Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem mắt

Phiên bản Dịch · 1143 chữ

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Nguyễn Kiều Kiều, Tô Dư vội hỏi: "Kiều Kiều, cậu đến rồi à?"

Nguyễn Kiều Kiều bĩu môi, nhìn cảnh tắc đường, bất lực nói: "Hiện tại tớ đang bị kẹt xe! Sẽ mất khoảng mười phút! Tô Dư, cậu chắc đã tới nơi rồi đúng không?"

Tô Dư khẽ thở dài nhìn xuống chân của mình, "Tớ đến rồi nên tớ đang đứng ở cửa." "Vậy nếu không cậu không vào trước đi? Tiểu Dư, ngươi tìm chỗ ngồi trước đi giúp tôi bí mật theo dõi anh ta."

Nghe được những lời của Nguyễn Kiều Kiều, Tô Dư cảm thấy đáng tin cậy, "Kiều Kiều, hai người có mật mã bí mật hay cách nào khác để nhận ra nhau không?"

Nguyễn Kiều Kiều vội vàng nói: "Đúng! Đúng! Anh ấy sẽ cầm một bông hồng đỏ ở tay trái và tay phải cầm một quyển của Trương Ái Linh ."

"Có ám hiệu như vậy dễ xử lý, Kiều Kiều, vậy tớ đi xem trước cho cậu, khi nào cậu đến sẽ gọi cho tớ."

"Thân ái, ngươi nhất định phải xem kỹ nha, đặc biệt là bộ dáng, nếu có thể lén chụp ảnh hắn gửi cho ta. Nếu quá khó coi, ta liền không đi vào."

Tô Dư: "!!"

"Được rồi! Ta hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức để tìm cơ hội chụp ảnh hắn, nhưng tớ không thể đảm bảo rằng bây giờ anh ta đã ở đây, có lẽ sẽ bị tắc đường như cậu."

Nguyễn Kiều Kiều tức giận khịt mũi, “Nếu hắn để bổn tiểu thư chờ hắn vậy thì khỏi gặp.” Nguyễn Kiều Kiều bất lực mỉm cười nói

“Ta đây vào trước."

"Hẹn gặp lại."

"Ừ, hẹn gặp lại."

...

Tô Dư cất điện thoại sải bước vào nhà hàng.

Cô tìm một góc khuất, người phục vụ bưng một cốc nước ấm đi tới, cô chỉ nói sẽ gọi đồ ăn sau, còn có người chưa tới.

Sau đó, Tô Dư bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm một người nào đó.

Cô thực sự nhìn thấy một người đàn ông với bông hồng đỏ trên tay trái và cuốn sách "Nữa đời duyên" ở bên phải. Hơn nữa, cô đã từng nhìn thấy người này vào buổi chiều.

Tô Dư sửng sốt một hồi, người mà Kiều Kiều muốn nhìn xem mặt chính là Lục Phong! Cái này, cái này là như thế nào! Tô Dư không khỏi lo lắng, Nguyễn Kiều Kiều là bạn thân nhất của cô, cô tuyệt đối không thể nhìn cô ấy bị phá hủy bởi bàn tay của Lục Phong.

Lục Phong liếc nhìn đóa hoa hồng đỏ trên tay trái, nhìn quyển sách ở bên phải, cũng không biết nữ hài tử kia có phải là có tật xấu hay không! Tại sao cô ta không gọi điện thoại?

Quả thật chuyện này do mẹ anh ta!

Lúc Nguyễn Kiều Kiều đến đột nhiên hắt hơi, cô nhanh chóng đưa tay ra xoa mũi.

Nhất định Tiểu Dư nhắc ta!

Lục Phong khẽ thở dài, hắn vĩnh viễn nổi danh!

Cũng may anh chọn một nhà hàng tây không gặp người quen, nếu không bị nhìn như thế này thì anh sẽ bị cười mất nửa năm.

