Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang thai

Phiên bản Dịch · 801 chữ

"Cô Tô Dư, cô có muốn anh Hoắc Đông Thành làm chồng cô và cùng anh ta ký kết hôn nhân không? Bất kể cô ốm đau hay vì lý do nào khác, hãy yêu anh ấy, chăm sóc, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, và chung thủy với anh ấy mãi mãi cho đến hết cuộc đời? "

“Tôi đồng ý!”

“Anh Hoắc Đông Thành, anh muốn cô Tô Dư làm vợ anh và cùng cô ấy ký kết hôn nhân không? Bất kể anh ốm đau hay vì lý do nào khác, hãy yêu cô ấy, chăm sóc, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, và chung thủy với cô ấy mãi mãi cho đến hết cuộc đời? "

" Tôi, Tôi đồng ý"

...

Tô Dư đã có một giấc mơ dài, cô đã mơ về đám cưới của mình với Hoắc Đông Thành vào 5 năm trước.

Khi Tô Dư mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình vẫn còn sống, đang nằm trên giường bệnh. Trên thực tế, thời điểm khi xe tông vào lan can ven đường, Tô Dư chỉ cảm thấy mình nhất định sẽ không sống nổi.

Tô Dư vươn tay sờ đầu, chật vật ngồi dậy. Sau đó, khi cô quay đầu lại, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô, Tô Dư gần như vô thức nheo mắt lại.

Dường như ý thức được sau lưng có tiếng động lạ, Hoắc Đông Thành quay người lại, một đôi mắt đen sâu thẳm trong veo và lạnh lùng.

Tô Dư khẽ cắn môi, không sợ hãi chút nào đón lấy đôi mắt kia, chỉ là ngón tay dưới chăn dùng sức nắm chặt bán đứng trong lòng cô đang bất an.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rất ấm áp, bị cửa sổ kính cắt ra, toàn bộ cửa sổ đều được khảm viền vàng. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, xuyên qua thấu kính có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu.

Anh quay lưng về phía ánh sáng và nhìn cô.

Khuôn mặt tuấn tú khác thường của anh, ẩn hiện trong bóng tối, rơi vào trong mắt Tô Dư, bớt lạnh lùng hơn bình thường và nhu hòa hơn.

Và.

“Sao anh lại ở đây?” Hoắc Đông Thành chưa kịp lên tiếng, Tô Dư đã đánh đòn phủ đầu, khàn giọng nói.

Hoắc Đông Thành hơi nheo mắt lại, đi tới mép giường bệnh vài bước, đột nhiên nắm lấy một cánh tay của cô, vẻ mặt ủ rủ lạnh lùng nói: "Tô Dư, cô bây giờ rất có triển vọng! Thế mà học cách tự sát để uy hiếp tôi. "

Tô Dư sửng sốt một hồi.

Cô khẽ mở miệng, đang muốn giải thích điều gì đó, nhưng cô lại cười, hung hăng hất tay Hoắc Đông Thành ra, "Anh đang đánh giá quá cao bản thân mình rồi, tôi đã nói sẽ thành toàn cho anh và cô Viên thì tôi nhất định sẽ không đổi ý."

Tự sát? Làm sao có khả năng tự sát! Tai nạn xe cộ chỉ là ngoài ý muốn.

Nghe được lời nói của Tô Dư, sắc mặt Hoắc Đông Thành trở nên vô cùng khó coi, anh vô thức lớn tiếng: "Tô Dư!"

Vừa nghĩ tới Hoắc Đông Thành kim ốc tàng kiều một hai mẹ con kia, Tô Dư cũng giận không có chỗ phát tiết, nhịn không được lạnh giọng nói “Anh Hoắc, tôi không điếc, anh không cần nói to với tôi như vậy. "

Hoắc Đông Thành vẫn vẻ mặt lạnh lùng. Tô Dư cũng im lặng.

Nhất thời không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo lạ thường. "Cô có thai."

Một giây tiếp theo, Tô Dư bị lời nói của Hoắc Đông Thành làm cho sững sờ.

Hai mắt cô lập tức mở to, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và sửng sốt, cô không tin lời anh nói, có thai sao? Làm sao cô có thể mang thai được? Khi ở bên Hoắc Đông Thành, lần nào cô ấy cũng dùng biện pháp.

Ngoại trừ một lần vào tháng trước, Hoắc Đông Thành uống quá nhiều, anh ta quấn lấy cô nhưng không chịu dùng bao, về sau cô vốn dĩ muốn uống một viên thuốc tránh thai khẩn cấp, nhưng loại thuốc đó không tốt với cơ thể.

Cuối cùng, cô đã gặp may.

Nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ một lần ...

Tô Dư nhanh chóng bình tĩnh lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Hoắc Đông Thành, thờ ơ nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm gì với cái thai, anh có thể làm thủ tục ly hôn bất cứ lúc nào tùy thích."

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.