Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bầu không khí không thích hợp

Phiên bản Dịch · 898 chữ

Hoắc Đông Thành sửng sốt, vội vàng đặt điện thoại di động của Tô Dư lại chỗ cũ, trên mặt không lộ ra nữa điểm sơ hở. Anh quay đầu nhìn Tô Dư nói: "Tôi kiểm tra xem mấy giờ rồi!"

“...Anh không có điện thoại di động sao?” Anh còn có đồng hồ, cho nên làm sao cũng không thể cầm điện thoại của cô để kiểm tra thời gian! “Điện thoại hết pin.” Hoắc Đông Thành mặt không biểu tình, lại nâng cổ tay Tô Dư lên, “Tôi không đeo đồng hồ.” Tô Dư nhíu mày, bước tới, cầm lấy điện thoại trong tay, trong lòng nghi ngờ liếc nhìn anh ta.

Bắt gặp đôi mắt ngấn nước kia, Hoắc Đông Thành hơi nheo mắt lại, nữa điểm cũng không thấy chột dạ, "Tô Dư, cô nhìn tôi như vậy làm gì? Cô không tin lời tôi nói?"

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng ngủ. Tô Dư khẽ nâng cằm, mắt mở to, nhàn nhạt nhìn người đàn ông trước mặt.

Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, sắc mặt của Hoắc Đông Thành lập tức tối sầm lại, đen hơn đáy nồi, trong lòng đem mười tám đời tổ tông của người gọi điện kia ra hỏi thăm mấy lược.

Anh ta ngước mắt lên nhìn Tô Dư và thản nhiên giải thích: "Chắc là tôi đã nhầm!" "..."

Tô Dư cười hai tiếng, nghĩ thầm anh nói đều có lý!

Cuối cùng, Hoắc Đông Thành nhìn điện thoại, hơi nhíu mày, đưa điện thoại lên tai: "Xin chào? Có chuyện gì sao?"

“Không! Không có gì!” Đầu bên kia, Viên Tương Loan mím môi cười, giọng nói nhỏ nhẹ, “Nam Thành đã ngủ rồi, em chỉ muốn nói với anh, Đông Thành, cảm ơn anh rất nhiều về chuyện này. . . "

"Nhân tiện, Nam Thành sáng mai sẽ xuất viện, anh đến đón chứ?"

Hoắc Đông Thành khẽ nheo mắt lại, che đi vẻ xa lạ trong mắt, không chút lưu tình nói: "Anh sẽ sắp xếp công việc, nếu có thời gian, anh sẽ đích thân đến. Nếu anh quá bận sẽ sắp xếp để Amy đến đón em. "

"Được rồi! Nhưng nếu anh có thể đến, Nam Thành sẽ rất vui." "Anh sẽ sắp xếp."

...

Nhìn màn hình điện thoại di động dần dần đi xuống, Vu Tương Loan đột nhiên nở nụ cười, nụ cười trên khóe môi lộ ra một chút đắc ý.

Chỉ cần có Tiểu Nam Thành, Hoắc Đông Thành sẽ không mặc kệ cô, dù sao thì anh ấy cũng là người có tình có nghĩa, anh sẽ không muốn mẹ mình Trang Mỹ Linh vào tù.

Viên Tương Loan quay lại giường bệnh ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Nam Thành đang nằm trên giường bệnh, cô còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Nam Thành đã mở mắt rồi, anh háo hức nhìn cô: "Mẹ, ba có tới không? Ngày mai ba tới đón con xuất viện phải không? "

“Mẹ không biết ba con có thể đến được không.” Viên Tương Loan nói, “Nam Thành, nếu ba ba không rảnh đến đón thì con có thể gọi cho ba, để khi ba tan làm sẽ đến nhà, lúc đó mẹ sẽ nấu món gì đó thật ngon cho con và ba ba ăn."

Tốt! Tốt!" Tiểu Nam Thành kích động vỗ vỗ tay, "Có cái gì ăn ngon."

Viên Tương Loan rũ mắt xuống cười, lộ ra vài phần lãnh đạm, "Nam Thành, chỉ cần con nghe lời, mẹ không chỉ cho con ăn ngon, còn đưa con đi công viên giải trí, sau đó chúng ta có thể đến đó chơi như gia đình một nhà ba người."

Tiểu Nam Thành nghiêm túc gật đầu, tựa hồ có chút sợ hãi, "Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ." "Nghe lời là tốt rồi, đi ngủ đi!"

"Mẹ, mẹ ngủ ngon, con yêu mẹ."

...

Bên kia, Tô Dư nữa điểm cũng không có hứng thú, buổi tối gọi điện thoại cho Hoắc Đông Thành là ai! Cô đã ở trên giường khi Hoắc Đông Thành đang nói chuyện điện thoại, tối nay cô phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai bắt đầu đi làm.

Thằng nhóc Tô Dương đó đã vay Hoắc Đông Thành mười vạn, với mức lương hiện tại cho dù không ăn uống gì thì cũng khó có thể tiết kiệm được mười vạn trong một năm.

Mười vạn.

Thật không biết hắn lấy đâu ra lá gan mở miệng vay mười vạn! Nghĩ đến đây Tô Dư cảm thấy rất tức giận.

Cũng may ban ngày cô có chút mệt mỏi, nằm trên giường một lát đã ngủ thiếp đi, lúc đó Hoắc Đông Thành vẫn đang tắm rửa trong phòng tắm.

Sáng hôm sau, Tô Dư cố ý dậy sớm, nhưng cô vẫn dậy muộn hơn Hoắc Đông Thành một chút. Vào lúc cô ấy xuất hiện trong nhà ăn, mọi người đã ngồi ở đó và bắt đầu ăn.

Tô Dư không chào hỏi Hoắc Đông Thành, cô ngồi xuống ghế xa anh nhất.

Vú Trương bưng bữa sáng từ phòng bếp đi ra, nhìn Hoắc Đông Thành và Tô Dư xa cách, chỉ cảm thấy bầu không khí có điều gì đó không đúng.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.