Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Một Lần Nữa Ra Đi

Tiểu thuyết gốc · 1492 chữ

Chương 7: Lại Một Lần Nữa Ra Đi

-Thế nào anh bạn? Bây giờ cậu đã tin câu chuyện tớ nói là sự thật chưa? Steven nói.

Paul cầm tờ giấy trong tay run run. Cậu đọc lại lần nữa như không tin vào mắt mình. Lúc này, thú thật anh chàng “mặt rỗ” đã bị thuyết phục bởi những dòng chữ của Steven viết ra. Cậu ta vẻ mặt đầy nghiêm trọng nói với Steven:

-Nếu cậu nói đúng thì chúng ta nên báo cảnh sát ngay và luôn.

Steven cũng lôi điện thoại ra và làm theo lời Paul. Báo lại chỉ là dòng âm báo không có sóng. Cả hai vô cùng ngạc nhiên.

-Khỉ thật! Ở giữa chốn phồn hoa đô thị này mà lại không có tí sóng điện thoại nào ư? Thật là vô lý! Paul gào lên cực kì phẫn nộ.

-Bình tĩnh đi anh bạn. Tớ đoán có thế lực mờ ám nào đó đã làm ra cái chuyện quỷ quái này. Dù gì thì lát đây thôi tớ cũng sẽ chấm dứt nó. Steven vỗ vai cậu bạn trấn an.

Cả hai tách ra. Paul nghe theo lời dặn của Steven bước vào lớp và cố gắng thuyết phục các bạn học tin chuyện này. Steven nhanh chóng khoác balo chạy vào phía sau khuôn viên sân trường. Hắn rút ra khẩu súng đã quấn kĩ bằng tấm vải đen bọc băng dính và ném mạnh qua bức tường rào. Camera an ninh đã quay lại hành động này của Steven. Hắn dơ ngón tay giữa giơ lên thách thức:

-Bị quay thì đã sao chứ. Lát nữa có thằng điên loạn cầm rìu lừng lững đi giữa trường chém người. Lúc đó để xem có quay được nữa không?

Steven biết sở dĩ có tên áo đen sát nhân bởi vì điện thoại của mọi người bỗng có ứng dụng hình chiếc đồng hồ cát màu đỏ nhảy vào một cách thần bí. Có thể là do vậy nên đội an ninh bảo vệ không can thiệp được vào tên áo đen đó.

-Tất cả đều phải tự lực cánh sinh mà thôi! Steven nhủ thầm trong đầu.

Hắn sải bước tự tin đi qua cánh cổng vào trường học. Mọi việc đều thành công trót lọt. Bước vào sân trường, Steven nhanh chóng chạy ra vườn hoa sau bức tường hắn ném súng vào. Hắn tìm quanh quẩn một hồi cuối cùng mới thấy. Lúc này tiếng chuông vào lớp đã vang lên. Hắn nhét miếng vải đen bọc kĩ vào balo và chạy vào hành lang trường.

Vừa bước vào trong lớp học Steven đã nhận ra Paul đang nhìn chăm chú vào cậu với cái lắc đầu ngao ngán. Cậu ta vội đi đến bên hắn và nói:

-Nghe này Steven. Tớ đã kể toàn bộ câu chuyện của bạn nhưng chả có ai tin. Họ đều nghĩ đây là trò đùa. Ngay cả việc tớ giơ điện thoại lên báo là không có sóng lẫn kết nối internet thì mọi người cũng bảo có thể là sự cố mất mạng tạm thời.

-Được rồi. Cậu làm vậy là đã tận lực của mình. Lát nữa họ sẽ nhận được thông báo ứng dụng kì quái trong di động và trò hay lúc đó sẽ bắt đầu. Cậu hãy bình tĩnh chờ đợi đi.

Nhìn thấy hai anh chàng đang thầm thì to nhỏ với nhau giữa lớp học. Đám bạn trong đội bóng gào to:

-Gì vậy hai đứa? Sáng ra đã diễn trò đồng tính tình tứ ngay tại lớp đấy à?

Đấy là Kevin. Cậu ta là đội trưởng đội bóng của trường. Kevin có thể hình cao lớn. Chắc gần mét chín. Cậu ta có bố là hiệu trưởng của nhà trường. Sở hữu mái tóc vàng tự nhiên, khuôn mặt anh tuấn cùng bối cảnh có người cha làm lãnh đạo. Lẽ dĩ nhiên Kevin có hàng tá các cô nàng theo đuổi. Và cậu ta cũng rất hào phóng, không từ chối bất kì một ai.

-Im mồm đi Kevin. Lát nữa sẽ có trò hay trong điện thoại của mày đó. Steven đáp lời.

-Ồ! Trò gì vậy? Bây giờ nó đang bị mất kết nối mạng đây. Kevin cười nói.

Steven bước gần cậu ta nói nhỏ:

-Một ứng dụng có hình chiếc đồng hồ cát màu đỏ. Nó có tên là trò chơi sinh tồn. Trò này rất thú vị. Lát nữa nó sẽ tự động xuất hiện trên điện thoại của anh bạn.

