Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vay tiền

Phiên bản Dịch · 1210 chữ

“Sau này, mỗi ngày nhất định phải về nhà trước mười giờ tối!” Hoắc Đông Thành đột nhiên nói, giọng nói thấp hơn bình thường một chút, có vẻ du dương một chút, “Hiện tại cô đã là phụ nữ mang thai, coi như không vì mình suy nghĩ, cũng muốn...”

Tô Dư đột nhiên bật cười.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt trong veo gợn sóng như nước, lung linh nhưng lại có chút giễu cợt, "Cảm ơn Hoắc thiếu đã quan tâm."

Cô nói xong liền bước lên trước đi vào trong.

Nhưng Tô Dư chưa bao giờ nghĩ rằng khi đi ngang qua Hoắc Đông Thành, cô đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt.

Cô buộc phải dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đẹp như hoa mai khẽ nheo lại, tiêu điểm dừng ở ngón tay kia, "Hoắc Đông Thành!"

Hoắc Đông Thành khẽ "ừm" một tiếng, ngón tay cái dán lên da cô từng tấc một, thản nhiên nói: "Tôi nghe rất rõ, cô không cần lớn tiếng như vậy."

Bàn tay đàn ông mạnh mẽ và mạnh mẽ, các đốt ngón tay rõ ràng, nước da gần như màu lúa mì, so với sự mảnh mai trắng nõn của cô, nó giống như sự va chạm giữa sự cứng rắn của đàn ông và sự mềm mại của phụ nữ.

Tô Dư nhìn ngón tay Hoắc Đông Thành khẽ nhúc nhích, lướt qua phảng phất như lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh ta, Tô Dư ngẩn người trong chốc lát, một giây tiếp theo, cô rụt tay lại như bị phỏng, cảnh giác lùi lại một bước. .

Hoắc Đông Thành buông cô ra, ánh mắt tối sầm lại, anh nói: "Tô Dư, em trai cô chiều nay gọi điện cho tôi."

Tô Dư trong lòng chấn động, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoắc Đông Thành, hỏi: "Cậu ấy tìm anh làm cái gì?"

Hoắc Đông Thành không có ý định giấu giếm cô, cười nói: "Mượn tiền!"

Tô Dư sắc mặt lập tức thay đổi, ngón tay để ở hai bên đùi chậm rãi cuộn tròn lại.

Ngừng một chút, Hoắc Đông Thành khẽ nheo mắt lại không chút lưu tình, nói tiếp: "Cậu ấy muốn mười vạn. Tôi không hỏi cậu ấy lấy tiền làm gì. Cậu ấy dù sao cũng là em vợ."

Mười vạn? Cứ nhiên mở miệng là mười vạn! Tô Dư cắn răng quay lưng, tức giận đến mức muốn ói ra máu.

Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Hoắc Đông Thành nói: "Anh đừng lo! Tôi sẽ sớm trả lại tiền lại cho anh." Dứt lời, Tô Dư quay lưng đi thẳng.

Nhìn thấy bóng dáng mảnh mai biến mất ở cửa, Hoắc Đông Thành nheo mắt gần như không nhìn thấy, tức giận không giải thích được.

Trở lại phòng ngủ, Tô Dư yếu ớt thả người trên sô pha, dùng ngón tay thon dài trắng nõn cầm chặt điện thoại, các khớp ngón tay tái xanh. Một lúc lâu sau, cô gọi vào số di động của cha Tô Giang Hải, giọng nói dịu dàng của cha cô bên tai: “Tiểu Dư, sao con gọi muộn như vậy?

Nghe được giọng điệu của cha, Tô Dư suy nghĩ một chút nói: "Con không có việc gì, chỉ là có chút nhớ Ba, Mẹ. Ba, nhà của ngươi gần đây thế nào? Tô Dương ... có làm người tức giận hay không?"

