trên đầu rùa, phất tay nói: “Anh Dũng Xung Phong!”

Cả đoàn kỵ sĩ hét lên, thả khiên xuống và đổi sang chế độ chiến đấu, thương kỵ sĩ được họ nâng lên cao, thúc vào hông thú cưỡi xông đến.

Uy thế quả thật không tồi nhưng những cú đánh không khác gì gãi ngứa cho Aris, nó có cảm giác bị mấy cây tăm chọc liên tiếp vào chân.

“Graooo!”

Aris gầm lên, cái đuôi dài quét ngang đánh bay mấy tên kỵ sĩ, đám còn lại vội vàng lui ra sau chờ lệnh.

Thiên Long thì từ đầu đến giờ vẫn không dừng tay, liên tiếp những đám mây hư ảo trồi ra từ mũi kiếm rồi bâu vào cơ thể Aris. Ngay sau đó đám kỵ sĩ nhận được mệnh lệnh tự do hành động, lấy mục tiêu dây dưa câu giờ là chính.

Nguyên một đám người chạy tới chạy lui làm theo mệnh lệnh của Thiên Long, trong nhất thời khiến Aris bó tay bó chân, nó giận điên nhưng tạm thời không có cách, thân thể đồ sộ khiến độ linh hoạt của nó cực thấp, lại còn không biết sử dụng ma pháp hay phun lửa nên chỉ có thể dùng mấy chiêu bản năng để quần ẩu.

Tuy rằng Aris cũng đạp chết vài tên nhưng trong lòng nó ngày càng bất mãn.

Ngay sau đó, Aris quyết định sử dụng tuyệt chiêu. Nó nâng cao chân lên, đạp liên tiếp xuống đất khiến mặt đất phải chấn động liên hồi, sóng xung kích quét ngang đoàn quân khiến mọi kỵ sĩ phải lắc lư rồi đồng thời cạp đất.

“Chết đi đám ruồi nhặng!” Aris hống lên rồi vỗ cánh bay thẳng lên cao, đến giới hạn của màn sáng.

Ngay khi chưa ai hiểu Aris muốn làm gì thì đột ngột nó ngừng vỗ cánh, cơ thể khổng lồ dưới tác dụng của trọng lực rơi ngược xuống mặt đất.

Thiên Long há mồm ngây dại, Tiểu Thiên Sứ há mồm khó tin, còn đám kỵ sĩ thì không kịp há mồm.

Rồng thì không có chiêu này, nhưng Kim Cương Bá Long thì có. Lợi dụng cơ thể gần như bất hoại, Aris có thể sử dụng được kỹ năng trông giống như tự sát này.

Mọi việc diễn ra rất nhanh chóng, trong vài giây trước mắt mọi người chỉ còn lại một bóng đen khổng lồ, mặt trời bị che phủ, có cảm tưởng như trời sập.

Thiên Long dẫn đầu la hét mọi người hãy chạy ra xa và chính hắn cũng chạy. Song dưới tác dụng của chiêu đạp đất lúc nãy không kỵ sĩ nào kịp rút lui bởi thú cưỡi vẫn còn đang khó khăn điều chỉnh thân thể, cát lún khiến chúng chẳng thể rút chân ra.

Và thế là, một âm thanh kinh hoàng vang lên như năm đó Mỹ rải nấm xuống Hiroshima, cơ thể khổng lồ của Aris như thiên thạch đập lên đám kỵ sĩ, áo giáp ken két mấy tiếng rồi vỡ tan. Thú cưỡi và cả đám Hoàng Kim Tử Vong biến thành thịt vụn, chẳng kịp kêu lên một tiếng.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.