Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ này đã trả lời điện thoại là ai?

Phiên bản Dịch · 961 chữ

Giang Quế Chi đang xem TV, đột nhiên màn hình đen thui, tính khí nóng nảy nổi lên, "Tô Giang Hải, ông phát điên cái gì!"

"Tôi điên à? Là bà điên rồi! Giang Quế Chi, những gì bà đã nói với Tô Dư, hãy tự hỏi lương tâm của bà xem những năm này Tiểu Du có lỗi gì với bà? Có lỗi gì với gia đình này!"

Tô Giang Hải ngày thường luôn mỉm cười trước mặt Giang Quế Chi, cho dù Giang Quế Chi có nói gì, ông cũng sẽ không bao giờ tranh cãi với bà, chỉ khi đụng tới chuyện của Tô Dư thì ông mới tranh luận với Giang Quế Chi.

Nhưng cho tới bây giờ cũng không có như vầy.

Mặt của ông tái đi, giống như một con báo giận dữ.

Giang Quế Chi sửng sốt một chút, chợt cười lạnh một tiếng, không có một chút sợ hãi, "Tô Giang Hải, tôi sợ là ông đã quên, Tô Dư không phải là con ruột chúng ta, chúng ta đã nuôi nó lớn như vậy, lại cho nó học đại học, chẵng lẽ nó không nên trả ơn sao?"

Tô Giang Hải kinh ngạc đến mức suýt chút nữa che miệng cô lại, "Nói nhỏ đi! Bà muốn để cho mọi người biết Tiều Dư..." Giang Quế Chi hừ lạnh, sắc mặt vẫn khó coi, nhưng trầm giọng nói: "Tiểu tử thúi đó không biết uống rượu ở đâu, vừa vào nhà liền nằm trên giường ngủ thiếp đi, lay sao đều không tỉnh. "

Nghe vậy, Tô Giang Hải rốt cục thở dài một hơi nói: "Quế Chi, Tiểu Dư cũng không dễ dàng..."

Giang Quế Chi nghe vậy nhất thời nổi giận, "Đừng nói với tôi nó không dễ dàng, bây giờ nó là phu nhân nhà giàu, nó không dễ dàng sao?! Chẳng lẽ nhà chúng ta dễ, ông nhìn lại bản thân ông xem, thiếu một chân còn phải đi làm người gác cổng, tiền lương tới tya được bao nhiêu. "

"Bà không thể nói như vậy, đây chính là tiền tôi tự kiếm được."

“Ông câm miệng!” Giang Quế Chi hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, ánh mắt căm ghét, “Tô Giang Hải, tôi làm chuyện này không phải vì gia đình này hay sao! Nhà này là do Tô Dư đứng tên, nếu có ngày nó biết rằng nó không phải của chúng ta nó đuổi chúng ta đi thì làm sao? Lẽ nào chúng ta phải ở đầu đường xó chợ?"

Tô Giang Hải hiển nhiên không tin lời của Giang Quế Chi, “Tiểu Dư không phải người như vậy!” “Ông là con giun trong bụng nó sao?” Giang Quế Chi chế nhạo, “Tô Giang Hải, nhặt được chung quy cũng là nhặt được, ông còn trông cậy nó chăm sóc ông lúc tuổi già hay sao? "

"Tiểu Du không phải là người như vậy! Giang Quế Chi, những thứ khác tôi còn có thể làm cho bà, bà nói Tiểu Du như vậy là không được? " "Tôi nói thì làm sao? Ông còn chống đối" "Bà! Tôi lười nói chuyện với bà, tôi trở về phòng, tôi đi ngủ"

"Đứng lại!"

Tô Giang Hải vừa nghe xong, thân thể dừng lại "Bà, bà còn muốn cái gì?"

Giang Quế Chi liếc ông một cái, ánh mắt rơi vào cái chân khập khễnh, cau mày chán ghét nói: "Quên đi! Ông ngủ đi!"

...

Trên đường trở về Tử Viên, Tô Dư chỉ cảm thấy ngực khó chịu, giống như một tảng đá lớn nặng hàng nghìn cân bị đè xuống.

Từ nhỏ cô đã biết mẹ Giang Quế Chi không thân thiết với mình, nhất là sau khi em trai Tô Dương của cô ra đời, biểu hiện này càng lộ rõ.

Rõ ràng là cha cô, Tô Giang Hải, đối xử với cô tốt hơn, ngay cả cơ hội đi học cấp 3 cũng bị cha cô giành mất, tiền học phí ba năm kiếm được là do cha cô làm những công việc lặt vặt sau khi tan sở vào ban đêm.

Thật ra cô thật sự không để ý đến căn nhà đó, cho dù mẹ cô Giang Quế Chi cũng không nhắc tới đến khi Tô Dương kết hôn, cô sẽ giao nhà cậu ấy.

Nhưng cô không thể chịu được thái độ thiên vị của mẹ mình, cô cũng là con của họ, trong lòng cô cảm thấy rất buồn. "Thiếu phu nhân đã về?"

Ngay khi Tô Dư bước vào nhà, cô đã nhìn thấy Vú Trương vui vẻ chào đón cô. Tô Dư mím môi cười, quét sạch tâm trạng u ám vừa rồi, "Vú Trương, Đông Thành còn chưa về sao?"

“Chưa về!” Vú Trương nói: “Thiếu phu nhân, nếu cô mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước, cô đang mang thai ngủ sớm dậy sớm sẽ tốt cho đứa con trong bụng.”

"Tôi biết, Vú Trương, vậy tôi về phòng trước." "Đi! Đi!"

...

Nửa giờ sau, Tô Dư tắm rửa xong đang ngồi ở đầu giường, điện thoại cầm chặt trong lòng bàn tay, lông mày nhíu lại. Một lúc lâu sau, Tô Dư dường như đã hiểu ra, cô bấm mười một số đã ghi nhớ trên màn hình điện thoại di động. “Xin chào? Ai vậy?” Một giọng nói vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, là giọng của một người phụ nữ.

Tô Dư sững sờ, nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, số điện thoại di động không nhầm, cũng không có khả năng nhớ nhầm. Số này của Hoắc Đông Thành.

Người phụ nữ này đã trả lời điện thoại là ai?

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.