Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình cờ gặp

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Hai người này đang cãi nhau à?

Ai hừm! Cái này không thể được, thiếu phu nhân hiện tại là phụ nữ mang thai, kiêng kỵ nhất tức giận, quay đầu lại bà phải khuyên một chút "Thiếu phu nhân, dùng bữa sáng"

Tô Dư nhẹ giọng cảm ơn: "Thật vất vả, Vú Trương."

Vú Trương càng nhìn càng thuận mắt, vui vẻ nói: "Chỉ cần cô thích là được. Thiều phu nhân, ngươi hiện tại không thể so với trước, hiện tại đang mang thai. Cần ăn nhiều hơn, cân đối dinh dưỡng, như vậy đứa trẻ trong bụng cô mới có thể phát triển khỏe mạnh. "

"Ta đã biết, cám ơn Vú Trương quan tâm."

Tô Dư trong lòng khẽ thở dài, Vú Trương đã được ông nội Hoắc giao cho chăm sóc cô và Hoắc Đông Thành, mấy năm qua đã tỉ mỉ đối với bọn họ, bây giờ cô lại đang mang thai, ông nội Hoắc coi trọng chuyện đó đến nhường nào, đứa trẻ trong bụng cô, so với ai khác Vú Trương là người rõ ràng nhất.

Có lẽ cô ấy nói những lời này là cố ý vì thấy giữa cô và Hoắc Đông Thành có vấn đề. “Ăn xong rồi, anh đến công ty trước.” Hoắc Đông Thành đột nhiên nói, “Vợ à, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, viện trưởng nơi đó anh sẽ đến chào hỏi."

" ... "

Tô Dư chưa kịp nói gì, Hoắc Đông Thành đã đứng dậy rời đi.

Tô Dư nhai ngấu nghiến thức ăn trong miệng, như trút được nỗi bất mãn, trong lòng thầm nghĩ: "Vợ à? Vợ anh ta là ai! Sao anh ta không để mình đi làm? Anh càng không cho tôi đi làm, tôi càng muốn đi. "

Cô miễn cưỡng uống một chén hải sâm cháo, cũng không có khẩu vị.

"Thiếu phu nhân, cô ăn ít quá, ăn nhiều đi! Cho dù tức giận thiếu gia cũng không được hành hạ thân thể!"

Vú Trương cũng muốn thuyết phục Tô Dư.

Nhưng Tô Dư thực sự ăn không vô, vì vậy cô ấy đã kiếm cớ và chuồn ra khỏi nhà.

Hôm nay Tô Dư không lái xe đến bệnh viện, chiếc xe hôm qua cô lái quá bắt mắt, mặc dù nó là chiếc xe rẻ nhất trong ga ra rồi.

Cô định đi bộ đến cổng tiểu khu bắt taxi đến bệnh viện.

Nhưng Tô Dư không bao giờ nghĩ rằng cô đi ra ngoài không xa cứ nhiên gặp Lâm Mộ Bạch. Cô sững sờ hồi lâu vẫn chưa định thần lại được, mãi đến khi Lâm Mộ Bạch gọi cô lên xe.

Tô Dư do dự một chút, sau đó mở cửa ngồi vào ghế kế bên tài xế.

Cô khẽ mở miệng, vừa định nói gì đó, cô đã nghe thấy Lâm Mộ Bạch mỉm cười nói: "Anh cũng sống ở đây. Anh mới chuyển đến tối hôm qua. Từ giờ chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau."

“Môi trường ở đây rất tốt.” Giá cũng không hề rẻ!

Dù sao với thu nhập của mình, đời này cũng không mua nổi.

Lâm Mộ Bạch cười đồng ý: “Khá tốt, cây cối rợp bóng, hoa thơm chim chóc, trị an cũng không tệ.”

“Đúng vậy!” Tô Dư đáp: “Nhân tiện, áo của anh! ban đầu định đem đến bệnh viện cho anh, nếu gặp ở chỗ này rồi, trước hết trả cho anh."

Nói rồi cô nhanh chóng cầm cái túi bên cạnh lên.

Lâm Mộ Bạch quay đầu lại liếc nhìn túi trong tay Tô Dư, ánh mắt hơi lóe lên, còn cố ý nói đùa, “Em không định cảm ơn anh sao?” Tô Dư sững sờ, đôi mắt mở to.

Thấy cô im lặng, Lâm Mộ Bạch đột nhiên bật cười, "Làm cho em sợ rồi sao? Em không cần cảm ơn anh, cuối tuần nếu có thời gian, mời em đến nhà tụ họp một chút."

Không đợi Tô Dư đưa ra quyết định, anh tiếp tục nói: "Dịch Minh mấy người bọn hắn biết ta dọn nhà liền ồn ào muốn đi qua chơi, thậm chí còn nói rằng sẽ tổ chức tiệc nướng BBQ, Nguyễn Kiều Kiều cũng sẽ đến. "

"Tô Dư, em sẽ không từ chối lời mời của anh phải không?"

Tô Dư lắc đầu nói: "Sẽ không! Tôi sẽ tới đúng giờ." "Cứ như vậy nói xong rồi!"

"Ừ, nói xong rồi."

...

Khi Tô Dư và Lâm Mộ Bạch đến bệnh viện, trời đột nhiên đổ mưa.

Tô Dư không muốn bị đàm tiếu, sau khi xuống xe của Lâm Mộ Bạch, cô ấy không đợi Lâm Mộ Bạch đi cùng mà đi thẳng đến phòng chờ của nhân viên bệnh viện, khi đến đó, Tô Dư thay chiếc áo khoác trắng của cô.

"Chào buổi sáng! Bác sĩ Tô." "Xin chào!"

"Xin chào!"

...

Nhìn những gương mặt quen thuộc, Tô Dư cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Gặp đồng nghiệp Triệu Đông Thâm, Tô Dư vội vàng chào: "Bác sĩ Triệu, chào buổi sáng!"

Khi Triệu Đông Thâm nhìn thấy Tô Dư, anh ta hơi cau mày nói: "Bác sĩ Tô, Tiểu Tân không qua khỏi ..." Tô Dư sững sờ, "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"

Triệu Đông Thâm nói: "Đã nửa giờ trước."

Tô Dư hơi biến sắc, cô mím môi nói: "Cảm ơn bác sĩ Triệu đã nói cho tôi biết." "Bác sĩ Tô, cô ..." Triệu Đông Thâm sợ Tô Vũ cảm thấy không thoải mái, liền muốn an ủi. Đứa trẻ đã ở bệnh viện trong một thời gian dài, nhờ Tô Dư chăm sóc, cậu bé cũng rất tình cảm, há miệng ngậm miệng đều là chị Tô.

Tô Dư dường như biết anh định nói gì, vì vậy cô lập tức ngắt lời anh, cười nói: "Bác sĩ Triệu, tôi không sao."

Cô nói xong liền đi kiểm tra phòng.

Cô là một bác sĩ, sớm nhìn thấy sống chết, cô sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho tất cả bệnh nhân. Đối với một bác sĩ, quá nhiều cảm xúc chỉ ảnh hưởng đến phán đoán lâm sàng, ngoài ra không có lợi ích gì khác.

Bác sĩ Triệu sững sờ một lúc rồi bất lực nhún vai.

Tô Dư kiểm tra các phòng bệnh, khi cô nhìn lên thì thấy trên cửa có ghi số phòng "205", cô nhớ là y tá Trương đã nói với cô rằng Viên Nam Thành nằm ở phòng 205, mà vừa vặn căn phòng này có một bệnh nhân.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.