Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hứng lên

Tiểu thuyết gốc · 4014 chữ

Cánh cửa rộng lớn được làm bằng kim loại màu đỏ cùng những vết han rỉ màu nâu đồng sừng sững dựng đứng, tay nắm cửa điêu khắc hai cái đầu hổ dữ tợn, ánh mắt đen ngòm khẽ động trông y như thật.

Đứng đằng trước là một sinh vật nửa người nửa ngựa, từ thắt lưng trở lên là bộ phận của một người đàn ông trung niên với cơ bắp cuồn cuộn, phía dưới là bốn chân trông y như động vật. Hình như gã Ma Kết này thuộc chủng tộc Nhân Mã, bộ tộc đến nay vẫn còn gây tranh cãi về việc của quý của bọn chúng nằm ở đâu.

Ma Kết trông rất đô con, phủ bên ngoài cơ thể lực lưỡng của gã là một lớp áo giáp vàng rực, từng họa tiết tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Trên đầu gã đội một cái mũ gắn sừng, nhìn thoáng qua trông như Ngưu Ma Vương, bên tay trái gắn một cái khiên tròn ngay cổ tay, còn bên tay phải gã ôm theo một cây kim loại hình trụ dài to như cột nhà, có vẻ là vũ khí của hắn.

Cửu Sát nép mình cạnh bức tường, linh niệm khẽ động thì phát hiện xung quanh tên Ma Kết có rất nhiều trận pháp đủ các hệ, còn nhiều hơn số trận pháp hắn đã phá trên đường đi cộng lại. Muốn thần không biết quỷ không hay để vòng qua Ma Kết nói dễ hơn làm.

Tuy nhiên, Cửu Sát đã có kế hoạch từ trước, hắn lại tiếp tục quan sát, cố gắng tìm kiếm thứ được gọi là Lệnh Bài Thiên Không bởi theo nguyên tắc thì các NPC sẽ không có hành trang, toàn bộ vật phẩm đều ở trên cơ thể bọn họ.

Quan sát một lúc, Cửu Sát nhận ra bên chân phải phía sau của Ma Kết có đeo một túi vải khá lớn, cá chắc là mọi đồ đạc của hắn đều cất bên trong.

Cửu Sát lập tức hành động, hắn nhẹ nhàng lùi lại một đoạn rồi quyết đoán tự đánh một cái thật mạnh lên ngực, kế đến hắn phun ra một búng máu lớn giả vờ như mới bị thương. Ngay sau đó, Cửu Sát loạng choạng chạy đến, tiếng bước chân dù khẽ nhưng trong không gian vốn yên tĩnh này thì phá lệ trở nên chói tai.

“Ai đó?” - ánh mắt ngái ngủ của Ma Kết sáng trưng, hắn cảnh giác nhìn xung quanh.

“Cứu… cứu tôi…” Cửu Sát rẽ ngang qua bức tường đá, giả vờ té khụy xuống bùn, ngay sát biên giới của những trận pháp.

Ma Kết đang cảnh giác tự nhiên con mắt trợn trừng, đồng tử giãn ra, khóe miệng bất giác chảy xuống mấy giọt nước miếng.

Gã giật mình tỉnh lại, giọng điệu vốn thô cuồng nay biến thành hết sức nhẹ nhàng - “Cô gái, có chuyện gì xảy ra?”

Hắn không thắc mắc vì sao Cửu Sát xuất hiện, hắn lại càng không thắc mắc vì sao cô tù nhân này lại có thể vượt qua trùng trùng trận pháp để đến trước mặt hắn, hắn lại càng không thắc mắc vì sao Cửu Sát lại đang phun máu. Trong cái não be bé của Ma Kết lúc này chỉ còn lại một hình bóng tuyệt trần, hắn nghĩ bản thân đã trúng tiếng sét ái tình.

“Ma đầu! Biến thái! Có một tên biến thái đang đuổi theo em, cứu em với…” Cửu Sát hết sức tinh tế phát huy ra sở trường diễn kịch, khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt nghẹn ngào van xin, sự sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt, đôi môi hồng khẽ cắn tựa như còn chút quật cường mạnh mẽ. Cửu Sát còn cố ý ép bộ ngực lớn ra hết cỡ, cái đầu ti ẩn hiện khiến Ma Kết phải nuốt nước bọt.

Hắn nghe thế liền bảo: “Để tôi bảo vệ cô, đừng sợ!”

