Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu thương nhung nhớ

Phiên bản Dịch · 1164 chữ

"Mẹ, mẹ đã chuyển đến đây, thì cứ ở đây, mẹ không cần phải lo lắng cho Tô Dư." Cô ấy sống ở đó một mình cũng thoải mái!

Kết hôn bao năm, Tô Dư chưa bao giờ đưa bạn bè của cô ấy đến Tử Viên, nhưng ở Vịn Repulse, cô ấy đã mời bạn bè đến dùng bữa tại nhà vào ngày đầu tiên cô ấy chuyển đến đó, nếu hôm nay hắn không về, cái gì hắn cũng không biết.

Lâm Mộ Bạch kia chắc chắn không phải là một bạn học bình thường.

Nghe những gì Hoắc Đông Thành nói, Lâm Nguyên lập tức an tâm, nhưng vẻ mặt vẫn là lo lắng, "Đông Thành, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của con và Tô Dư sao? Mẹ chỉ muốn thấy con thật tốt, nếu như..."

Lâm Nguyên chưa kịp nói hết câu, Hoắc Đông Thành đã cắt ngang, "Mẹ, chuyện củaTô Dư mẹ cứ yên tâm."

Hoắc Đông Thành hơi nheo mắt nói: "Vậy con hiện giờ đi cầu cô ấy quay lại?"

Lâm Viện giật mình suýt nữa buột miệng: "Muộn như vậy rồi, Tô Dư hẳn là đã ngủ mất rồi. Hơn nữa Tô Dư tính tình quá cứng đầu Đông Thành, mẹ nghĩ con không thể thuyết phục Tô Dư."

Hoắc Đông Thành hỏi: "Mẹ, vậy mẹ nói xem phải làm cái gì?"

Đối mặt với đôi mắt đen láy của con trai, trái tim Lâm Viện khẽ run lên, giả vờ bất lực, "Đông Thành, sáng sớm mai chúng ta đến đó đi! Mẹ đã đích thân đi, Tô Dư sẽ nể tình."

"Mẹ, quên chuyện này đi, để cô ấy đi. Rốt cuộc thì cô ấy và con ..." Hoắc Đông Thành nhún vai, tựa hồ đang do dự không biết nói gì.

Lâm Viện trong lòng chợt sáng tỏ, bà nghĩ thầm, Đông Thành sao có thể thích một người phụ nữ như Tô Dư! Xuất thân từ một gia đình nhỏ không được học hành gì, một điểm giáo dưỡng cũng không có, cùng tiện nhân họ Viên kia là một đức hạnh.

“Đông Thành, mẹ biết rồi, đều là mẹ không tốt, ngày mai mẹ sẽ không thuyết phục nó về Tử Viên nữa.” “ Ân, mẹ, thời gian không còn sớm, ngài đi ngủ sớm một chút đi!

Trước khi Hoắc Đông Thành rời đi, anh lại nhét chăn lên người Lâm Viện.

Nhìn thấy con trai chăm sóc ân cần như vậy, lo lắng của Lâm Viện triệt đễ lắng xuống , mấy năm nay, bà một mực lo lắng chuyện năm đó bị Hoắc Đông Thành biết, mấy lần cố tình thăm dò, nhưng lại sợ đánh cỏ động rắn.

Nhưng cho đến hôm nay, bà có thể hoàn toàn chắc chắn rằng anh không biết gì về những chuyện đã xảy ra cả. Lâm Viện trong lòng nghĩ như vậy, mãn nguyện ngủ say.

Hoắc Đông Thành từ trong phòng Lâm Viện đi ra, hoàn toàn không có ý định ở lại Tử Viên, anh đi thẳng về phía cầu thang. "Anh Đông Thành."

Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên sau lưng anh.

Hoắc Đông Thành dưới chân kiềm hãm, đồng tử hơi co lại, quay đầu nhìn Mục An Nam đã đi tới trước mặt mình, “Có chuyện gì sao?” Giọng anh trầm thấp, lộ ra vẻ xa lánh không chút che giấu.

