Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện nhà ở

Phiên bản Dịch · 962 chữ

Nhìn thấy Tô Dư không biết tự giác, Giang Quế Chi tức đến muốn ói ra máu, tức giận gầm lên, "Cái nhà! Là cái nhà!"

Tô Giang Hải cau mày, vẻ mặt khó coi, "Quế Chi, sao bà lại đem chuyện này ra?" "Tô Giang Hải, Tô Dương là con trai của ông." Giang Quế Chi trừng mắt nhìn ông, "Tô Dư, nếu cô đã không muốn cho em cô căn nhà này vậy thì cho căn nhà khác đi, Hoắc gia giàu như vậy, chắc cũng không thiếu một cái nhà đi! "

"Được rồi, nếu ngươi không muốn nói chuyện này, ta tự mình đi tìm con rể! Ta không tin hắn luyến tiếc cho em vợ một căn nhà."

Sắc mặt Tô Dư hơi thay đổi, ngón tay treo ở hai bên đùi cô cố sức nắm chặt.

Tô Giang Hải sợ Tô Dư và Giang Quế Chi cãi nhau, vì vậy ông nhanh chóng vươn tay kéo góc áo của Tô Dư, lắc đầu với cô, ra hiệu cô đừng cãi nhau với mẹ mình.

Thực ra, Tô Dư cũng không muốn cãi nhau. Quá mệt mỏi!

Nhìn thấy Tô Dư cúi đầu không nói gì, Giang Quế Chi bất mãn khịt mũi, "Tô Dư, cô phải nhớ rõ em trai cô bỏ học sớm là vì cô. Nếu như không vì cô thì nó đã học cấp ba rồi lên đại học..."

"Giang Quế Chi! Đủ rồi!" Tô Giang Hải thực sự nghe không vô, khuôn mặt xanh xám, "Bà làm sao lại có mặt nói những lời này?".

“Tôi có sai sao?” Giang Quế Chi không quan tâm. "Cô ta học đại học, lại gả cho người có tiền, chẳng lẽ không thể giúp đỡ em trai duy nhất sao?"

Tô Giang Hải tức giận đến mức lồng ngực khó chịu, không muốn tiếp tục cãi nhau với Giang Quế Chi, liền kéo Tô Dư bước ra ngoài.

Giang Quế Chi lại đuổi tới cửa, "Tô Dư, ta nuôi ngươi lớn cũng có dễ dàng gì? Ta đã từng bỏ đói ngươi sao? hay đối xử tệ bạc với ngươi? Làm người không thể không có lương tâm..."

Bà còn muốn nói gì nữa nhưng cửa thang máy đang từ từ đóng lại. “Tiểu Dư, mẹ con tính tình như vậy, con đừng để trong lòng, bà hay nói năng chua ngoa nhưng mểm lòng.” Tô Giang Hải cười cười, không biết phải làm sao.

Tô Dư yên lặng lắc đầu, vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Giang Hải, nhẹ nhàng tựa đầu, "Ba, đừng lo lắng! Ta sẽ không để bụng."

Cô đã quen rồi.

Tô Giang Hải nặng nề thở dài nói: "Con gái, là ba để ngươi chịu ủy khuất rồi." "Được rồi, Tiểu Du, ngươi còn không có ăn cơm a! Ba mời con một bữa, ba vừa nhận được tiền lương.

Sợ Tô Dư từ chối, nhanh chóng nói thêm: "Chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau."

Nghe được lời nói của Tô Giang Hải, mũi Tô Dư đau xót, hai mắt lập tức ươn ướt, một lúc sau mới nặng nề gật đầu, “Được ạ!”.

Đến quán ăn, Tô Dư và cha của cô gọi thêm ba món xào thông thường, Tô Giang Hải cũng yêu cầu một chai rượu trắng nhỏ cho mình.

Tô Dư lo lắng thân thể của Tô Giang Hải muốn ngăn cản, "Ba, ngài ..." "Con gái! Để cho ba uống hai ngụm, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái." Tô Giang Hải nói xong quay mặt đi, len lén vươn tay lau nước mắt.

Tô Dư thu lại vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn là rót đầy ly nhỏ cho ba, "Ba uống ít chút!"

Tô Giang Hải nặng nề gật đầu, "Yên tâm đi! Không uống nhiều!" Nhưng vừa nói xong liền cầm lấy một cái chén nhỏ uống cạn. Khóe miệng Tô Dư khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô đành từ bỏ.

“Tiểu Dư, đều là ba không có bản lĩnh, ba không bảo vệ được ngươi, đều là ba vô dụng!” Tô Giang Hải thở dài, lại tự mình rót một chén khác, “Ngươi! Chớ cùng mẹ ngươi chấp nhặt, bà ấy đời này theo ba không có hưởng cái gì tốt, bà ấy trong lòng cũng rất khổ sở."

Tô Dư vội vàng lắc đầu, "Ba, con sẽ không."

Tô Giang Hải mỉm cười, lộ ra vài phần mờ mịt, "Ba biết con đã rất ngoan, từ nhỏ đã rất chu đáo và hiểu chuyện. Con là niềm tự hào của ba."

"Không, ba, con làm không tốt, là con..."

Tô Dư ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, cố gắng không để nó rơi xuống. "Làm sao có thể! Tiểu Dư nhà ta từ nhỏ đã có chí khí, học lực giỏi, ngoại hình đẹp, hàng xóm láng giềng trước đây ai mà không khen."

Là ba không có bản lĩnh, nếu ba có thể kiếm tiền nhiều một chút, cũng sẽ không đến mức ... " " Ba, không có việc gì, thật sự không sao cả." " "Đúng là một kẻ ngốc!" Nếu như em trai ngươi hiều chuyện bằng một nữa của ngươi, ba sẽ không phải lo lắng mỗi ngày. "

...

Sau khi ăn cơm xong, Tô Dư tiễn Tô Giang Hải tới cửa nhà, đưa cho ông ta một nghìn tệ làm tiền tiêu vặt, sau đó đi thẳng vào trong thang máy ,sau đó rời đi.

Tô Giang Hải đang uống chút rượu, vừa vào phòng liền nhìn thấy Giang Quế Chi ngồi trên sô pha xem tivi, tức giận đến cầm điều khiển tắt tivi, "Xem! Tôi để cho bà xem! "

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.