Nói xong hắn dẫm bốn chân chủ động đi đến phía trước mặt Cửu Sát, cầm chắc vũ khí chờ đợi “tên biến thái” xuất hiện. Trong lúc đó não Ma Kết không nhịn được suy nghĩ vẩn vơ, hai má sạm đen chẳng hiểu sao có chút ửng hồng.

“Em sợ quá! Em có thể…”

“Hả?” Ma Kết quay đầu lại.

Cửu Sát khẽ cắn môi, giả vờ khó khăn nói: “Em có thể… leo lên lưng anh không? Em… em sợ lắm…”

Ma Kết đỏ mặt, cúi đầu đáp: “Được, em lên đi…”

Hàng vạn con ngựa chạy chồm trong đầu Ma Kết, lũ đồng nghiệp rồi sẽ ghen tỵ với hắn đến phát điên. Nhịp tim của hắn đập càng lúc càng nhanh kể từ khi bàn tay mát lạnh của Cửu Sát chạm vào chân hắn rồi bắt đầu leo lên người gã đô con.

Cho dù cách một lớp áo giáp sắt, Ma Kết vẫn có cảm giác cực kỳ hạnh phúc, một phần nào đó trong cơ thể hắn bắt đầu nhổm dậy.

Ma Kết bắt đầu chìm sâu trong ái tình ngọt lịm, cái não vốn đã bé nay như tiêu biến, trống không chẳng còn lại gì.

Cửu Sát cười tà ngay đằng sau, một tay giả vờ ôm eo Ma Kết, tay còn lại thì thọc vào túi vải mò mẫm. Nhờ vào biệt tài sờ mó điêu luyện, chỉ trong vài giây Cửu Sát đã tìm thấy thứ mình cần, đó là một cái lệnh bài bé bằng bàn tay, phía trên chỉ có một chữ “Không”.

Ma Kết thì vẫn chưa hề phát hiện bản thân bị ăn trộm, gã còn đang tận hưởng thứ cảm giác vi diệu nọ.

Cửu Sát đeo lệnh bài vào người, sau đó đạp vào mông Ma Kết rồi nhảy bật về phía sau, chỉ nháy mắt đã đến được cánh cửa kim loại.

Ma Kết cảm thấy nhẹ bẫng, quay đầu nhìn lại thì chợt nhận ra bản thân đã bị lừa. Hắn gầm lên điên cuồng rồi chạy đến, có vẻ như muốn một mất một còn với Cửu Sát.

Trận pháp bốn phía phát sáng ngay khi Ma Kết chui vào kết giới, mấy thanh đao lửa bùng lên, hàng chục ngọn gió vô hình vô chất xoẹt qua không khí cắt đến. Ma Kết đành vung vũ khí lên chống đỡ, cây cột bằng kim loại được hắn vung vẩy rất nhẹ nhàng, tuy không mất quá nhiều máu nhưng bị cản đường là điều không tránh khỏi.

Cửu Sát lợi dụng cơ hội đó, đẩy cánh cửa to lớn rồi vội vàng chui vào trong, chỉ để lại câu nói: “Cảm ơn nhé tên ngu học.”

“Không! Không! Con đ* chết tiệt! Mày dám lừa bố mày!”

Ma Kết hét như điên, hắn điên tiết vung vũ khí xuống mặt đất xung quanh, cày nát toàn bộ những trận pháp đang hoạt động. Từng cái hố lớn được tạo ra, bùn đất văng khắp nơi, dần dần Ma Kết cũng đến được cánh cửa nhưng tất cả đều đã muộn. Gương mặt khôi ngô tối sầm lại, ánh mắt vàng rực tỏa ra ánh sáng chết chóc, hắn không còn lệnh bài, không thể xuyên qua được cánh cửa để đến tầng hai.

“Đậu xanh rau muống con quỷ cái! Tao sẽ giết mày! A!”

Ma Kết nâng cây cột lên rồi đập mạnh vào cánh cửa khiến nó lắc lư cùng một tiếng ầm thật lớn, tuy nhiên kết quả là tên nhân mã lùi lại, phun máu như suối, cánh tay tráng kiện rách toạc.

Lửa giận ngút ngàn chạy dọc trong huyết quản, cái thù này Ma Kết sẽ ghi nhớ. Hắn đành phải đặt hy vọng vào những đồng đội còn lại. Hy vọng có ai đó phát hiện ra điều bất thường và rồi đến đón hắn.

