Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả mù sa mưa

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

Mục An Nam khẽ nhíu mày, ra vẻ thản nhiên, nhưng khóe mắt nhất thời liếc nhìn Lâm Viện. “Không có khả năng!” Lâm Viện nói, “Đông Thành không có tình cảm với Tô Dư, nếu không sau nhiều năm như vậy mới có con.

Nói đến chuyện của đứa trẻ, Lâm Viện rất khó chịu, nếu không phải Tô Dư đột ngột mang thai thì bây giờ bà đã không trở nên bị động như vậy.

Nhiều năm như vậy, bà cũng không vội vàng, đó là bởi vì bà đang đợi, dù sao Đông Thành cũng bị Hoắc lão gia ép cưới Tô Dư, bà muốn đợi chừng năm năm, nếu không có con, bà sẽ trực tiếp yêu cầu Đông Thành ly hôn với cô ta.

Nhưng người tính không bằng trời tính, ở thời điểm này, Tô Dật cứ nhiên lại mang thai!

Mục An Nam nheo mắt nói: "Mẹ nuôi, đừng lo lắng, Đông Thành có thể đang trên đường trở về."

"Vậy chờ thêm một chút!"

Một phút đã trôi qua, năm phút, mười phút, mười ba phút ... "Cái này, làm sao vẫn chưa quay trở lại?" Lâm Viện hơi lo lắng chờ đợi, cô vẫn đun súp gà trên bếp để anh uống nó khi trở lại. Mục An nam muốn nói lại thôi.

Nhưng Lâm Viện không nhìn Mục An Nam, bà cầm điện thoại định gọi cho Hoắc Đông Thành, nhưng Mục An Nam đã nhanh chóng ngăn cô lại, "Mẹ nuôi, mẹ đừng vội như vậy, ngài phải suy nghĩ kỹ, mẹ gọi cho Đông Thành sẽ nói cái gì? "

"Cái này ..." Lâm Viện nhất thời không nói nên lời.

"Mẹ nuôi, mẹ nghĩ xem! Nếu Đông Thành đi tới chỗ của Tô Dư, muốn gọi anh ta trở lại thì phải có lý do chính đáng."

Nghe Mục An Nam nói như vậy, Lâm Viện vội vàng nhét điện thoại vào tay Mục An Nam, "An Nam, con gọi đi, nói cho Đông Thành biết mẹ bị đau tim, kêu nó mau trở lại."

Mục An Nam vui mừng khôn xiết, che dấu chút khác thường trong mắt không chút dấu vết, ra vẻ khó xử, "Cái này ..." "Không có vấn đề gì! Mau gọi đi." Lâm Viện thúc giục nàng.

"Vậy được rồi."

Mục An Nam nhấc điện thoại, tìm thấy Hoắc Đông Thành trong danh bạ, do dự rồi bấm số. Ngay sau đó, một giọng nói trầm gợi cảm vang lên bên tai: "Alo? Mẹ?"

"Anh Đông Thành, là em! Mẹ nuôi, bị đau tim, bây giờ anh có thể trở về gấp được không,em lo lắng ..." Mục An Nam diễn rất khá, giọng nói gần như nghẹn lại.

Bên kia điện thoại, Hoắc Đông Thành sửng sốt, “An Nam, đưa thuốc cho mẹ tôi uống trước, tôi sẽ nhanh chóng trở về.” Sau khi cúp máy, anh cũng không có thời gian nói chuyện với Tô Dư, mặc quần áo vào rời đi ngay lập tức.

Khi Tô Dư ra khỏi phòng tắm, bất kể là phòng ở hay phòng khách, mọi thứ đều trống rỗng. Cô đi ra cửa liếc nhìn, đôi giày đã không còn nữa.

Tô Dư không gọi hay nhắn tin cho Hoắc Đông Thành hỏi thăm, cô trở về phòng, nằm xuống ngủ.