Mục An Nam không ngốc, cô có thể nghe thấy giọng điệu không thích của anh, nhưng cô chỉ nghĩ đó là kết quả của việc cô không liên lạc với Hoắc Đông Thành trong nhiều năm, chỉ cần thời gian trôi qua, anh nhất định sẽ nhớ lại sự tốt đẹp của cô và sau đó yêu cô.

Mục An Nam mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Anh Đông Thành, mẹ nuôi thế nào rồi? Bà cảm thấy tốt hơn chưa?"

Hoắc Đông Thành nhìn Mục An Nam một cái, nói: "Bà ấy đã ngủ say rồi, nếu không có việc gì thì đi nghỉ ngơi sớm đi."

“Em còn chưa buồn ngủ.” Mục An Nam bị Hoắc Đông Thành mê hoặc đến mức tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ở một mình. “Anh Đông Thành, anh có thể giúp em một việc được không?"

Cô có vẻ hơi chột dạ, mười ngón tay mảnh khảnh xoắn chặt vào nhau. “Giúp cái gì?” Hoắc Đông Thành hỏi.

“Anh Đông Thành, hình như có chuột vào phòng em.” Mục An Nam cúi đầu nói.

Con chuột? Hoắc Đông Thành hơi nheo mắt, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi sẽ nhờ bác Trương cùng cô kiểm tra."

Mục An Nam giật mình, vội nói: "Bác Trương lúc này đã nghỉ ngơi rồi! Còn nữa, quên đi." Sau đó, cô nặn ra một nụ cười về phía Hoắc Đông Thành, vẻ đáng thương.

Hoắc Đông Thành do dự, "Vậy tôi cùng cô đi xem."

Đôi mắt của Mục An Nam sáng lên, nghiễm nhiên thụ sủng nhược kinh, giọng nói dịu dàng ngọt ngào: “Cảm ơn anh, anh Đông Thành.” Cô nói, giả vờ lơ đãng ôm lấy cánh tay của Hoắc Đông Thành, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Hoắc Đông Thành sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của Mục An Nam, giọng điệu lạnh lùng: "Buông tay!"

Mục An Nam chưa bao giờ nghĩ rằng Hoắc Đông Thành sẽ đối xử với cô như thế này!

Nhất thời, đôi mắt cô hơi đỏ lên, "Anh Đông Thành, thực xin lỗi, em, em không cố ý, vừa rồi tôi quá vui, chính vì vậy..."

“Quên đi, không có gì!” Hoắc Đông Thành nói. Mục An Nam chậm rãi thở dài.

Nhưng giây tiếp theo, cô giống như rơi vào động băng, lại nghe thấy Hoắc Đông Thành nói: "Tôi không thích tiếp xúc thân thể với những người tôi không quen biết." "Anh Đông Thành ..." Mục An Nam nói khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên đỏ bừng, nước mắt giàn giụa như muốn rơi.

Hoắc Đông Thành hoàn toàn không có hứng thú an ủi Mục An Nam, chỉ hỏi: “Còn cần tôi cùng cô vào phòng bắt chuột không?” Mục An Nam khẽ cắn môi, “Được!

Một số việc luôn phải đến từ từ, thời gian trôi qua, Hoắc Đông Thành sẽ luôn nhìn rõ cô.

Mục An Nam đưa Hoắc Đông Thành về phòng, Hoắc Đông Thành liếc mắt nhìn xung quanh, cau mày hỏi: "Cô nhìn thấy con chuột ở đâu?"

Mục An Nam vội vàng duỗi ngón tay chỉ ở chân giường, “Chính là chỗ đó, em vừa thấy nó chạy qua, rất nhanh.” Sau đó, một tiếng thì thầm sợ hãi truyền vào tai Hoắc Đông Thành.

Trước khi Hoắc Đông Thành kịp phản ứng, Mục An Nam sợ hãi nhảy vào lòng anh.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.