Không gian lần nữa trở nên yên tĩnh, thân hình đồ sộ đứng ngẩn ngơ rồi lặng lẽ gặm nhấm bi thương, hình ảnh tuyệt trần trong đầu Ma Kết vặn vẹo một chút rồi biến thành gương mặt của phù thủy, nhìn là muốn… à… mà thôi.

…..

“Vỗ tay! Vỗ cmn tay lên!” Nhất Kiếm Phá Ma hét toáng lên trong một nhóm chat ảo, bốn phía là hàng trăm bóng mờ không rõ mặt mũi. Vốn dĩ tất cả bọn hắn đều ngây ngốc ở trong Thiên Không Tù Lung, bởi vì có người nói tiết học thứ ba đã bắt đầu nêu đều vội vàng thoát trò chơi, tụ tập xem phim.

Những người trong nhóm chat này cũng đều là thành viên của quân đoàn Mãnh Nhân, sở dĩ che giấu thân phận bởi vì danh tiếng của Thiên Long quá thối tha, cũng vì sợ sẽ bị các quân đoàn lớn bố ráp diệt gọn. Chỉ cần trong số thành viên có một tên gián điệp thì rõ ràng là tất cả sẽ kết thúc.

Nghe giọng Nhất Kiếm Phá Ma, bốn phía vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, âm hưởng mạnh mẽ như hận không thể để cho Cửu Sát nghe thấy.

Một loạt hành động quá bá đạo khiến cho nhiệt huyết của người xem phải sôi trào. Từ từ phá giải các trận pháp đủ hệ, sau đó lừa tên Ma Kết quay như chong chóng, dù hành động không quá quang minh chính đại nhưng nhan sắc cực phẩm của Cửu Sát đã khiến tất cả phai mờ, ai nấy đều mong chờ vào hành động tiếp theo của cô ả.

Đoạn, giọng Tà Lãng vang lên với vẻ khó chịu: “Mẹ kiếp, có một đứa bảo rằng Cửu Sát Tiên Tử là kẻ tiểu nhân. Tao muốn chiến với nó.”

“Đâu? Cái bình luận nào? Để chúng tao lý luận với nó.”

“Đúng, đúng vậy, dám khinh nhờn tiên nữ, tuyệt không thể tha thứ.”

“Chính xác! Mặc dù tao không rõ cô ta có liên quan như thế nào với đoàn trưởng nhưng đã đứng lớp đều sẽ gọi là cô giáo. Tính tao luôn tôn sư trọng đạo, tao sẽ chơi chết nó.”

Cứ như thế, quân đoàn Mãnh Nhân bắt đầu xách bàn phím và chuột lên tổ chức một cuộc thánh chiến mới bên dưới livestream của Cửu Sát, chửi nát nước bất cứ đứa nào dám chê bai một câu.

Trong lúc đó, trên màn hình Cửu Sát đã xuất hiện ở Thiên Không Tù Lung tầng hai, đang từng bước phá giải các trận pháp dọc đường.

…..

Cửu Sát trải qua gần mười tiếng đồng hồ, đi từ tầng hai đến tầng năm mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Tuy nhiên càng ngày hắn lại càng cảm thấy kỳ lạ, thứ nhất bởi vì không thấy tù nhân đâu, những nhà giam đều trống không, có vẻ rất lâu rồi cũng không có ai ở; thứ hai là không có tên thủ vệ nào khác xuất hiện, việc tên Ma Kết đứng canh cổng nghe như có mùi âm mưu.

Chuyện lạ dĩ nhiên có nguyên nhân, Cửu Sát phá lệ càng thêm cẩn thận, hắn đã có vài suy đoán trong đầu nhưng dĩ nhiên vẫn chưa được chứng thực.

Cánh cửa kim loại quen thuộc đã ở ngay phía trước, Cửu Sát lúc này tỏ vẻ do dự chẳng biết có nên xuống tầng sáu hay không. Theo như Tiên Lệ điều tra, ngục trưởng cũng đang ở đó không biết là đang làm gì.

Cửu Sát bước đến cánh cửa, dù hơi lo lắng nhưng cũng đành đẩy cửa ra mà bước vào.

Trước mắt nhoáng lên một cái, vài giây sau tâm trí đã trở về với bản thân, Cửu Sát vừa nhìn thấy điều gì đang diễn ra ngay trước mặt thì chấn động đến há hốc mồm.

Hắn thấy cái gì?