Khi nghe con gái nhắc đến cậu út Tô Dương, Tô Giang Hải đột nhiên nổi giận, "Thằng nhóc thúi đó! Nếu như ngày nào không chọc giận ta, ta sẽ đốt cao thơm!"

"Ba, đừng nóng giận! Em trai của con vẫn còn nhỏ, lớn chút nữa sẽ hiểu chuyện. Được rồi, ba, chờ mấy ngày nữa có thời gian con về thăm mọi người."

Tô Dư vừa nói xong, giọng nói có chút không kiên nhẫn của mẹ cô Giang Quế Chi vang lên bên tai cô: "Tô Dư gọi điện về sao?" "Đúng vậy" Đêm hôm khuya khoắt nó gọi điện thoại về làm cái gì! Không phải quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi sao? Nhanh cúp đi." "Quế Chi, bà làm sao có thể nói như vậy! Mặc kệ Tiểu Dư gọi về lúc nào, chúng ta...."

Không đợi Tô Giang Hải nói xong, Giang Quế Chi nhất thời mất hứng, "Chúng ta là cái gì? Ngày mai ông không phải dậy sớm đi làm sao? Tô Giang Hải, Tô Dư là là được ông nuông chiều quen, nhân tiện. ... "

Dường như nhớ ra điều gì đó, Giang Quế Chi giật lấy điện thoại di động của Tô Giang Hải, nói vào trong điện thoại, "Tô Dư, cô cả tháng nay không đưa chi phí sinh hoạt, nhìn xem hôm nay là ngày mấy, ngươi không có nhìn thời gian sao? "

Tô Dư không khỏi cau mày, nét mặt hơi thay đổi, cô nhẹ nhàng đáp: "Con biết rồi, ngày mai sau khi tan làm con sẽ gửi qua."

Mẹ của cô rất thích tiền, ngày mười mỗi tháng đều muốn nàng đưa tiền qua.

"Được rồi! Tô Giang Hải, nhanh cúp điện thoại đi ngủ! Còn không nhìn xem bây giờ là mấy giờ."

Tô Giang Hải sợ vợ, tất cả những người hàng xóm cũ trong khu vực đó đều biết điều đó.

Nhìn thấy Giang Quế Chi không vui, Tô Giang Hải đành phải nói với Tô Dư: “Tiểu Dư, ba cúp đây, đợi ngày mai con trờ về hẳng nói.” Tô Dư khẽ “ừm” một tiếng, cô còn chưa kịp nói gì bên tai đã vang lên một âm thanh chói tai: Tút tút tút...” Cô mím môi nhìn xuống màn hình điện thoại di động đang dần tối đen.

Điều duy nhất Tô Dư có thể chắc chắn là cha cô không biết việc Tô Dương vay tiền Hoắc Đông Thành. Về phần mẹ cô, cô không thể đảm bảo được điều đó.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ đối với Tô Dương bao nhiêu, cô đều nhìn thấy hết, trong gia đình có chuyện gì tốt, mẹ đều sẽ ôm chặt Tô Dương trước, bất cứ lúc nào Tô Dương muốn, mẹ cô sẽ tìm cách để thỏa mãn cậu ấy, mà cô...

Theo lời của Nguyễn Kiều Kiều, cô có thể được nhặt từ thùng rác!

Lý do khiến cô có thể hoàn thành xuất sắc trường y khoa và lấy bằng cử nhân là do cha cô ủng hộ.

Cũng bởi vì Tô Dương từ nhỏ đã được cưng chiều nên khi lớn lên hoàn toàn làm cho người khác lo lắng, đọc sách cũng không tốt, cứ dăm ba ngày lại gặp gây họa, điều tốt duy nhất là Tô Dương vẫn có chút sợ hãi đối với người chị gái này.

"Đông đông đông ..." Trong phòng ngủ yên tĩnh đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Tô Dư sửng sốt một chút, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Vừa rồi cô đi vào, cô khóa cửa lúc nào không hay, cô không muốn giống như đêm qua.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.