Ngược lại, Hoắc Đông Thành nghe nói mẹ anh, Lâm Viện bị đau tim, anh vội vàng trở về, vừa bước vào, anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ mình, Lâm Viện, đang cúi người trên ghế sofa, trông yếu ớt.

Mục An Nam lo lắng đứng bên cạnh. "Mẹ, mẹ có khỏe không? Mẹ thấy khá hơn chưa? Con sẽ đưa mẹ đến bệnh viện ngay." Hoắc Đông Thành lo lắng nói.

Cuối cùng, khi Hoắc Đông Thành trở về, Lâm Viện và Mục An Nam liếc mắt nhìn nhau, Lâm Viện thở dài nói: "Đông Thành, mẹ không sao cả sau khi uống thuốc đã không có chuyện gì, trước đó trong lòng mẹ rất sợ."

Hoắc Đông Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Để bác sĩ Lý qua xem, con gọi cho ông ấy ngay."

"Đông Thành, thật sự không cần! Buổi tối đừng làm phiền người ta, thân thể của mẹ, mẹ biết rõ." Lâm Viện nắm lấy tay con trai, "Mẹ xin lỗi, con trai, là mẹ ba đã làm cho con lo lắng, làm cho con chạy về vội vàng? "

"Mẹ nuôi, đừng nói như vậy, có trách thì trách con, mẹ nhất định không chịu gọi Đông Thành, là con ..." Mục An Nam cúi đầu, hai mắt hơi đỏ, lông mi khẽ run.

Lâm Viện vội vàng nháy mắt với Hoắc Đông Thành, hơi nhíu mày, anh đang làm gì vậy, vẫn không an ủi An Nam! Hoắc Đông Thành liếc mắt một cái gần như không nhìn thấy, ánh mắt tối sầm lại, "An Nam, cám ơn cô đã vất vả!"

Mục An Nam mím môi, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú trong trẻo, cô chậm rãi lắc đầu, "Anh Đông Thành, anh không trách em là tốt rồi. Anh Đông Thành, giờ này cũng không còn sớm nữa, chúng ta hãy đỡ mẹ nuôi về phòng nghỉ ngơi đi. "

Hoắc Đông Thành nhẹ giọng "Ừm", không nói thêm một câu nào. Dứt lời, hia người một trái một phải dìu Lâm Viện lên lầu.

Sau khi trở về phòng, Lâm Viện kêu Mục An Nam đi trước, chỉ còn lại Hoắc Đông Thành.

Lâm Viện dựa vào đầu giường khẽ thở dài, nói: "Đông Thành, nói cho mẹ biết tại sao Tô Dư đột nhiên chuyển ra ngoài? Nó nhất định là không thích mẹ, không muốn sống cùng mẹ, mẹ biết điều đó......"

Hoắc Đông Thành không khỏi nhíu mày, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung!"

Lâm Viện hừ lạnh một tiếng, "Ta đây là suy nghĩ lung tung sao? Đông Thành, ngươi không cần giấu ta, ta biết, Tô Dư một mực không thích người mẹ chồng này, nhiều nă như vậy, trước kia bởi vì không ở cùng một chỗ, cũng không có biểu hiện rõ ràng như vậy, hiện tại ở cùng một chỗ, haizz! Đều tại ta ......

Lâm Viện thở dài, nói: "Đông Thành, mẹ thấy Tô Dư mang thai muốn qua chăm sóc cho nó, người trong nhà dù sao cũng tốt hơn bảo mẫu, nhưng mẹ không ngờ rằng, ta tới thì nó bỏ đi."

"Nếu không thì như vầy đi! Đông Thành, sáng mai mẹ sẽ dọn ra ngoài, sau đó người đi rước Tô Dư về."

Khi Lâm Viện nói những lời này, bà không ngừng nhìn Hoắc Đông Thành, bà muốn biết anh đang nghĩ gì! Trong thâm tâm bà muốn biết con dâu quan trọng hơn hay mẹ quan trọng hơn.

Bất quá, trên mặt Hoắc Đông Thành không có chút thay đổi nào.

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.