Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết Lộ Cho Mọi Người

Tiểu thuyết gốc · 1651 chữ

Chương 4: Tiết Lộ Cho Mọi Người

Vừa nói xong thì Steven bỗng thấy cô nàng Betty đang ngồi dưới sàn chỉ tay về phía sau cậu hô lớn:

-Cẩn thận!

Hắn nhanh chóng quay người lại. Gã áo đen quái dị đang vung rìu lên bổ từ trên xuống đầu hắn. Theo phản xạ tự nhiên, Steven giơ hai tay quá đầu để đỡ nhát rìu đó.

-Phanh!

Một tiếng rú thảm thiết vang lên. Cú chặt của tên áo đen chẻ dọc từ hai tay xuống đến toàn thân của Steven. Nháy mắt cơ thể của cậu bị tách ra làm đôi rơi rụng xuống mặt đất. Máu tươi văng lên tung tóe. Chúng bắn đầy mặt của Betty đang ngồi gần đó. Cô nàng Betty lớp trưởng ôm đầu hét lớn kinh hoàng:

-A a a!

….

-Dinh! Dinh! Bẩm cụ có điện thoại! Bẩm cụ có điện thoại! Bẩm…

Không đợi tiếng chuông tiếp tục kêu lên đinh tai nhức óc. Steven vươn tay ra bắt lấy. Ngón tay cái gạt sang một bên nghe cuộc gọi. Màn hình trên điện thoại hiện ra thông báo tên người liên lạc đến là Paul. Và ngày giờ trên điện thoại vẫn là 7h ngày 11 tháng 09 năm 2021. Như vậy là hắn đã trở lại đúng cái ngày mình bị giết.

Steven nhanh chóng bật dậy ra khỏi giường. Hắn cầm điện thoại nói với Paul:

-Nghe này, tớ biết nói ra chuyện này hơi điên rồ nhưng cậu phải tin tớ. Hãy đợi một lát tớ sẽ xuống ngay.

Steven không cần đánh răng rửa mặt gì cả. Hắn mặc nhanh quần áo và phi như bay xuống cầu thang. Lúc này, Susan mẹ của cậu đang lúi húi làm đồ ăn sáng. Bà thấy Steven bèn mỉm cười:

-Chào buổi sáng tốt lành! Đợi mẹ một lát, bữa sáng sắp xong rồi.

Steven bước gần về phía bà và cười nói:

-Chúc mẹ ngày mới vui vẻ! Mẹ có thể lấy hộ con bình sữa trong tủ lạnh được không? Con ăn vội mấy miếng thịt xông khói này đã.

Hắn cần bà không để ý đến hành động của mình lúc này. Bà Susan đi đến bên tủ lạnh và lấy hộp sữa cho cậu.

Nhân cơ hội đó, Steven nhanh chóng rút ra hai con dao chặt cá ở kệ đựng. Hắn nhét vào trong áo của mình. Khi mẹ của cậu mỉm cười mang hộp sữa đến thì bất ngờ thấy cậu đi thẳng ra cửa và nói với lại:

-Cám ơn mẹ! Con vội đi đây. Hôm nay tụi con có bài thi nên cần đến sớm để ôn tập.

Hắn đi nhanh trên đường và kể lại toàn bộ câu chuyện cho Paul nghe. Anh chàng tóc nâu kinh ngạc khi nghe Steven nói. Cậu ta giật mình khi thấy Steven rút trong áo ra một con dao sáng loáng dài 20 cm đưa vào balo của Paul. Cậu lắp bắp:

-Từ từ! Đợi đã Steven. Tất cả chuyện cậu vừa nói là thật sao? Và cậu mang dao đến trường để chống lại thằng sát nhân cầm rìu đấy ư?

-Thế cậu nghĩ tôi đùa chăng? Nghe này, tôi đã tận mắt thấy hắn chặt đầu từng thành viên trong lớp rồi. Tôi đã bị hắn giết hai lần. Steven nói đầy giận dữ.

Paul ôm đầu đầy vẻ lo lắng. Hắn bảo với Steven:

-Vậy sao chúng ta không báo cảnh sát? Mang hung khí đến trường chúng ta sĩ bị bắt ngay cửa vào lớp học. Ở đó có gắn máy dò kim loại cậu biết mà. Từ sau vụ xả súng thảm khốc vào học sinh cách đây năm năm. Trường Riverside đã lắp hệ thống cổng dò ngoài hành lang và có đội an ninh bảo vệ ở đó.

-Súng! Đúng rồi! Paul! Cám ơn cậu. Sao tớ nghĩ không ra chứ. Bố tớ có một khẩu. Tớ biết nơi ông cất nó. Steven vui mừng nhảy lên.

Paul vô cùng lo ngại nhìn Steven vui sướng. Hắn chắc như đinh đóng cột trong đầu mình là anh bạn trí cốt này hôm nay đầu óc có vấn đề. Thậm chí không chừng cậu ta đã hóa điên. Paul cố gắng đứng tránh xa một khoảng cách với Steven. Hắn cảm thấy không ổn chút nào khi đi gần cậu bạn này.

Cả hai đã bước đến cổng trường. Paul đưa lại con dao trả vào balo của Steven:

-Tớ nghĩ chúng ta không qua nổi cổng dò kim loại đâu. Mang dao vào bị phát hiện ngay.

-Yên tâm đi Paul! Cậu cứ vào trước đi. Tớ biết cách qua được. Steven đáp lời.