Tầng sáu của Thiên Không Tù Lung hệt như một cái thế giới chân thật, trên đầu có mặt trời và những đám mây trắng trôi lững lờ. Xung quanh là bãi cỏ xanh mát rượi kèm với những cây cối cao chót vót, không gian tươi mát, đâu đó có tiếng chim hót véo von cùng với những cánh bướm xinh đẹp dập dờn.

Nếu chỉ có như vậy thì dĩ nhiên Cửu Sát không hề chấn động, mà trước mắt hắn là hàng ngàn tù nhân khoác đồng phục đang khoanh chân ngồi trên cỏ, họ nhắm tịt mắt nhưng khuôn mặt lại hiện lên vẻ thống khổ, trên đầu còn bốc lên cả khói trắng, nếu nghe kĩ thì sẽ nghe được tiếng nghiến răng trèo trẹo, và cả những tiếng rên khe khẽ vì đau đớn.

Không những thế, còn có cả những NPC tù nhân cũng đang trong tình trạng tương tự, Cửu Sát dựa vào màu sắc của tên để phân biệt. Tất cả người chơi đều sẽ có tên chữ màu trắng viền đen, còn NPC là những màu sắc khác.

Bốn phía xung quanh là mười một tên khoác giáp vàng đứng thẳng có vẻ như đang cảnh giới, nam có nữ có, con người có, động vật cũng có, bọn này nhìn thoáng qua đã biết chúng là Thập Nhị Thánh Sứ. Ngoài ra khoanh chân ngồi tại vị trí trung tâm là Vũ Linh Nhi - ngục trưởng của Thiên Không Tù Lung. Nhan sắc của cô ta trông khá thông thường, tóc ngắn, mắt đen, ngũ quan cũng coi như hài hòa, chỉ là bộ giáp màu tím than mà cô ta đang mặc mới khiến cho cô ả trở nên nổi bật.

Ngay khi Cửu Sát xuất hiện, mười một cặp mắt không có hảo ý đã quét tới, ánh nhìn tựa như bất ngờ, như nghiền ngẫm lại như ngạc nhiên, ấy vậy mà chúng đều có điểm chung là đều thấm đẫm sát khí.

Da đầu Cửu Sát run rẩy, hình như hắn đang chứng kiến một âm mưu rất lớn.

“Mẹ nó! Phá Trận Đại Pháp! Sao nó lại xuất hiện ở đây?” giọng Tiên Lệ vang lên, nó tựa như cũng chấn kinh không nhẹ.

“Phá Trận Đại Pháp là cái gì?” Cửu Sát hỏi.

“Chủ nhân! Chỗ này có tu tiên giả, pháp môn đó dù là ở Cửu Tiên Giới cũng rất hiếm gặp.”

Lời nói vừa dứt thì Cửu Sát đã hành động, lập tức quay người lao đến cánh cửa ban nãy.

Đáng tiếc thay, một bóng hình hành động nhanh hơn, dưới chân Cửu Sát xuất hiện một vòng tròn sáng lấp lánh. Ngay sau đó một thân ảnh đã giáng xuống từ bầu trời, gã này cũng đội mũ sừng bò nhưng che kín mặt, áo choàng đỏ bay phấp phới, một bên tay hắn cầm búa, tay còn lại cầm một quyển sách dày cộm như danh bạ.

“Ngươi là ai?” giọng nói tựa như máy móc vang lên, không hề có chút hảo ý nào.

Vài chục ý nghĩ xoay quanh trong đầu Cửu Sát, hắn nói: “Là Ma Kết, hắn phái tôi đến đây để thông báo cho mọi người. Có kẻ địch xâm nhập.”

Ánh mắt đỏ lóe lên sau lớp mặt nạ bạc, tên Thiên Bình trầm ngâm rồi hỏi: “Kẻ địch nào? Ma Kết nói sao?”

Cửu Sát nghĩ một lát rồi lấy ra lệnh bài giơ lên, đáp: “Hắn nói đây là tín vật, kẻ địch là quân đội của vương quốc Atlas, hắn bảo rằng có người đã nhận ra mưu đồ của ngục trưởng.”

Đây đơn thuần là lời chém gió, Cửu Sát đang đánh cược rằng tên trước mặt sẽ tin lời hắn bởi vì hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Cũng không hiểu sao Cửu Sát lại có một cảm giác cực kỳ lạ lùng rằng tên Thiên Bình ngay trước mặt là một sinh linh bằng da bằng thịt thật sự mà không phải là trí thông minh nhân tạo đắp lên. Một cảm giác hết sức quái dị song lại hết sức chân thật, đơn giản là không thể miêu tả bằng lời.

