Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá đáng

Phiên bản Dịch · 1009 chữ

Anh nhìn cô với ánh mắt rực lửa.

Tô Dư chỉ cảm thấy lỗ tai nóng ran, tim đập thình thịch, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Cô vẫn luôn biết rằng Hoắc Đông Thành là người mặt, trước mặt anh như một quý nhân khiêm tốn, dung mạo ôn nhu như ngọc, nhưng sau lưng lại ... vô liêm sỉ, lưu manh, xảo quyệt, không biết xấu hổ, khi cô lần đầu nhìn thấy anh ta. , cô thực sự nghĩ anh là một quý ông đàng hoàng, và đã lâu lắm rồi cô mới phát hiện ra mình đã bị gương mặt ưa nhìn của anh lừa dối.

Tô Dư hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Đông Thành, ba tháng đầu tiên là giai đoạn nguy hiểm!” Hoắc Đông Thành mím môi, “Vợ à, nhẹ chút sẽ không có vấn đề. "

Vừa nói, anh lại cúi đầu, ghé vào tai cô, đôi môi ẩm ướt quấn lấy vành tai nhỏ nhắn của Tô Dư. “Hoắc Đông Thành!” Tô Dư tức giận quay đầu sang một bên, cố gắng tránh tập kích của anh. Hoắc Đông Thành làm sao có thể cho cô cơ hội!

Bất cứ cô trốn nơi nào, anh đều đuổi tới, cho đến khi Tô Dư bị anh chọc cho nóng đến mức không còn bình tĩnh. Cuối cùng thì anh cũng có được thứ mình muốn.

Nhìn thấy dáng vẻ tự mãn của người đàn ông bên cạnh cô, Tô Dư ngứa răng căm hận.

Nhưng cô phải thừa nhận rằng cô không thể chịu được sự treo chọc của người đàn ông này, anh ta quá quen thuộc với cô, dù là tính tình hay những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô, anh ta đều hiểu rõ hơn bản thân cô.

Hoắc Đông Thành giơ tay đặt nhẹ bàn tay to lên trán Tô Dư, khóe miệng nở nụ cười, "Vợ à, cực khổ rồi! Đi ngủ sớm một chút."

Tô Dư căn bản tránh không kịp.

Ngay sau đó, một cánh tay vững vàng ôm lấy eo thon của cô, bên tai là giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông bên cạnh: "Vợ à, ngủ đi! Hiện tại em đang mang thai, nên nghỉ ngơi sớm."

Tô Dư: "..."

Cô lén âm thầm liếc mắt một cái, khịt mũi tức giận, chính là anh không cho cô ngủ sớm, bây giờ cũng chính anh kêu cô nên ngủ sớm!

Thấy Tô Dư im lặng, Hoắc Đông Thành dùng sức ôm cô vào lòng.

Tô Dư cắn răng, bất giác rên rỉ, tức giận nói: "Hoắc Đông Thành, anh đừng có quá đáng!"

Trong bóng tối, Hoắc Đông Thành cong môi tự đắc, cười như một con lão hồ ly thành tinh. Anh khàn giọng nhẹ nhàng nói: "Vợ à, anh vừa làm chuyện quá đáng hơn thế này rồi, em..."

"Hoắc Đông Thành!" "Tốt! Gọi ông xã."

Trái tim Tô Dư nhói lên, ngón tay co quắp thật chặt, cô muốn quay lưng lại với anh, nhưng thân thể lại bị anh trói chặt trong vòng tay, không thể nhúc nhích chút nào, cô chỉ tức giận trừng mắt nhìn anh.

Hoắc Đông Thành lại không nhịn được cười, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, động tác gần giống như sờ soạng con chó lông vàng do Hoắc tiên sinh nuôi "Mau ngủ đi! Nếu không ngủ, bà xã, anh sẽ cảm thấy em ... "

Trái tim Tô Dư đột nhiên run lên, cô còn chưa kịp suy nghĩ, Hoắc Đông Thành đã tiếp tục đầy ẩn ý: "Vừa rồi không thỏa mãn."

Một giây tiếp theo, Tô Dư chỉ cảm thấy hai má nóng đến mức có thể luộc một quả trứng.

Cô nghiến răng nghiến lợi, giương mắt nhìn anh chằm chằm, “Hoắc Đông Thành, buông tôi ra, tôi vào phòng khách ngủ.” Nếu cứ tiếp tục như vậy, đêm nay cô thật sự không cần ngủ.

“Bà xã, em lại đi ngủ phòng riêng với anh sao?” Hoắc Đông Thành cau mày, hiển nhiên dáng vẻ rất đắn đo, “Nếu Vú Trương phát hiện, bà ấy nhất định sẽ nói với ông nội, tình trạng cơ thể của ông nội thế nào em cũng biết.”

Tô Dư tức giận đến cắn chặc răng lại, không biết xấu hổ! không biết xấu hổ! Chỉ biết dùng ông nội Hoắc uy hiếp cô! Cố gắng nuốt vào khẩu khí này xuống, Tô Dư nhắm mắt lại, ủ rũ nói: "Tôi buồn ngủ muốn ngủ." "Thật sự buồn ngủ?"

"Ừm."

Thấy Tô Dư thật sự buồn ngủ, Hoắc Đông Thành câu môi, cũng không có ý định tiếp tục trêu chọc cô, anh chỉ nói: "Vậy thì ngủ đi! Nhân tiện bà xã à, sáng mai anh đi thành phố lân cận, khoảng ba ngày sau trở về. "

Tô Dư không đáp lại anh, như thể cô thực sự đang ngủ.

Hoắc Đông Thành mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước mặt, mới chậm rãi nhắm mắt lại. Đêm đó Tô Dư ngủ rất say, không hề mơ màng.

Khi cô tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, người đàn ông bên cạnh đã không thấy bóng dáng.

Cũng may, đêm qua Hoắc Đông Thành luôn quan tâm đến thân thể cô, từ đầu đến cuối anh đều rất kiềm chế, nếu là trước kia, nếu ngày hôm sau cô không đi làm, Hoắc Đông Thành nhất định sẽ quấn lấy cô đến nửa đêm,buổi sáng thức dậy không tránh được sẽ bị đau thắt lưng.

Tô du rời giường sau khi rửa mặt, liền trực tiếp đi ăn bữa sáng.

Bất quá, bữa sáng mới ăn vào một nửa, điện thoại của cô liền vang lên.

Tô Dư nhanh chóng cầm lên và liếc nhìn, Ách, Kiều Kiều? Như nhớ ra điều gì, cô vội vàng liếc nhìn thời gian một lần nữa. Bây giờ là mười giờ rưỡi!

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.