Chỉ chờ có thế, Paul vội vàng chạy vào cổng tránh xa Steven càng sớm càng tốt. Hắn không hề muốn đi cùng với cậu ta khi còi báo động an ninh vang lên. Steven nhìn với theo lắc đầu. Hắn đoán ngay Paul không tin tưởng câu chuyện của hắn. Dù sao ngày hôm nay nếu chết thì ngày mai hắn sẽ tìm khẩu súng của bố mình và mang vào trường.

Steven nhanh chóng khoác balo chạy vào phía sau khuôn viên sân trường. Hắn rút ra con dao và ném mạnh qua bức tường rào. Camera an ninh đã quay lại hành động này của Steven. Hắn dơ ngón tay giữa giơ lên thách thức:

-Bị quay thì đã sao chứ. Lát nữa có thằng điên loạn cầm rìu lừng lững đi giữa trường chém người. Lúc đó để xem có quay được nữa không?

Steven biết sở dĩ có tên áo đen sát nhân bởi vì điện thoại của mọi người bỗng có ứng dụng hình chiếc đồng hồ cát màu đỏ nhảy vào một cách thần bí. Có thể là do vậy nên đội an ninh bảo vệ không can thiệp được vào tên áo đen đó.

-Tất cả đều phải tự lực cánh sinh mà thôi! Steven nhủ thầm trong đầu.

Hắn sải bước tự tin đi qua cánh cổng vào trường học. Mọi việc đều thành công trót lọt. Bước vào sân trường, Steven nhanh chóng chạy ra vườn hoa sau bức tường hắn ném hai con dao vào. Hắn tìm quanh quẩn một hồi cuối cùng mới thấy. Lúc này tiếng chuông vào lớp đã vang lên. Hắn nhét hai con dao vào balo và chạy vào hành lang trường.

Vừa bước vào trong lớp học Steven đã nhận ra Paul đang nhìn chăm chú vào cậu với ánh mắt tò mò. Cậu vội đi đến bên hắn và nói:

-Tớ đã mang vào được. Yên tâm lát nữa bài kiểm tra của cậu sẽ được điểm C. Điện thoại của bạn cũng xuất hiện một ứng dụng lạ hiện ra có hình đồng hồ cát màu đỏ. Cứ ngồi đi truyện đó sắp xảy ra rồi. Chỉ 5 phút nữa thôi.

Nói xong, Steven để mặc Paul đang há mồm ngơ ngác ngồi tại đó. Hắn lẳng lặng đi về chỗ của mình. Trong lớp học, bàn của Steven xếp cuối cùng bên phải ngay sát cửa sổ. Ngồi trên cậu là cô nàng tóc vàng mắt xanh Luna xinh đẹp. Khi thấy Steven đi qua cô ta nhoẻn miệng cười:

-Chào! Tối qua thức khuya hay sao mà nhìn cậu tâm trạng vậy? Có phải lại lén lút xem mấy cái phim con heo đúng không?

-Lát nữa cậu được điểm A bài kiểm tra môn Hóa đó. Steven trả lời.

Cô nàng Luna cười phá lên:

-Ha ha! Tớ biết ngay mình sẽ được mà. Cậu không cần phải tiên đoán đâu. Tớ hiểu mình đã làm chính xác bài thi hôm đó.

Steven ghé sát vào tai của Luna thì thầm:

-Nghe này, lát nữa điện thoại của bạn sẽ có một ứng dụng kì lạ có hình chiếc đồng hồ cát màu đỏ nhảy ra. Khi thời gian của nó kết thúc thì kẻ đi săn sẽ xuất hiện. Nó là một tên áo đen cầm cái rìu to lớn. hắn sẽ vào lớp học và chặt đầu tất cả.

-Cậu nói cái quái gì vậy? Steven hôm nay cậu định kể chuyện kinh dị à? Luna cau mày nhìn lại cậu.

-Không phải chuyện đùa đâu. Những gì tớ nói sẽ xảy ra ít phút nữa thôi. Betty cô bạn đeo kính tóc đỏ sẽ bị thầy đuổi ra khỏi lớp và chạm mặt tên áo đen đó đầu tiên. Hắn chặt đầu của bạn ấy. Steven đáp lời.

Luna nhìn cậu với ánh mắt kì quái:

-Steven! Bạn nói gì ghê vậy? Tớ không tin cái trò đùa nhảm nhí này đâu.

-Lát nữa bạn sẽ biết nó có phải trò đùa hay không. Steven thản nhiên đáp lại.

Đúng lúc này, thầy giáo dạy Hóa bước vào trong lớp. Ông rút ra một tệp bài kiểm tra từ cặp sách phát cho cả lớp và cất giọng ồm ồm:

-Hôm nay, thầy sẽ trả bài của các em lần trước. Một số có kết quả hơi kém. Nếu không cố gắng hơn nữa thì sang năm thầy nghĩ các bạn sẽ trượt tốt nghiệp đó.

Nhận bài thi trong tay. Steven cảm thấy tim mình đập thình thịch. Hắn bị điểm B to đùng. Luna quay lại vẫy vẫy bài thi điểm A của cô ta về phía cậu với vẻ mặt nghi hoặc. Hẳn nhiên, cô nàng cũng chưa tin vào lời nói của Steven lúc nãy cho lắm. Hắn quay sang phía Paul. Cậu ta đang cầm bài thi với điểm C trên tay. Vẻ mặt của Paul lúc này vô cùng kinh ngạc. Cậu ta quay sang nhìn Steven với ánh mắt hàm chứa:

-Sao cậu đoán trúng tớ bị điểm C? Những lời nói lúc sáng là thật sự sao?

Bạn đang đọc Vòng Lặp Thời Gian sáng tác bởi natalyho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi natalyho
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.