Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấm

Phiên bản Dịch · 1079 chữ

Tối nay không thể cùng Lục Phong đi uống rượu, anh phải nhanh chóng trở về Tử Viên càng sớm càng tốt.

Khi Hoắc Đông Thành về đến nhà, mới mười giờ rưỡi, Tô Dư đã nằm trên giường, nhưng cô không hề buồn ngủ, trằn trọc trở mình.

Đúng vậy, lời nói của Viên Tương Loan đều ở trong đầu cô: "Xin lỗi! Anh ấy hiện đang ở trong phòng tắm, không tiện nghe điện thoại, tôi sẽ nói sau..."

Cô hẳn nghĩ ra nó sớm hơn!

Tô Dư, mày thật sự rất ngốc, con của hai người bọn họ đều đã lớn như vậy, đây không phải là chuyện bình thường sao? “Không nghĩ, không nghĩ, càng nghĩ, trong lòng càng là bực bội.” Tô Dư nhấc chăn đắp lên đầu cô, “Ngủ! đi ngủ."

Cô cái gì cũng không biết, muốn rời đi cũng không được. Cô cũng hứa với Lâm Mộ Bạch ngày mai đến nhà anh chơi.

Tô Dư khóe miệng chua xót giật giật, nằm ở trên giường giống như một cái xác chết, trùm chăn bông lên đầu, hai mắt nhắm chặt, ép mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Ách, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Tô Dư giật mình lập tức vén chăn bông lên, đồng thời bật đèn ngủ lên.

Tối nay anh ấy không phải ở chỗ của Viên Tương Loan sao? Tại sao đột nhiên trở lại Tử Viên? Hay anh lo lắng rằng cô sẽ cáo trạng với ông nội Hoắc?

Đang miên man suy nghĩ, trước cửa đã có tiếng bước chân dừng lại. Tô Dư bị giằng xé giữa việc giả vờ ngủ hay ...

Cánh cửa đang đóng lại bị đẩy ra từ bên ngoài, Hoắc Đông Thành bước vào.

“Tốt độ thật nhanh!” Tô Dư ngồi ở trên giường cầm một cuốn sách trên tay, hơi nâng cằm nhìn chằm chằm người đàn ông đang tiến đến gần mình.

Hoắc Đông Thành khó hiểu, hơi nheo mắt lại hỏi: "Cái gì tốc độ rất nhanh?"

Tô Dư liếc mắt tới sau ót, rốt cuộc cô cũng không giải thích, đây là chuyện mà ngay cả ngón chân cũng nghĩ ra được, "Hoắc Đông Thành, nếu anh còn muốn ngủ trên giường này, anh nhanh đi tắm rửa đi."

Cô có bệnh sạch sẽ!

Bây giờ làm sao anh còn chưa tắm! Hoắc Đông Thành nhíu mày, luôn cảm thấy lời nói của Tô Dư là châm chọc.

Anh ta đột nhiên nheo mắt lại như chợt nghĩ ra điều gì đó, không phải cô cho rằng anh ta đã làm gì ở chỗ của Vu Tương Loan sao! Vậy thì cô ấy đang ... ghen? Hoắc Đông Thành nghĩ vậy trong lòng vui mừng không giải thích được.

Anh đột ngột cúi xuống.

Một khuôn mặt tuấn tú bất ngờ tiến sát Tô Dư, hơi thở nóng rực vào mặt cô.

Trái tim Tô Dư lệch một nhịp, cơ hồ theo bản năng cô gần như cố gắng tránh cái nóng như thiêu đốt, nhưng cô không thể tránh được vì sau lưng cô chính là đầu giường.

Nhất thời Tô Dư chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, giống như bị lửa thiêu đốt, như bị sắt nung đỏ. Hoắc Đông Thành tiến lên từng li từng tí.

Mãi cho đến khi đến gần Tô Dư, anh mới đột ngột dừng lại, lòng bàn tay đặt ở hai bên thân thể Tô Dư, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô chằm chằm trong chốc lát.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của Hoắc Đông Thành tối đến mờ mịt, nhìn cô rất nghiêm túc, như thể trên đời này không có ai khác ngoài cô, làm cô có cảm giác bỏng rát, không được tự nhiên.

Trái tim Tô Dư nhói lên, cổ họng ngứa ngáy, ngón tay nắm chặt chăn bông, “Hoắc Đông Thành, anh muốn thế nào?” Cô giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng nói có chút run rẩy bán đứng cô.

Hoắc Đông Thành đột nhiên bật cười, đôi mắt đen gợn sóng như nước trong veo, lung linh nhưng mang theo hơi ấm của đầu xuân.

“Em nói xem, tôi muốn thế nào?” Anh nói, giọng nói trầm hơn bình thường một chút, rơi vào tai khiến người ta cảm thấy gợi cảm, “Vợ à, em có biết đàn ông kiêng kỵ nhất không được nói tốc độ nhanh không ?! "

Tô Dư: "!!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ đến mức gần như rỉ máu, miệng chó không thể khạc ra ngà voi!

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tô Dư, đôi mắt của Hoắc Đông Thành tràn đầy ý cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên đầy tà tứ, "Hơn nữa vợ à, em không biết anh nhanh như thế nào sao?"

Trái tim Tô Dư lệch một nhịp, chỉ cảm thấy máu trong người đang sôi trào. Vừa rồi, cô ấy thực sự nghĩ về những hình ảnh khó coi đó ...

“Vợ à, em quên cũng không sao, hiện tại anh có thể khiến em nhớ ra.” Hoắc Đông Thành nhếch khóe miệng lên một cách tà ác, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm lầy có thể giết người bất cứ lúc nào.

Tô Dư nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy bị mắc kẹt trong đó.

Hoắc Đông Thành đột nhiên cúi đầu ghé sát vào tai cô, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng quấn lấy vành tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm khiến tim cô đập nhanh vô cớ, thậm chí còn lỡ vài nhịp.

“Vợ à, mấy ngày nay chúng ta không hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng phải không? Anh không biết em có muốn không, nhưng anh thì có.” Có người thì thầm vào tai cô những lời trêu chọc.

Hơi thở nóng bỏng xâm nhập vào tai cô, giống như những sợi lông mềm mại, từ đầu quả tim chậm rãi lướt qua.

Trái tim Tô Dư run lên bần bật, cô nhanh chóng vươn tay muốn đẩy anh ra, trong lòng hoảng sợ đặt tay lên lồng ngực rắn chắc nóng bỏng, "Hoắc Đông Thành, anh đừng xằng bậy!"

“Xằng bậy?” Hoắc Đông Thành mím môi, khóe mắt mang theo ý cười, “Vợ à, chúng ta là vợ chồng, thực hiện nghĩa vụ thì không được gọi là xằng bậy, mà đây là chuyện đương nhiên mà phải không?

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.