Lục Phong cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, sắp đến giờ hẹn, cô ta không chẳng lẽ không đến?

Lục Phong đang nghĩ đến chính mình, điện thoại quen thuộc vang lên.

Sốt ruột nhặt lên, mở miệng hỏi: "Mẹ? Mẹ, mẹ có chỉ dẫn gì không?" "Mẹ đến chưa?"

Nghe được lời nói của mẹ, khóe miệng Lục Phong giật giật, anh không tin! Cho dù không tin cũng không thể rõ ràng như vậy! Đây chỉ đơn giản là chọc vào trái tim của anh.

Lục Phong vội vàng nói: “Mẹ, con là con của mẹ, mẹ cứ nghi ngờ con như thế này không tốt lắm đâu?” “Mẹ không muốn nghi ngờ ngươi, vậy ngươi đàng hoàng một chút, Lục Phong mẹ nói cho ngươi biết, nếu ngươi không bắt được Nguyễn nha đầu này thì ta sẽ cho ngươi sung quân nữa năm."

Nghe vậy, Lục Phong lập tức kinh hãi, toàn thân giật nảy mình, "Đừng! Mẹ, ngài đây là muốn nữa mạng của con mà."

"Không muốn đi thì liền ngoan ngoãn nghe lời, Ngươi không nhìn thấy Đông Thành sao, không bao lâu nữa hắn liền làm cha, còn ngươi? Cả ngày không đàng hoàng, tính tình..."

"Mẹ, con đáp ứng ngài, con nhất định đem nha đầu kia bắt lấy."

"Mẹ liền biết Phong nhi ngoan, mẹ chờ tin tức tốt của ngươi."

Lục Phong chưa kịp định thần lại, một giọng nói gấp gáp đột nhiên vang lên bên tai.

Biết là sẽ như thế này mà!

Hoắc Đông Thành, ngươi hại chết ta rồi!

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, kỳ thật, cũng thật hâm mộ hắn, có cô vợ trẻ, liền sẽ có người quan tâm hắn. Lục Phong hít sâu một hơi, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy một cái thân ảnh màu đỏ từ bên ngoài chạy vào.

Đó là một cô gái trẻ có khuôn mặt baby, đường nét gọn gàng, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ gọn gàng. Sau khi cô ấy chạy vào, cô ấy liếc nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm một ai đó.

Chẳng mấy chốc, Lục Phong đã nhìn thấy cô đi đến một góc cách đó không xa. Uh, đó không phải là vợ của Hoắc Đông Thành sao?

Sau khi vô cùng thích thú xem một hồi, Lục Phong chỉ cảm thấy chính mình khá là nhàm chán, thật sự là nhìn chằm chằm cô gái ngực phẳng kia lâu như thế! Rốt cuộc hắn trước nay thích trước ngực có thịt.

Bên kia Tô Dư nhìn Nguyễn Kiều Kiều chạy về phía mình, sửng sốt một hồi, không phải nói đến cửa gọi điện thoại cho cô sao? "Xin lỗi Tiểu Dư, để cậu đợi lâu." Nguyễn Kiều Kiều thở hổn hển.

Tô Dư vội vàng đưa ly rượu bên cạnh cho cô, “Ngươi gấp cái gì, tớ không ngại đợi thêm mấy phút nữa.” Nguyễn Kiều Kiều cầm lấy ly trong tay cô, uống một hơi cạn sạch, suýt nữa thì bị sặc.

Cuối cùng, cô lại gần Tô Dư, cố ý hạ giọng hỏi: "Thân ái, cậu có thấy người đàn ông đó không? Anh ta ở đâu? Anh ta trông thế nào? Đã lâu không thấy cậu gửi ảnh cho tớ, Tớ đoán hoặc là anh ta không đến, hoặc cậu không tiện. "

Tô Dư suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Hướng ba giờ chiều, ngươi đã từng thấy người này."

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.