Nói với Kevin xong Steven bước vội về chỗ ngồi của mình. Trong lớp học, bàn của Steven xếp cuối cùng bên phải ngay sát cửa sổ. Ngồi trên cậu là cô nàng tóc vàng mắt xanh Luna xinh đẹp. Khi thấy Steven đi qua cô ta nhoẻn miệng cười:

Chào! Tối qua thức khuya hay sao mà nhìn cậu tâm trạng vậy? Có phải lại lén lút xem mấy cái phim con heo đúng không?

Steven cười đáp lại cô nàng:

-Không phải xem phim mà là cả đêm qua tớ trằn trọc không ngủ được vì nhớ đến cậu.

Luna nghe vậy mỉm cười:

-Ái chà! Thật không vậy? Hay là lại tưởng tượng đến mấy cô nàng diễn viên nóng bỏng?

-Tùy cậu nghĩ. Steven nhún vai.

Suy nghĩ một lát, Steven ghé sát vào tai của Luna thì thầm:

-Nghe này, lát nữa điện thoại của bạn sẽ có một ứng dụng kì lạ có hình chiếc đồng hồ cát màu đỏ nhảy ra. Khi thời gian của nó kết thúc thì kẻ đi săn sẽ xuất hiện. Nó là một tên áo đen cầm cái rìu to lớn. hắn sẽ vào lớp học và chặt đầu tất cả.

-Cậu nói cái quái gì vậy? Steven hôm nay cậu định kể chuyện kinh dị à? Luna cau mày nhìn lại cậu.

Steven nhìn sâu vào mắt Luna nói:

-Lát nữa bạn sẽ biết nó có phải trò đùa hay không.

Đúng lúc này, thầy giáo dạy Hóa bước vào trong lớp. Ông rút ra một tệp bài kiểm tra từ cặp sách phát cho cả lớp và cất giọng ồm ồm:

-Hôm nay, thầy sẽ trả bài của các em lần trước. Một số có kết quả hơi kém. Nếu không cố gắng hơn nữa thì sang năm thầy nghĩ các bạn sẽ trượt tốt nghiệp đó.

Nhận bài thi trong tay. Steven cảm thấy tim mình đập thình thịch. Hắn bị điểm B to đùng. Luna quay lại vẫy vẫy bài thi điểm A của cô ta về phía cậu mỉm cười. Hẳn nhiên, cô nàng cũng chưa tin vào lời nói của Steven lúc nãy cho lắm. Hiện tại, cô tỏ vẻ thích thú khi thấy hắn bị điểm B. Steven mặc kệ cô nàng tóc vàng quay sang phía Paul. Cậu ta đang cầm bài thi với điểm C trên tay. Vẻ mặt của Paul lúc này vô cùng kinh ngạc. Cậu ta quay sang nhìn Steven với ánh mắt hàm chứa:

-Cậu đã đoán trước tớ bị điểm C. Ôi chúa ơi!

Bất ngờ, di động của Steven kêu ong ong, rung lắc dữ dội. Hắn bèn tò mò mở ra thì thấy có một ứng dụng hình chiếc đồng hồ cát màu đỏ chói choán hết màn hình. Bên cạnh đó là dãy số đang bị đếm ngược từ 100 về đến 99; 98; 97…

Hắn quay sang nhìn xung quanh các bạn học cùng lớp. Tất cả ai cũng cúi đầu đọc chăm chú điện thoại của mình. Thầy giáo dạy Hóa đứng trên bục giảng cũng cầm điện thoại trong tay run run nhìn dưới màn hình.

Luna quay xuống về phía cậu dơ điện thoại của cô nàng lên. Steven nhìn rõ chiếc đồng hồ cát màu đỏ kèm dòng thời gian đếm ngược đang chạy về số 96;95;94… Cô nàng nhún vai về phía cậu tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Steven cũng đưa điện thoại của mình cho cô nàng xem. Màn hình của hắn cũng có ứng dụng lạ giống hệt của Luna.

Steven nhìn cô ta nói:

-Thế nào? Đã tin lời tớ bảo chưa?

-Như vậy cậu và Paul đều biết trước chuyện này sẽ xảy ra phải không? Luna kinh ngạc.

-Paul nghe tớ kể lại thôi. Tớ bị mắc kẹt ở cái vòng lặp này. Nếu bị chết thì tớ sẽ tỉnh lại đúng vào 7h ngày 11 tháng 9 năm 2021.

-Như vậy nếu cậu không bị chết thì sao? Luna hỏi.

-Tớ cũng không biết nữa. Có thể tớ sẽ sống tiếp sang ngày 12 tháng 9 một cách bình thường. Steven đáp lời.

Luna đang định nói tiếp thì thầy giáo đã kêu gọi mọi người giữ trật tự và tuyên bố ai không muốn học có thể bước ra ngoài.

Bạn đang đọc Vòng Lặp Thời Gian sáng tác bởi natalyho

Truyện Vòng Lặp Thời Gian tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi natalyho
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.