Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Tiên Tri Steven

Tiểu thuyết gốc · 1619 chữ

Chương 6: Nhà Tiên Tri Steven

Ông thầy lúc này mồ hôi đã ướt đẫm lưng. Một tay của thầy run run tháo chiếc kính viễn dày cộp trên mặt ra. Lau kính vào áo xong đeo lên mắt ông quay qua Steven nói:

-Nếu trò bảo ở bên ngoài có một tên áo đen cầm rìu thì chúng ta sẽ quan sát qua cánh cửa hành lang lớp học.

Mọi người đều đồng tình với ý kiến đó của thầy giáo. Steven bước nhẹ từng bước về phía cánh cửa. Hắn nghiêng đầu nhìn qua ô kính sang phía bên ngoài.

-Thật kì lạ!

-Sao? Cậu nhìn thấy cái gì? Paul và Betty đồng thanh cất giọng

Thầy giáo tò mò cũng chạy đến ghé vào nhìn xem. Ông sửng sốt:

-Tôi không thấy bóng dáng ai ở ngoài đó cả.

Nói xong, thầy giáo vặn nắm cửa và bước ra ngoài. Bất ngờ, một tên áo đen cao chừng khoảng hơn 2m cầm cái rìu to đùng hiện ra tại hành lang. Quanh thân hắn lượn lờ từng làn khói đen sì. Steven cùng Paul đều bước ra và chứng kiến cảnh ấy. Gã áo đen vung rìu lao đến cả ba người với tốc độ nhanh như một cơn lốc. Thầy giáo đứng phía trước nên bị chém bay đầu.

Chiếc đầu theo quán tính bắn lên cao chạm vào trần nhà rồi rơi xuống lăn lông lốc. Máu từ phần cổ của thầy bắn ra thành 3 vòi phun lên ước chừng hơn 2m. Steven và Paul bị máu văng đầy lên mặt và quần áo. Con dao trong tay Paul rơi xuống đất kêu một tiếng “keng.” Cậu ta quá kinh hoàng nên đã đứng như trời trồng.

Tiếng động đó thức tỉnh Steven khỏi cơn sợ hãi. Hắn cầm chặt con dao trong tay xông tới đâm thẳng về phía tên áo đen bịt mặt. Mũi dao chỉ còn cách ngực của hắn tầm 5cm thôi là đâm ngập vào thì Steven bị bàn chân của hắn đá trúng bụng. Steven như một quả bóng cao su bắn mạnh về phía sau. Một cơn đau thắt dữ dội từ vùng dạ dày làm cho cậu không thở nổi.

Tiếp đó, đầu của Paul văng lên cao. Máu tươi bắn đầy mặt Steven một lần nữa. Thân hình cậu bạn cùng lớp ngã xuống vũng máu. Steven chỉ kịp nhìn thấy lưỡi rìu của gã áo đen như hóa thành khổng lồ trước mắt mình rồi một cảm giác nhói đau hiện lên ở dưới cổ. Đôi tai của cậu có thể nghe rõ được tiếng “phập”

Máu tươi văng lên. Lúc này Steven đầu một nơi thân một nẻo.

….

-Dinh! Dinh! Bẩm cụ có điện thoại! Bẩm cụ có điện thoại! Bẩm…

Không đợi tiếng chuông tiếp tục kêu lên đinh tai nhức óc. Steven vươn tay ra bắt lấy. Ngón tay cái gạt sang một bên nghe cuộc gọi. Màn hình trên điện thoại hiện ra thông báo tên người liên lạc đến là Paul. Và ngày giờ trên điện thoại vẫn là 7h ngày 11 tháng 09 năm 2021. Như vậy là hắn đã trở lại đúng cái ngày mình bị giết thêm lần nữa.

Steven nhanh chóng bật dậy ra khỏi giường. Hắn cầm điện thoại nói với Paul:

-Hãy đợi một lát tớ sẽ xuống ngay.

Ngồi trên giường, Steven bất giác đưa tay lên sờ vào cổ của mình. Cái cảm giác bị chặt đầu vẫn quanh quẩn trong tâm trí của hắn. Steven cố suy nghĩ lại tri tiết từng sự việc lần trước. Rõ ràng mang dao vào và đánh giáp lá cà với tên quái dị cầm rìu là không ăn thua. Hắn có tốc độ và sức mạnh kinh người.

Một đặc điểm đáng chú ý nữa đó là hắn chỉ hiện ra khi có người mở cánh cửa lớp. Nếu Betty không ra mở cửa hoặc thầy giáo cũng vậy thì sẽ không thấy gì cả. Điều này Steven đã đứng bên trong cửa nhìn và khẳng định không thấy bóng dáng tên áo đen nào bên ngoài.

Cuối cùng cậu nghĩ ra một biện pháp duy nhất có thể hạ gục tên khốn sát nhân áo đen đó một cách nhanh chóng. Súng! Chỉ có súng mới giết được hắn. Steven đi ra nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Trong gương phản chiếu một cậu trai 17 tuổi với khuôn mặt trái xoan góc cạnh. Tóc nâu cằm chẻ. Steven không thuộc dạng người nổi bật trong đám đông nhưng khuôn mặt của cậu cũng thuộc dạng ưa nhìn. Vì là thành viên đội bóng của trường nên cậu sở hữu chiều cao 1m8 kèm thân hình bụng sáu mũi rõ ràng. Cậu đi xuống cầu thang. Lặng lẽ cố không gây tiếng động làm cho mẹ biết.

