Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết Yêu

Tiểu thuyết gốc · 1192 chữ

Lạc Trường Sinh.

Tu vi: Đại Võ Sư Trung Kỳ.

Pháp Bảo: Đạm Lôi Thương.

Tài sản: Hơn 49tr Tinh thạch.

........

Lạc Trường Sinh một thương lấy mạng Đại Võ Sư Trung Kỳ.

"Chuẩn bị sống dở chết dở chưa?" Lạc Trường Sinh đưa thương về phía trước Trương Minh nhách miệng cười nói.

Lời nói ra để Trương Minh tức giận, tay bóp mạnh vào phần sau nữ tử để nữ tử kêu rên một tiếng đau.

Hắn đột nhiên ngừng lại cười lớn "Xem ra ngươi chính là bọn thiên tài tông môn bồi dưỡng ra nhỉ"

"Ta ghét nhất chính là đám thiên tài như các ngươi, các ngươi có quyền gì lấy hết tài nguyên tu luyện của bọn ta!"

Lời nói đầy căm hận xen lẫn một chút uất ức từ Trương Minh, xem ra là trong tông môn hắn bị các thiên tài, thiên kiêu khác ức hiếp, từ đó sinh ra căm hận.

Lạc Trường Sinh cảm thấy uất ức căm hận trong hắn liền khí thế giảm dần.

Lạc Trường Sinh thở dài nói "Tình yêu đừng đổ lỗi cho số phận hay hoàn cảnh, không có lý do nào kết thúc một mối tình hơn là lý do HẾT YÊU"

Lời nói ra có chút sai sai, đây là an ủi người ta hay chọc tức người ta!

"Cái * ngươi dám chọc tức lão tử"

"Giết hắn cho ta"

Tiếng hét bực tức phát ra, hai tên nam tử phía sau cùng nữ tử phóng lên.

Cả ba người đều xuất ra bí bảo riêng mình, người là kiếm, người là đao, thôi động chân khí kích hoạt uy năng.

Từng đạo quang mang ánh lửa lấp lóe hiện lên, từng đợt công kính cực mạnh phóng ra hướng Lạc Trường Sinh đánh tới.

Lạc Trường Sinh khí thế nổi lên, chân khí thôi động Đạm Long Thương. Thương ảnh lấp lóe lôi điện, vung thương đi ra, một đợt lôi điện cực mạnh đánh tới.

Ầmm công kích chạm nhau, một vụ nổ lớn phát ra, sóng sung kích phá ra, khiến mấy dặm quanh đó cây cối rung chuyển.

Động tỉnh đủ mạnh để người khác chú ý tới.

"Sao có thể"

Một kích này để cho Trương Minh biến sắc, hắn là Đại Võ Sư Hậu Kỳ cũng chưa chắc đánh ngang chiêu đó của ba người bọn họ.

Vốn nghĩ rằng đem Lạc Trường Sinh nhẹ nhỏm cầm xuống, lại không ngờ rằng sự tình chuyển biến không đúng hướng, không nghĩ rằng đối phương có thể lấy một địch ba.

"Chắc chắn hắn yếu đi rồi, tiến lên đánh cho ta"

Nói ra là vây, Trương Minh liền xuất ra một đôi găng tay phòng thủ.

Đám người nghĩ chưởi thầm, hắn yếu bọn ta không yếu chắc, dám nghĩ không dám nói đành cặm cụi lao tới Lạc Trường Sinh vị trí.

Lạc Trường Sinh nắm chặt thương trên tay, lướt tới mỗi người mỗi thương đi ra lấy mạng ba người.

Một màn này đập vào mắt Trương Minh, hắn không dám tin đây là sự thật, chỉ thoáng chóc đã có thể giết được ba Đại Võ Sư.

Lạc Trường Sinh tiến tới từ từ, cảm nhận được chân khí tinh thuần cùng cường đại, khiến cho Trương Minh nội tâm phát lạnh, chân hắn có chút rụt về sau.

"Nghĩ tới chạy, e là muộn rồi"

Trương Minh biết không thể thoát, găng tay đồ án văn tự hiện lên, ánh lửa trên đôi găng.

Một đấm đi ra, liền một cầu lửa phóng tới Lạc Trường Sinh.

