Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không muốn nói

Phiên bản Dịch · 777 chữ

"Cô Viên, thật xin lỗi! Buổi sáng Hoắc tổng có cuộc họp quan trọng, không thể đi được, đành phải để tôi qua đón hai người xuất viện."

Một giọng nói quen thuộc từ trong phòng truyền ra.

Đây là ... giọng thư ký riêng của Hoắc Đông Thành, Amy?

Sắc mặt Tô Dư hơi thay đổi, đôi lông mày mảnh mai gần như không nhìn thấy, ngón tay cầm tập giấy từ từ siết chặt. "Không sao! Tôi biết Đông Thành đang bận." Viên Tương Loan cười yếu ớt, "Cô Amy, thực sự làm phiền cô, còn đặc biệt để cô đi một chuyến".

"Cô Viên khách sáo rồi, đây là việc Hoắc tổng phân phó, tôi đương nhiên sẽ làm." " Vậy chúng ta đi ngay bây giờ sao? "

...

Tô Dư hít một hơi thật sâu, bình tĩnh siết chặt cây bút và sổ ghi chép trong tay, sau đó vươn tay ra mở cửa.

Không có chút đình trệ nào giống như nước chảy mây trôi, cô cũng không thèm nhìn mẹ con Viên Tương Loan, bước thẳng đến giường bệnh bên cạnh. Ngược lại là Viên Tương Loan đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Tô Dư mặc áo khoác trắng bước vào, rụt rè nhìn cô.

Viên Tương Loan khẽ mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xa cách kia, cô đột nhiên mất hết can đảm bắt chuyện, nhíu mày, lo lắng vặn vẹo ngón tay.

Amy ở bên đã thu hết vào đáy mắt biểu cảm trên khuôn mặt của Viên Tương Loan.

Vốn dĩ cô muốn chào hỏi Tô Dư, nhưng Tô Dư có y tá đi cùng nên cô không dám làm gì.

Nhưng mà, cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Viên Tương Loan lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, cô chỉ cảm thấy Tô Dư không được Hoắc Đông Thành nhận thức, thậm chí ngay cả thư ký riêng của anh ta cũng không để Tô Dư vào mắt.

Nói như vậy có nghĩa là, sau ngần ấy năm, Hoắc Đông Thành vẫn không thích Tô Dư, cuộc hôn nhân của anh với Tô Dư chỉ là nghe theo lời người lớn trong nhà, không phải ý của anh ta, thậm chí anh ta còn chán ghét Tô Dư từ tận đáy lòng.

Vì vậy, cô nên thêm một ngọn lửa vừa đủ để Amy nhìn thấy?

Tô Dư ghé vào giường bệnh bên cạnh, nghiêng người tươi cười chào hỏi bọn trẻ: "Tiểu Đông, hôm nay thấy khá hơn chưa? Nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho chị biết."

Chị? Viên Tương Loan trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, cô ta bao nhiêu tuổi rồi chứ! Lại có thể bảo một đứa bé bảy tám tuổi gọi bằng chị.

Cô gái nhỏ tên là Tiểu Đông lập tức nheo mắt mỉm cười, "Chị Tô, em nghĩ là em không sao đâu, buổi sáng em đã ăn một bát cháo lớn rồi, mẹ còn khen em nữa."

"Tiểu Đông thật là giỏi! Đây là chị thưởng cho em." Tô Dư vừa nói vừa lấy ra một viên sô cô la nhập khẩu giống như một trò ảo thuật đưa cho cô gái nhỏ.

Cô bé liếc nhìn mẹ, thẳng đến khi mẹ đồng ý mới đưa tay ra nhận lấy.

Tô Dư không nhịn được cười, vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn của cô gái nhỏ, "Tiểu Đông, em nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn uống thuốc, lần sau chị sẽ thưởng cho em."

Cô gái nhỏ nặng nề gật đầu, "Cảm ơn chị."

Tô Dư hỏi mẹ Tiểu Đông một vài vấn để thông thường,căn dặn bà ấy nếu có việc gì thì tìm bác sĩ, rồi quay người rời đi. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Viên Tương Loan lại chủ động nói chuyện với cô, cô ta vẫn đang duy trì bộ đáng rụt rè yếu đuối mà. “Chị Tô.” Viên Tương Loan hơi cúi đầu, nhưng mí mắt vẫn cố mở ra, ủy khuất nhìn Tô Dư.

Tô Dư nhìn mà cảm thấy ghê tởm, "Cô Viên, một tiếng chị Tô này tôi thật sự không kham nổi, mẹ tôi đời này chỉ sinh có 1 em trai, không có em gái, cho nên..."

Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Rất xin lỗi! Cô Viên, lần sau muốn trò chuyện với tôi thì xin mời đổi cách xưng hô."

Khuôn mặt Viên Tương Loan ngay lập tức đỏ bừng, vẻ mặt khó xử, "Chị Tô, em…”

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.