Steven lẻn vào phòng ngủ của bố mẹ và lục trong tủ quần áo gần giường của họ. Hắn nhanh chóng lôi ra một cái hộp màu đen hình chữ nhật. Cậu hấp tấp mở nó ra. Bên trong là một khẩu Glock 17 màu đen. Khẩu súng dùng cỡ đạn 9 x 19 mm, hộp tiếp đạn cơ số 17 viên, tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m, sơ tốc đầu nòng 360 m/s. Mẫu súng ngắn này thậm chí còn có thể được cải tiến để lắp được tất cả các loại đạn dành cho súng bán tự động.

Steven đọc một dòng bên dưới tờ giấy phép sử dụng súng bên dưới của bố cậu. Hắn bây giờ cảm thấy hối hận khi mỗi lần bố rủ đi bắn súng ở câu lạc bộ thì cậu toàn bỏ đi chơi.

-Nếu lúc trước chịu khó đi bắn súng với bố thì giờ có phải tốt không? Steven nghĩ thầm.

Hắn tháo băng đạn ra kiểm tra rồi đút vào vỏ. Glock 17 có thiết kế đơn giản, ít bộ phận nên việc tháo lắp nhanh chóng và dễ dàng. Hồi trước bố của cậu cũng tận tay hướng dẫn mấy lần rồi. Phần lớn các chi tiết khẩu súng được chế tạo bằng vật liệu tổng hợp, chỉ có nòng súng, khóa nòng làm bằng kim loại, giúp giảm tối đa trọng lượng.

Cất hộp vào vị trí cũ xong xuôi. Steven nhét súng sau lưng áo và đi ra ngoài. Mẹ của cậu lúc này mới nhìn thấy và nói lớn:

-Con làm gì lâu vậy? Paul chờ con hơi sốt ruột đó. Cầm lấy bánh mì này đi!

-Cám ơn mẹ! Con đi đây. Steven cảm động cầm bánh mì từ tay bà. Mắt hắn suýt nữa thì chảy nước.

Trải qua cái chuyện quái quỷ này Steven mới biết trân trọng tình cảm mà bố mẹ dành cho mình. Hắn hạ quyết tâm lần này phải tiêu diệt tên quái dị áo đen đó để trở về với cuộc sống bình thường. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại đối mặt với cảm giác bị chặt đầu khiến Steven cảm thấy ngấy đến tận cổ.

Hắn đi nhanh trên đường và kể lại toàn bộ câu chuyện cho Paul nghe. Anh chàng tóc nâu kinh ngạc khi nghe Steven nói. Cậu ta không tin vào lời của Steven cho lắm. Bản thân của Steven cũng tự nhủ vào địa vị của Paul thì cậu cũng không dễ dàng tin vào cái chuyện hoang đường đó. Steven vội lấy bút ra viết một dãy chữ và nhét vào trong túi quần của Paul.

Cậu bạn tóc nâu mặt đầy tàn nhang nhìn Steven bằng ánh mắt khó hiểu:

-Cái quái gì thế? Anh bạn viết cái gì vậy?

-Đừng mở ra đọc vội. Khi nào đến đúng thời cơ tớ sẽ bảo cậu mở nó ra. Bây giờ chưa phải lúc. Steven dặn dò.

Tuy không hiểu nhưng Paul cũng nhún vai từ chối hỏi lý do tiếp tục. Hắn khoác vai Steven vừa đi vừa nói chuyện luôn mồm.

Steven cũng biết không thể bắt Paul tin chính xác mình ngay từ đầu được. Phải có các dấu hiệu xuất hiện thì mới thuyết phục được cậu ta. Cả hai vừa đi vừa trêu đùa vui vẻ. Paul kể một tràng dài về các câu chuyện trời hơi đất hỡi của mình.

Bỗng nhiên khi gần đến cổng trường Riverside thì Steven có một cảm giác rất kì lạ. Trực giác của cậu như muốn nói cho hắn biết là mình đang bị ai đó nhìn chằm chằm. Cảm giác này cực kì khó chịu. Nó tương tự như một con chuột đang bị một con rắn độc rình trong bụi cỏ thè ra thụt vào chiếc lưỡi chăm chú theo dõi vậy.

Steven cố gắng tìm quanh xem cái cảm giác đó từ đâu mà có. Nhưng vô ích vì cậu không thấy gì khả nghi cả. Thấy vẻ mặt của Steven khác lạ. Paul vỗ vỗ vai của cậu hỏi nhỏ:

-Làm sao vậy? Đừng nói với tôi là đã để ý đến em nào xinh đẹp để mời dự dạ hội lễ kỉ niệm 100 năm ngày thành lập trường sắp tới đó nhé.

Steven nhìn sâu vào mắt Paul mỉm cười:

-Tớ đã kể cậu sẽ nói câu này với tớ trong mẩu giấy mà đúng không? Bây giờ là lúc cậu mở nó ra xem được rồi.

Paul nhìn Steven một lúc vẻ nghi hoặc rồi rút tờ giấy trong quần ra cúi xuống đọc:

-Cái gì? Trời đất ơi! Steven cậu có khả năng tiên tri phải không? Những gì cậu viết đều giống như tớ vừa nói với cậu.

Bạn đang đọc Vòng Lặp Thời Gian sáng tác bởi natalyho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi natalyho
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.