Vũ động cây thương, từng đoạn cầu lửa phóng ra đều bị Đạm Lôi Thương đánh cản.

"Liều với ngươi"

Tiếng hét từ Trương Minh, ánh lửa từ người Trương Minh bóc lên cả thân người, hắn gào thét thảm thiết.

Người Trương Minh bây giờ đã hoá một đống lửa cháy dữ dội, ánh mắt vô hồn như đánh mất đi lý trí.

"Đây là ắt chủ bài của ngươi" Lạc Trường Sinh nhách môi cười.

"Ta cũng có"

Vừa nói ra, thân thể Lạc Trường Sinh bắt đầu biến hoá, cánh tay Long Trảo gai góc đỏ lòm hiển lộ, trên bả tay những miếng long lân nổi lên.

Cánh tay vừa xuất hiện, tay áo đã bị đốt cháy không còn.

Trương Minh ánh mắt không còn minh mẫn.

Cả hai lao vào nhau tung ra một quyền, quyền chạm quyền không ngừng bạo liệt, khu rừng bị lực lượng cuồng bạo quét qua.

Oanh oanh oanh!

Tia lửa văng ra khắp nơi hai màu lửa, một màu vàng lửa bình thường, và một đỏ huyết ngập tràn khu rừng.

Màu đỏ chính là Tam Hoang Thần Hoả của Lạc Trường Sinh, bây giờ đã có thể vận dụng nó một cách dễ dành.

Trương Minh khuôn mặt đau đớn bức lui ra, thổ huyết không ngừng, cơn đau khiến hắn tỉnh táo, trên tay đang còn bóc cháy ngọn lửa đỏ huyết.

Liền thấy không phải đối thủ của Lạc Trường Sinh, quay đầu liền chạy.

Lạc Trường Sinh cũng không đuổi theo ý tứ, cánh tay long trảo cũng biến thành bình thường bộ dáng.

Phất tay một cái, những tia lửa đỏ huyết bị văng ra quanh đó đang cháy rực liền bị dập tắt.

"Cũng tới giờ rồi nhỉ?"

Cách đó không xa Trương Minh chạy trốn, hắn liên tục thổ huyết, ngọn lửa đỏ huyết trên tay không hề dập tắt, liên tục cháy lan, khiến cánh tay bị đốt đến biến dạng.

Trương Minh hốt hoảng muốn bức lui ngọn lửa, ngọn lửa không tắt thậm chí còn lớn mạnh hơn.

Lạc Trường Sinh bước đến vị trí Trương Minh, nay chỉ còn lại đống lửa đỏ huyết cháy rực trên đất, không còn thấy Trương Minh, hẳn là bị cháy thành tro.

Phất cánh tay ngọn lửa dưới đất liền hụt tắt.

Đối với chuyện dùng Tam Hoang Thần Hoả hắn không hề qua loa, những ngọn lửa bị bắn ra xung quanh hắn đều dập tắt.

Nghĩ thầm, tuy cảm nhận Tam Hoang Thần Hoả không mạnh như bản góc, thậm chí có thể dập tắt, nhưng vẫn cứ đề phòng là tốt hơn, tránh trình trạng như ở Huyền Tiên.

Dọn dẹp xong, trên tay Lạc Trường Sinh cầm lấy bốn cái túi trữ vật, vốn là năm nhưng cái của Trương Minh bị đốt cháy không còn.

Đúng lúc này thì Dương Cảnh cùng Lưu Hào cùng một số người phóng tới vị trí Lạc Trường Sinh, đám người đây là bị chấn động của trận chiến gây chú ý tới.

Đám người đi tới điều đầu tiên để ý chính là Lạc Trường Sinh rồi đến bốn thi thể nằm trên đất, nhìn kỹ thì mỗi người chỉ bị một chiêu lấy mạng.

Dương Cảnh ngạc nhiên, nhìn tình hình xung quanh, nào còn không biết Lạc Trường Sinh lấy một địch bốn, còn là thắng một cách dễ dàng.

Hắn thầm nghĩ, Người này không phải là luyện đan sư sao?

........

Bạn đang đọc Vô Tận Võ Cảnh sáng tác bởi ducmotgame
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ducmotgame
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.