Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 1700 chữ

Lạc Quốc, Hải Thành, Trường cấp 3 XXX.

'Haizz... Mình còn phải thế này bao lâu nữa đây.' Chàng trai nghĩ thầm trong đầu.

Trong một lớp học nọ, lũ con trai tụ tập lại thành những nhóm nhỏ, chỗ thì bàn luận về thể thao chỗ thì về trò chơi điện tử, lại có chỗ bàn luận về lũ con gái. Mà bọn con gái cũng họp lại cùng nhau nói chuyện về thời trang, phim ảnh, tình cảm, nói chung là đủ thứ chuyện.

Lớp học nhìn qua sôi nổi là thế nhưng nếu nhìn kĩ thì ở một góc lớp, một chàng trai đang thở dài nhìn lũ bạn học đang ngồi trò chuyện vui vẻ. Không phải cậu ta là một kẻ khó gần, thực chất cậu rất muốn xây dựng những mối quan hệ, nhất là với mấy tên con ông cháu cha. Nhưng mà đời không như trong suy nghĩ, dù cậu đã vào đúng cái lớp có vài tên phú nhị đại nhưng lại là loại phá gia chi tử, bắt nạt bạn học, báo đời báo đốm, đám con trai còn lại lũ thì vẫy đuôi nịnh hót bọn chúng lũ thì lủi thủi một mình giống hệt cậu ta.

Trước khi vào cấp 3, cậu đã có suy nghĩ rằng phải cố gắng điên cuồng học tập rồi dùng nó để xây dựng quan hệ với mấy tên công tử. Trong năm học đầu tiên, ngoài việc làm một tên mọt sách thì cậu ta vẫn luôn âm thầm đánh giá mấy tên bạn học xem có ai xứng đáng để ôm bắp đùi không, kết quả là tìm được một lũ....

Xem ra kế hoạch cố gắng học hành chăm chỉ như một tên mọt sách thất bại rồi, giờ đây cậu đang lưỡng lự giữa việc tiếp tục học tập hay sống tự do theo ý mình muốn. Nghĩ một hồi cuối cùng vẫn nên là sống theo ý mình, nên như không thể tìm được một công việc tốt vậy thì tìm một công việc nhẹ nhàng rồi yên ổn sống qua ngày là được, dù sao ở Lạc Quốc không có quan hệ thì khó mà kiếm được việc, còn thăng quan tiến chức thì lại càng không có hi vọng. Mà cậu thì không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, nếu là trước kia cậu sẽ chọn học hành vì gia đình nhưng bây giờ cậu chỉ còn lại một mình.

"Ch-chào buổi sáng...Vũ Thần." Một giọng nói nhẹ nhàng và có chút ngại ngùng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng trai trẻ.

"Bạch Dương, chào." Vũ Thần nhìn về phía cô

gái rồi mỉm cười chào lại. Bạch Dương gật đầu cười lại rồi ngồi xuống bên cạnh Vũ Thần, cô gái nhỏ này chính là người bạn cùng bàn của cậu, tính tình có chút rụt rè, tuy ngồi cùng bàn được một năm rồi nhưng mỗi khi nói chuyện với Vũ Thần cô ấy vẫn hay nói chuyện một cách ngập ngừng, lâu lâu còn hay đỏ mặt dù cậu đã cố gắng bắt chuyện, điều này khiến không khí giữa có chút ngượng ngùng.

Trong giờ học, tiếng giảng bài của thầy giáo vẫn đang vang lên một đều đều như một cái máy , không hề quan tâm đám học sinh phía dưới đang ngủ gục trên bàn hay đang bấm điện thoại.

"Thần, sao hôm nay cậu không tập trung nghe giảng vậy?" Bạch Dương nhẹ giọng hỏi chàng trai vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ bên cạnh mình.

"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy không muốn học nữa." Cậu chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

"V-vậy sao."

Cô gái ngập ngừng đáp lại, vô tình nhìn thấy ánh mắt có phần cô đơn của Vũ Thần, trái tim cô gái bỗng đập nhanh hơn, dù rất muốn hỏi rằng đã xảy chuyện gì nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô như bị đóng băng không thể nói ra một chữ nào. Rồi mọi thứ rơi vào im lặng, chàng trai lại tiếp tục ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, còn cô gái thì bỏ bài giảng sang một bên, yên lặng nhìn về phía cậu.

"Này! Cậu tính ngủ đến khi nào nữa." Giọng một tên nam sinh chợt vang lên kéo Vũ Thần ra khỏi cơn mê.

Cậu vươn vai nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh đã không còn hình bóng của Bạch Dương rồi quay sang hỏi. "Buổi học kết thúc rồi sao?"

"Phải, mọi người đi về gần hết rồi, tôi thấy cậu còn đang ngủ nên gọi thôi." Tên nam sinh cười nhẹ đáp lại. "Không phải bình thường cậu vẫn luôn cắm mặt vào sách sao?"

Vũ Thần chỉ trả lời bằng một cái cười nhẹ, im lặng không nói gì rồi thu dọn đồ đạc cất bước ra khỏi lớp học.

"Con nhỏ bốn mắt xấu xí kia, sao mày đi mua đồ ăn chậm như vậy? Hại bọn tao không ăn gì cả tiết đầu." Vài nữ sinh tụ tập lại vây lấy một cô gái đeo kính, khuôn mặt cúi gằm xuống đất và run rẩy ở một góc tường, còn lũ nữ sinh kia sắc mặt lạnh lùng liên tục chất vấn cô nữ sinh tội nghiệp kia.

