Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vòng Lặp Thời Gian

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

Chương 3: Vòng Lặp Thời Gian

Quả thật tâm tình lúc này của Steven không cảm thấy muốn ăn uống gì cả. Chỉ nghĩ đến thảm cảnh máu me xảy ra trong lớp học làm hắn chực buồn nôn. Hắn cố gắng trấn tĩnh lại mình:

-Chắc chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Chỉ là một giấc mơ xấu. Nó chân thật đến từng tri tiết. Khỉ thật!

Paul tươi cười đi cùng với cậu đến cổng trường Riverside. Dọc đường đi cậu ta nói một loạt các chủ đề trời hơi đất hỡi. Steven gượng gạo nói chuyện với anh chàng. Thú thật hắn vẫn chưa hết bàng hoàng về cơn ác mộng đêm qua.

Khi cả hai bước qua cánh cổng trường học thì Steven bỗng nhiên nổi gai ốc toàn thân. Lúc này cái cảm giác kì lạ đó lại ập đến với Steven lần nữa. Cảm giác này cực kì khó chịu. Nó tương tự như một con chuột đang bị một con rắn độc đang rình trong bụi cỏ thè ra thụt vào chiếc lưỡi chăm chú theo dõi vậy.

Steven nhìn xung quanh khắp mọi nơi. Hắn chỉ toàn thấy một loạt học sinh bước vội trên sân trường. Quả thật, với hoàn cảnh hiện tại thì không có gì nguy hiểm xảy đến với cậu được. Thấy vẻ mặt của Steven khác lạ. Paul vỗ vỗ vai của cậu hỏi nhỏ:

-Làm sao vậy? Đừng nói với tôi là đã để ý đến em nào xinh đẹp để mời dự dạ hội lễ kỉ niệm 100 năm ngày thành lập trường sắp tới đó nhé.

Steven sửng sốt nhìn về phía Paul. Làm cho anh chàng nghi hoặc:

-Cái quái gì thế? Anh bạn sao lại nhìn tôi chằm chằm đến như vậy.

-Khoan đã nghe này. Hôm qua, cậu cũng nói với tôi câu này rồi. Steven đáp.

-Gì? Hôm qua tôi nói sao? Paul lấy làm kì lạ.

-Không phải. Mà là trong giấc mơ của tôi đã nghe bạn nói y hệt như thế. Steven đính chính lại.

-Nếu giấc mơ ấy nói đúng sự thật thì lát nữa môn hóa đầu tiên sẽ có kẻ lạ mặt mặc đồ đen cầm rìu xông vào phòng học giết chết chúng ta.

Paul lấy tay sờ vào chán của Steven. Vẻ mặt hắn lộ rõ lo lắng:

-Tội nghiệp! Cậu xem quá nhiều phim kinh dị rồi. Nếu sốt cao ta sẽ đưa cậu đến phòng y tế.

Steven gạt tay của Paul sang một bên:

-Tớ không bị sốt hay cảm gì cả.

Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên. Paul vội chạy đi trước khi Steven định nói tiếp. Bước vào lớp học tâm tình của Steven càng khủng hoảng tột độ. Hắn nhìn xung quanh khắp lượt. Đám bạn bè vẫn vô tư nói chuyện cười đùa với nhau như thường lệ.

Trong lớp học, bàn của Steven xếp cuối cùng bên phải ngay sát cửa sổ. Ngồi trên cậu là cô nàng tóc vàng mắt xanh Luna xinh đẹp. Cô ta bất ngờ quay lại nhìn cậu vẻ quan tâm:

-Đêm qua thức quá khuya hay sao vậy Steven? Đừng nói với tớ là cậu đã lao lực quá đà đến mức sáng nay mặt mũi tái nhợt như vậy nhé.

Nói xong cô nàng lại quay lên không mong chờ gì câu trả lời của Steven. Hắn cũng chả có tâm tình đáp lại lời nói đùa của Luna. Hắn nhận ra một điều, trong giấc mơ, hắn ngủ gục xuống bàn. Luna cũng quay lại và nói đùa ẩn ý đại loại giống như câu vừa nãy.

Bất chợt, cánh cửa lóp học mở ra. Steven giật nảy mình lên. Mồ hôi trên người cậu tuôn ướt đẫm lưng. Cũng may đó chính là thầy giáo của hắn. Steven kinh ngạc nhìn ông ta từ từ tiến vào bục giảng.

Thầy giáo dạy hóa học rút ra một tệp bài kiểm tra phát cho cả lớp và cất giọng ồm ồm:

-Hôm nay, thầy sẽ trả bài của các em lần trước. Một số có kết quả hơi kém. Nếu không cố gắng hơn nữa thì sang năm thầy nghĩ các bạn sẽ trượt tốt nghiệp đó.

Nhận bài thi trong tay. Steven cảm thấy tim mình đập thình thịch. Hắn bị điểm B to đùng. Luna quay lại vẫy vẫy bài thi điểm A của cô ta về phía cậu mỉm cười. Hẳn nhiên, cô nàng rất thích thú khi Steven bị điểm kém hơn mình. Hắn quay sang phía Paul. Cậu ta đang cầm bài thi với điểm C trên tay. Vẻ mặt của Paul lúc này cau có đầy khó chịu.

