Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông ngắm sao ngắm trăng

Phiên bản Dịch · 965 chữ

Thật không may, Nguyễn Kiều Kiều không thể kìm được cơn tức giận của mình.

Cô giật nhẹ khóe miệng, ngoài cười trong không cười, cố ý thản nhiên nói: "Đầu năm nay, phụ nữ muốn trèo cao thật không ít, cô hẳn là nên về nhà soi gương trước?"

"Tự hiều bản thân là điều quan trọng, đừng nghĩ rằng ai cũng có thể trèo tới khi ngã xuống, lúc đó cái có không bù được cái mất, hơn nữa rất mất mặt."

Nguyễn Kiều Kiều cố ý cao giọng, đôi môi đỏ mọng trêu chọc.

Tô Dư khẽ thở dài, bất lực đưa tay đỡ trán, nhưng trong lòng lại ấm áp, cô biết Nguyễn Kiều Kiều vì cô mà nói.

Một bên Trương Ngọc Kỳ nghe thấy lời này, gương mặt trang điểm đậm lập tức trở nên xấu xí, ngay cả hô hấp cũng trở nên không ổn định, người này rõ ràng đangchỉ cây dâu mắng cây hòe! Từ nhỏ cô đã được cha mẹ ôm trong lòng bàn tay, ngay cả khi bước vào làng giải trí cũng có người luôn hộ tống cô, làm sao mà cô lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy!

Nhất thời cô tức giận đến muốn ói ra máu, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều, "Cô nói là ai trèo cao, cô có bản lĩnh nói rõ ràng cho tôi?"

Nguyễn Kiều Kiều chuo đến bây giờ chưa biết sợ cái gì, nếu không, lúc trước cô đã không mắng tên trộm trên đường.

Cô hơi nâng cằm lên, nheo mắt cười, nói với Tô Dư một cách khoa trương: "Tiểu Dư, mấy ngày nay vẫn có người không hiểu được tiếng người. Đương nhiên, người nào nghe hiểu thì nói người đó! "

Lời này vừa dứt, không đợi Tô Dư nói cái gì, Trương Ngọc Kỳ liền xù lông, vung tay trắng nõn lên.

Nhìn thấy cái tát sắp giáng xuống mặt của Nguyễn Kiều Kiều, một giây tiếp theo, Tô Dư đột nhiên nắm lấy cổ tay Trương Vũ Kỳ, đôi mắt hoa mai xinh đẹp nheo lại lạnh lùng, lãnh đạm nói: "Cô gái, tùy tiện đánh người không phải thói quen tốt." Cô động thủ đánh người nếu bị chụp được, phỏng chừng đối với cô cũng không có chỗ tốt gì."

Trýõng Ngọc Kỳ sắc mặt tái nhợt tái nhợt, chật vật giãy dụa, "Cô! Thả ta ra!"

Cuối cùng, Trýõng Ngọc Kỳ vội vàng quay đầu lại liếc nhìn xung quanh, cô thật sự lo lắng cảnh tượng vừa rồi bị chụp lén. Tô Dư không muốn lãng phí thời gian với một người như vậy, nhìn cô ấy đang liều mạng giãy dụa, cô lập tức buông tay.

Trýõng Ngọc Kỳ không để ý, lảo đảo lùi lại hai bước, cô em gái Tiết Mạn Y nhanh chóng đưa tay đỡ cô, nhỏ giọng: "Kì Kì, cẩn thận!"

Trýõng Ngọc Kỳ cảm kích nhìn Tiết Mạn Y.

Khi nhìn về phía Tô Dư và Nguyễn Kiều Kiều, với đôi mắt đó, hận không thể nuốt sống cả hai.

Bắt gặp ánh mắt phẫn hận của Trương Ngọc Kỳ, Nguyễn Kiều Kiều khịt mũi kinh thường, kiêu ngạo hất cằm lên, "Nhìn cái gì vậy! Tớ chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp hơn cậu cả! Tiểu Dư, đi thôi, như loại này gặp ai cũng muốn cắn như một cái chó điên, để an toàn tốt hơn là nên tránh xa. "

Dứt lời, cô nắm lấy cánh tay Tô Dư, xoay người rời đi.

Trương Ngọc Kỳ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, tất cả những lời muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, không nói được lời nào.

Cho đến khi Tô Dư và Nguyễn Kiều Kiều đi xa, cô ấy mới giậm chân điên cuồng và kìm nén hét lên: "A a a!" "Kỳ Kỳ, đừng làm thế này! Nếu paparazzi nhìn thấy, sẽ rất phiền phức." Tiết Mạn Y ngoài miệng cẩn thận an ủi cô ấy nhưng trong mắt lại hiện lên tia ghét bỏ, giống như ngươi mà muốn gả cho Hoắc thiếu, Hoắc thiếu mới không nhìn trúng ngươi! Tô Dư và Nguyễn Kiều Kiều cùng đi ra khỏi cửa hàng, không có tâm trạng để tiếp tục mua sắm.

Cả hai trực tiếp đến phố ẩm thực, ăn uống từ đầu phố đến cuối phố và cùng nhau đi xem một bộ phim nổi tiếng gần đây. Lúc Tô Dư về nhà đã là mười giờ tối.

Vừa mở cửa xe bước xuống, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoắc Đông Thành đang đứng ở bậc thềm.

Trái tim Tô Dư đập rộn ràng, đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, nửa đêm anh đứng bên ngoài làm gì vậy? Ngắm sao? Hay ngắm trăng? Bắt quá, anh sẽ không đợi ở đây để đón cô.

Tô Dư khẽ nheo mắt lại, tự mình hiểu lấy, điểm ấy cô vẫn phải có.

Dưới loại tình huống này, cô có phải cần nói điều gì đó không? Ít nhất là nói lời chào? Tô Dư thầm nghĩ, đột nhiên đập vào một đôi mắt lạnh sâu thẳm, lời vừa đến miệng bị cô nuốt trở về.

Đôi mắt của Hoắc Đông Thành rất đen, giống như hành lang sâu thẳm, nhìn cô chăm chú, như thể trên thế giới này không còn ai khác ngoài cô, tạo cảm giác nóng rựa, khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên.

Tô Dư không khỏi ngứa cổ họng, vội vàng kiềm chế suy nghĩ, lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, như là đã bén rễ. Trong sân yên tĩnh, ánh trăng rơi trên mặt đất ngưng tụ thành băng giá.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.