Mười tên Thập Nhị Thánh Sứ khác cũng đi tới, trong số này có một con trâu, một con chồn, một thằng nhóc con, một tên đầu cắt moi, bốn cô nàng xinh đẹp, một tên thanh niên và một gã bóng lụa. Tổ hợp nom hết sức quái dị.

Bọn chúng đều tò mò nhìn lệnh bài mà Cửu Sát đang cầm, hiển nhiên cũng nghe được lời của hắn. Chúng có vẻ dễ tin người hơn là tên to cao trước mặt.

Gã bê đê Nhân Mã lên tiếng: “Có lẽ là thật, thôi mấy cưng coi tiếp, để chị lên xem thử.”

Thiên Bình lạnh lùng nói: “Sư Tử, Bò Cạp, Kim Ngưu, Bảo Bình ở lại, tất cả chúng ta sẽ cùng đi.”

Có lẽ Thiên Bình là thủ lĩnh nên cũng không ai dám phản bác lại lời hắn, tất cả những người còn lại đều gật đầu.

Hình như Thiên Bình có sự đề phòng với Cửu Sát, bởi vì kẻ ở lại là ba cô gái và một con trâu, tất cả giới tính nam đều đi theo hắn bước vào cánh cửa.

Sư Tử là một cô nàng lãnh diễm tóc dài màu cam, gương mặt xinh xắn mang theo nét cao ngạo, trong tay cầm thanh đại kiếm to bằng nửa cơ thể.

Bò Cạp lại là một cô gái hết sức gợi cảm, cặp kính cận trên mặt thể hiện sự kiêu sa đầy dụ hoặc, mái tóc màu tím lạ lẫm cùng với vũ khí là một sợi dây xích lơ lửng xung quanh cơ thể.

Bảo Bình thì tuổi vẫn còn nhỏ, mái tóc xanh lá cùng cặp cánh bướm sau lưng thể hiện nét ngây thơ linh động, tuy nhiên cô nàng này lại ăn mặc thiếu vải nhất, váy chiến đấu màu hoàng kim ngắn đến tận đùi, khoe trọn cặp chân dài trắng nuốt.

Riêng về phần Kim Ngưu, tạo hình quái dị miễn bình luận, hoàn toàn là một con trâu mũi có gắn khuyên, chẳng qua là hắn đứng thẳng bằng hai chân và tay có thêm ngón.

Cửu Sát trầm ngâm, ba cô nàng đang nhìn chòng chọc hắn, ánh mắt mất đi sát khí mà thay vào đó là sự ghen ghét trần trụi, hình như là đang ghen tỵ với nhan sắc của hắn.

“Đi đến đó, ngồi xuống xếp bằng.” Sư Tử nói, giọng điệu tuy nghe vui tai nhưng lại rất kiêu ngạo.

Cửu Sát gật đầu, không phản kháng mà đi đến hướng cô ta chỉ tay, lặng lẽ ngồi xuống đất.

“Thiên Địa Huyền Hoàng! Phá Trận Đại Pháp!” một giọng nói xa lạ vang lên bên tai Cửu Sát, ngay sau đó một thứ áp lực cực lớn đổ xuống đầu hắn, linh hồn phảng phất như bị kéo ra khỏi cơ thể.

Cửu Sát đau đến nghiến răng, hắn là tu sĩ nên có cảm giác khác hẳn người thường, một thứ sức mạnh quái dị đang cố gắng rút ra tinh hoa bên trong linh hồn hắn, sau đó biến thành những điểm sáng tụ tập đến trên đầu của Vũ Linh Nhi và rồi tất cả hóa thành một cái lốc xoáy trong suốt.

Dưới mặt đất chỗ cô ngục trưởng đang ngồi hình như có phong ấn một thứ gì đấy rất mạnh mẽ, chấn động lan tỏa xung quanh khiến mặt đất rung lên nhè nhẹ, từng tiếng gầm trầm thấp vọng ra từ bên dưới.

Lẽ dĩ nhiên, Cửu Sát không thể bó tay chờ chết, nếu đám Thiên Bình gặp được Ma Kết thì sẽ hiểu tất cả chỉ là dối trá. Cửu Sát có thể bị cây cột kim loại của Ma Kết thông chết, hoặc là cây búa lớn của Thiên Bình đập nát.

“Tiên Lệ, có thể phá hủy trận pháp này hay không?”

