Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Linh Xà

Tiểu thuyết gốc · 3659 chữ

Chương 11 - Thanh Linh Xà

Giang An dẫn đầu ba người chạy đến, từ xa đã thấy trên đê tụ tập một nhóm người.

"Rắn đâu, rắn đâu!" Giang An hô hào.

Đám trẻ vốn đang chăm chú cúi đầu nhìn vào trong rãnh nước, bị tiếng hô lớn thu hút, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

"Chị đại!" Thấy người đến là Giang An, vài đứa trẻ nhao nhao gọi.

"Trong này, trong này, to lắm luôn!"

Giang An bước đến, đầu tiên quét mắt nhìn nhóm người một vòng, có vài gương mặt lạ, hẳn là người thôn Cao Xanh.

Tiếp sau đó nhìn về rãnh nước. Rãnh nước thuộc về phần bên thôn Cao Xanh, được xây bằng gạch, sâu chừng một mét, nằm trải dài theo bờ đê. Trong rãnh lúc này nước chỉ sâu đến mắt cá chân, có một thiếu niên đang đứng, tay cầm cành cây khô. Cách thiếu niên chừng 3 mét là một con vật hình thù giống con rắn nằm cuộn tròn, phần đầu nhô lên, thỉnh thoảng miệng thò ra đầu lưỡi hình chữ Y kèm theo tiếng "xì xì".

Những đặc điểm này, là Rắn chứ hình như gì nữa.

Giang An không nhảy xuống ngay mà đi dọc theo rãnh tiến lại gần quan sát. Con rắn này rất lạ, nàng nhiều năm lăn lộn trên rừng dưới ruộng, gặp không ít rắn, nhưng chưa từng thấy loại này qua.

Con rắn trước mặt nàng có màu xanh đậm, trên lưng là một đường hoa văn đối xứng như tia chớp màu vàng nhạt kéo dài toàn thân, vẩy không giống như vẩy rắn thông thường mà là từng lớp từng lớp như vẩy cá. Đầu thon nhỏ, xung quanh hốc mắt nổi lên từng chiếc gai. Đôi mắt đỏ huyết sâu thẳm, đầu lưỡi đen hắc chẻ đôi như hai đầu lưỡi dao sắc bén.

Đáng sợ hơn cả là âm thanh nó phát ra. Đó là một loại âm thanh kỳ dị, tang thương u ám, tựa như đe dọa kẻ đang nhìn chằm chằm vào nó.

Giang Phong lúc này cũng đi đến, nhìn thấy con rắn trong rãnh nước, không khỏi nhíu mày. Mọi người ở đây có thể không biết, nhưng hắn nhìn cái liền nhận ra, loài rắn này gọi Thanh Linh Xà, một loài rất rất quen thuộc với hắn.

Hồi tưởng lại thời điểm hắn mới chập chững bước vào Luyện Khí Cảnh, những tán tu cảnh giới thấp như hắn thường kết thành đội, đi đến U Vân Cốc săn giết các loại tiểu dã thú để lấy Linh Hạch. Nếu tu tiên giả khi tu luyện đến Kim Đan Kỳ trong người sẽ sản sinh ra một viên Kim Đan dùng để lưu trữ linh lực thay cho nhục thân, thì Linh Hạch trong người đã thú cũng tương tự như vậy. Chỉ có một khác biệt là Linh Hạch hình thành ngay từ khi dã thú có tu vi, cũng chính là tương đương với Luyện Khí Cảnh tầng một.

Linh Hạch đối với tu tiên giả có tác dụng trợ giúp tu hành, cải biến căn cốt. Phẩm chất Linh Hạch càng cao, tác dụng càng lớn.

Mà tại U Vân Cốc, thứ không thiếu nhất chính là Thanh Linh Xà này. Mặc dù độc tính của chúng khá mạnh, nhưng tu vi cao lắm cũng chỉ tương đương với Luyện Khí tầng hai tầng ba. Tán tu như Giang Phong chỉ cần mang theo giải độc, lại cẩn thận hành động một chút liền có thể vượt cấp săn giết Thanh Linh Xà.

Nếu có thống kê, nhất định Thanh Linh Xà sẽ chiếm đoạt vị trí loài bị tàn sát phổ biến nhất.

Đã từng có lúc, hắn ăn Linh Hạch của Thanh Linh Xà thay cơm.