Trong giấc mơ đêm qua hắn đã nhìn thấy cảnh này rồi. Nó rất chân thực. Có thể nói là giống như hiện tại gần 90%. Steven cảm thấy căng thẳng tột độ. Nếu giấc mơ là thật sự thì lát nữa cả lớp sẽ bị một phen kinh hoàng. Lúc này, di động của Steven bất ngờ kêu ong ong, rung lắc dữ dội. Hắn bèn tò mò mở ra thì thấy có một ứng dụng hình chiếc đồng hồ cát màu đỏ chói choán hết màn hình. Bên cạnh đó là dãy số đang bị đếm ngược từ 100 về đến 99; 98; 97…

Luna quay xuống về phía cậu dơ điện thoại của cô nàng lên. Steven nhìn rõ chiếc đồng hồ cát màu đỏ kèm dòng thời gian đếm ngược đang chạy về số 96;95;94… Cô nàng nhún vai về phía cậu tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Steven cũng đưa điện thoại của mình cho cô nàng xem. Màn hình của hắn cũng có ứng dụng lạ giống hệt của Luna.

Lúc này, khung cảnh trong lớp đã trở nên hỗn loạn như ong vỡ tổ. Paul đứng trên mặt bàn dơ cao chiếc điện thoại trong tay hắn lên. Chiếc đồng hồ cát cùng dòng thời gian màu đỏ cũng đang chạy về số không.

-Nhảm nhí! Đây chắc là trò đùa của ai đó. Thầy giáo gào lên và cố giữ trật tự cả lớp lại.

-Thế thầy nghĩ sao khi tất cả chúng ta đều nhận được cùng một lúc? Betty cô nàng lớp trưởng với mái tóc hung đỏ kèm chiếc kính cận to tròn trên khuôn mặt trái xoan đứng lên.

Thầy giáo kiềm chế cơn tức giận trong người vì có kẻ dám làm cái trò này với ông. Thầy cũng không quên nhiệm vụ vai trò của mình nên ôn tồn vỗ tay nói với cả lớp:

-Trật tự! Hãy yên lặng một phút thôi. Nghe thầy nói đây.

Tiếng huyên náo cũng lắng xuống hẳn. Cả lớp lúc này đều chăm chú nhìn về phía thầy giáo. Thấy bọn học sinh không còn kêu ca ầm ĩ nữa. Thầy giáo gật đầu tỏ ý vừa lòng. Ông cất giọng:

-Thầy sẽ báo cáo với ban giám hiệu nhà trường. Chúng ta sẽ báo cảnh sát. Thầy nghĩ đây là trò đùa của một hacker nào đó mà thôi. Hiện tại chúng ta không nên dùng điện thoại của mình nữa. Để tránh bị kẻ xấu phát tán đường link, virus độc hại. Các em hãy cất điện thoại đi và lấy sách vở ra bắt đầu tiết học hôm nay.

Tiếng ồn ào lại bắt đầu rộ lên trong nhóm học sinh. Thầy giáo dạy hóa năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Tóc của ông màu đen, lấm chấm điểm bạc. Ông bực mình lại quát lên:

-Trật tự! Tôi đã bảo trật tự cơ mà. Nếu ai không muốn học nữa có thể ra khỏi lớp. OK?

Không ai đứng dậy cả. Lớp học bắt đầu trở nên nghiêm túc yên tĩnh lại. Bất chợt, cô nàng Betty tóc đỏ lớp trưởng đeo kính lại hô lớn phá vỡ bầu không khí:

-Thầy nhìn này, ứng dụng đồng hồ đã chạy hết!

Thầy giáo nhìn về phía Betty với ánh mắt bực dọc. Cô gái này thành tích học tập rất xuất sắc nhưng hôm nay lại liên tục làm ông cảm thấy tức giận. Ông chỉ về phía Betty nói lớn:

-Tôi đã bảo cất điện thoại di động đi cơ mà. Trò không muốn học nữa có thể đi ra ngoài cho các bạn khác học!

Betty đang đi ra cánh cửa phòng học thì bất chợt Steven vùng đứng dậy đi cùng với cô. Thầy giáo lẫn các bạn khác đều nhìn về phía cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên. Cô nàng lớp trưởng cũng hoàn toàn bất ngờ khi thấy Steven bước ra khỏi lớp cùng với mình. Khi cả hai bước ra khỏi phòng học thì bất ngờ đập vào mắt chính là một tên mặc áo khoác đen che kín mặt.

Steven kinh hãi:

-Như vậy là giấc mơ xảy ra đều đúng sự thật.

Hắn vội vàng cầm tay của Betty đẩy cô ngã vào trong lớp học sau đó gào lớn:

-Mau đóng của phòng học lại đi! Có kẻ sát nhân tâm thần ở ngoài này.

Bạn đang đọc Vòng Lặp Thời Gian sáng tác bởi natalyho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi natalyho
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.