“Thưa chủ nhân, nếu ngài đánh hạ Vũ Linh Nhi thì có thể, ả ta chính là tu tiên giả mà thuộc hạ nhắc đến.”

“Đậu xanh đậu đỏ, chú mày quá phế, nó là tu tiên giả mà cũng không điều tra ra được. Đã thế còn biến nó thành mục tiêu thu thập dâm lực.”

“Hèm, nó có pháp môn che giấu thực lực, dù hiện tại thuộc hạ không đoán ra nó ở cấp nào nhưng mà chấn động linh hồn thì cực kỳ mạnh. Hình như con ả này từng là một cường giả, chí ít cũng ngang cấp với Cửu Sát Tiên Tử.”

Thiên Long cũng ngờ ngợ như vậy, Tiên Lệ có thể xuyên không đến đây vì sao kẻ khác lại không thể, có lẽ nào bên trong Vũ Linh Nhi là một linh hồn đến từ Cửu Tiên Giới, nếu như vậy thì mọi sự đều có thể giải thích.

“Mà khoan đã! Chú có biết bên dưới đang phong ấn cái gì không?”

“À thì…” - giọng Tiên Lệ trở nên mất tự nhiên kèm với vẻ ngập ngừng - “nó là… Thần đấy…”

“Thần?”

“Vâng! Hay nói cho đúng thì thứ đó là một phần ba của Thần. Khi mới đến đây thuộc hạ đã lợi dụng chút tiên lực còn sót lại để chia cắt và phong ấn hắn, bởi vì hắn chính là kẻ mạnh nhất bên trong Vô Tận Chiến, dù chủ nhân ngài có đạt đến cấp độ nào thì cũng sẽ bị hắn phất tay đánh chết.”

“Hắn có thật mạnh như vậy không?”

“Đúng thế, gã đó là đấng sáng tạo của nơi này, trừ khi chủ nhân ngài mạnh ngang ngửa với một cái thế giới mới có thể cân kèo. Còn muốn đánh thắng hắn thì bắt buộc thực lực phải vượt xa. Dù thuộc hạ có tiên lực thì tối đa cũng chỉ có thể phong ấn hắn.”

“Thế vì sao Vũ Linh Nhi lại giúp hắn thoát?”

“Cái này thuộc hạ đành chịu.”

Cuộc trao đổi ngắn ngủi với Tiên Lệ đã cho Cửu Sát biết rõ một điều, tuyệt đối không thể để cho Thần thoát ra, nếu không người thiệt thòi chỉ có thể là hắn. Thần nếu thật sự mạnh như vậy thì chắc chắn hắn sẽ biết Tiên Lệ đang ở đâu, việc tìm tới và tiêu diệt chỉ là sớm hay muộn.

Tuy là vậy, muốn phá bằng cách nào cũng là một điều đáng suy ngẫm.

“Từ từ, Phá Trận Đại Pháp hiển nhiên là pháp môn nhằm vào phong ấn, tuy ta không rõ Vũ Linh Nhi làm bằng cách nào nhưng dĩ nhiên mấu chốt vẫn nằm ở cô ả. Nếu như quấy rối tâm trí ả, khiến cô ta không cách nào lại tập trung thì có lẽ pháp môn sẽ tự tan vỡ.”

“Ngoài ra cũng có thể khiến cho các tù nhân không thể tập trung. Muốn rút ra những tinh hoa tinh khiết nhất của linh hồn bắt buộc kẻ bị thi pháp cũng phải tập trung chống cự, không được nghĩ linh tinh. Nếu nghĩ linh tinh thì nào phải tinh hoa mà sẽ biến thành mấy cái gian tà xấu xa mới phải.”

Cửu Sát tự lẩm nhẩm, trong đầu đã mọc ra những chủ ý quái dị. Hình như hắn sinh ra là để làm việc này.

Nở một nụ cười tà ác, Cửu Sát mở ra kỹ năng siêu cấp vũ trụ.

“Giao Thức Cảm Xúc! Mở Ra!”

Một luồng ánh sáng màu xanh tỏa ra xung quanh với Cửu Sát ở trung tâm, toàn bộ người chơi, NPC đều bị bao phủ vào bên trong.

Ngay cả những khán giả bên ngoài đang coi tiết học cũng bị ảnh hưởng.

Toàn bộ sinh linh đều nhận được cảm giác hiện tại của Thiên Long.

“Hứng lên! Hứng lên nào…”

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.