"Phải, sự chậm trễ của mày làm ảnh hưởng đến cơ thể quý giá của bọn tao đấy, đồ con rùa xấu xí." Những lời nguyền rủa, chửi thề phát ra từ cái miệng đỏ hồng của đám nữ sinh, thật trái ngược so với dáng vẻ xinh đẹp, đáng yêu của chúng lúc còn trong lớp học.

Cô gái nhỏ tội nghiệp sau những lời ác độc bọn chúng cuối cùng cũng không thể chịu được mà nức nở, đôi mắt hơi đỏ ngấn nước, đôi tay che lấy miệng cố không phát ra tiếng khóc. "Khóc? Con khốn chết tiệt này, tội nghiệp lắm hay sao mà khóc."

Một nữ sinh ngoại hình đẹp nhất trong lũ con gái đồng thời có vẻ là người cầm đầu nhóm này lên tiếng, một cánh tay vươn ra nắm lấy tóc nữ sinh bị bắt nạt rồi kéo lên, tay còn lại tát một cái thật mạnh vào cô gái. Cô ngã xuống đất, một bên má đỏ lừ, những giọt nước mắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo nhưng cô vẫn ngậm chặt miệng cố không phát ra tiếng. Nhưng nữ sinh độc ác kia và bạn của cô ta không hề có ý định dừng lại, một đám vây lấy xung quanh rồi giơ chân lên định đạp lên người cô.

"Này! Cùng là bạn học với nhau không thể nói chuyện nhẹ nhàng được hay sao? Thả cậu ấy ra đi." Giọng nói có chút trầm ấm vang lên sau lưng lũ nữ sinh, đây chính là giọng của Vũ Thần. Cậu vô tình đi ngang qua khu nhà vệ sinh không ngờ thấy một đám nữ sinh học cùng lớp đang bắt nạt một cô gái. Vũ Thần sắc mặt vô cùng bình tĩnh

không hề ngạc nhiên một chút nào, cái cảnh tượng này đã không thể gây bất ngờ gì cho cậu được nữa bởi trong một năm qua cậu đã thấy rất nhiều.

Bình thường nếu là người khác Vũ Thần sẽ lờ đi và bỏ mặc họ, không phải cậu không muốn giúp, mà những người bị bọn tiểu thư nhà giàu bắt nạt kia hoàn toàn cam chịu, không hề muốn nhận được sự giúp đỡ. Bản thân Vũ Thần cũng không muốn can thiệp vào đời sống người khác, nhất là những người không quen biết, cam chịu hay phản kháng là do họ lựa chọn, nếu như đã không cần giúp đỡ thì cậu cũng sẽ không xen vào. Nhưng người con gái đang ngã ra đất khóc nức nở kia là Bạch Dương, là người bạn cùng bàn đồng thời cũng là người mà Vũ Thần nói chuyện nhiều nhất, vì thế cậu không thể bỏ mặc cô bị bắt nạt được.

Khi mới vào học, Bạch Dương đã là đối tượng bị bắt nạt của mấy nữ sinh xinh xắn, giàu có . Phần nhỏ là vì ngoài hình, nhưng phần lớn là cô bị bắt nạt vì không giống như những con nhỏ khác đi nịnh bợ lũ tiểu thư, vì thế Bạch Dương mặc nhiên trở thành đối tượng bị ghim. Là một người bạn cùng bàn, Vũ Thần cũng thể nhịn được nên cũng một hai lần nói đỡ giải vây cho cô. Không giống mấy đứa con trai thấp bé yếu ớt dễ bắt nạt, Vũ Thần cao tầm 1m8 nên trông cậu khá cao lớn, vì thế khi có Vũ Thần ở bên cạnh Bạch Dương thì lũ con gái sẽ không làm gì cô.

Nhưng cũng chỉ là tạm thời, việc bắt nạt sau này còn diễn ra thường xuyên hơn, Bạch Dương thì chưa hề trách cậu một lần nào vì đã xen vào, thậm chí còn dịu dàng cảm ơn Vũ Thần. Biết được điều đó khiến cậu càng không thể bỏ mặc cô, dù cô chưa hề mở miệng cầu xin sự giúp đỡ nhưng Vũ Thần lại không thể ngoảnh mặt làm ngơ như đã làm với những người khác.

"Ồ, Bạch Dương, bạn trai mày đến cứu mày kìa." Con nhỏ nữ sinh châm chọc với giọng điệu khá khó nghe.

"Bạn gì thì cũng là bạn, buông cậu ấy ra đi."

"Hừ, thằng bốn mắt, hôm nay tao xem mày muốn ngăn tao đạp chết con đĩ này kiểu gì?" Cô ta lớn tiếng thốt ra những thanh âm the thé, rồi nhắc cái điện thoại lên rồi gọi điện cho ai đó. "Anh à, giúp em xử lý cái thằng mọt sách này."

Một lúc sau một nam sinh bước đến với giọng điệu có phần ngang ngược. "Không phải là người anh em Vũ Thần hay sao? Cả buổi sáng thì ngủ, bây giờ lại kiếm chuyện với người yêu tao, mày đổi tính rồi à?"

Bạn đang đọc Vô tình lạc vào thế giới mới sáng tác bởi manh253
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manh253
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.