...

Trở lại hiện tại.

Giang Phong tiến lại gần Thanh Linh Xà, vận dụng Thám Linh Thuật dò xét. Quanh thân con rắn có một tầng linh khí mỏng bao bọc, nói rõ nó có tu vi, thậm chí là tu vi cao hơn hắn hiện tại. Bởi chỉ có người tu vi thấp hơn mới không thể dò ra chính xác tu vi của người cao hơn.

Nhưng thế giới này linh khí vô cùng nghèo nàn, tu tiên giả còn không có, lấy đâu ra Linh Xà?

Trong đầu hắn nổi lên nghi hoặc, các tế bào não không ngừng vận chuyến, cuối cùng kết luận có ba loại khả năng.

Một là, nó cũng giống như hắn, vì nguyên nhân nào đó mà rơi đến thế giới này.

Thứ hai, thực chất Thanh Linh Xà là bò sát bản địa.

Cuối cùng, có lẽ thế giới này vốn cũng có tu tiên giả, chỉ là kiến thức của hắn quá hạn hẹp, những gì hắn biết mới chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm?

Lập tức, hắn liền loại đi khả năng thứ nhất, hắn sống ở tu tiên giới gần vạn năm, chưa từng nghe qua nhục thân có thể chuyển đến thế giới khác.

Khả năng thứ hai không chắc chắn lắm. Phương thế giới này linh khí nghèo nàn, đến lão quái vật vạn năm tuổi như hắn còn chật vật tiến vào Luyện Khí Cảnh, một con Linh Xà có thể sao?

Chắc chắn không!

Càng nghĩ hắn càng nghiêng về khả năng thứ ba. Dù sao hắn mới chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, kiến thức thông tin quá hạn chế, nếu thế giới này cũng có tu tiên giả, vậy đó cũng thuộc về bí mật quốc gia, không dễ lọt ra ngoài.

Giang Phong nhức đầu, mặc dù những thứ này chẳng liên quan gì đến hắn.

"Được rồi, hiện tại nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì." Cuối cùng hắn đành đè ép nghi vấn xuống. Chuẩn bị xử lý Thanh Linh Xà.

Thanh Linh Xà có tu vi, đồng nghĩa với trong người có Linh Hạch, mà hắn thì lại cần Linh Hạch để cải tạo căn cốt. Cái này còn không phải là buồn ngủ có người đưa gối đầu?

Chỉ là hắn cũng không vội hành động, mà tiếp tục quan sát.

"Con này hẳn là mới lột xác đi?" Giang An cầm cây gậy tre khều khều mặt nước. Lát sau vớt lên một đống hỗn tạp da rắn.

"Mới lột xác sao?" Giang Phong thầm nhớ lại, Thanh Linh Xà mỗi lần đẻ trứng lại lột da một lần, cũng chính là thời điểm nó suy yếu nhất. Nhìn đống da Giang An vớt cạnh con rắn, hẳn đúng như nàng nói, mới lột xác không lâu.

"Giang Phong, vừa nãy đã nói để ngươi biểu diễn bắt rắn, lên đi!" Giang An đưa gậy tre lên đầu gối, "rắc" một tiếng, nguyên bản cây gậy dài hơn hai mét gãy làm đôi. Ném cho Giang Phong một nửa, riêng mình nửa còn lại, nhảy xuống đầu kia rãnh nước.

"Tiểu Linh! Nhớ quay video nha!" Cũng không quên nhắc Tiểu Linh.

"Sẵn sàng!" Tiểu Linh lắc lắc điện thoại. Mặc dù rất sợ rắn, nhưng tiếp xúc lâu với Giang An khiến nàng đã nhiễm một phần can đảm.

Lại nói, chỗ nàng đứng rất xa vị trí con rắn.

"Không cần! Mà ngươi nhảy xuống làm gì?" Giang Phong từ chối gậy tre.

"Đề phòng nó chạy trốn nha!" Giang An trợn mắt nhìn hắn, hiển nhiên nàng không tin tưởng anh mình.

"Chị đại cẩn thận!" Tiểu Thịnh nhỏ giọng nhắc nhở, sợ âm thanh làm kinh động đến rắn.

"Sợ cái gì!" Giang An chép miệng. Trong mắt nàng, Rắn = Thức ăn.

Rắn không độc, làm gỏi rắn..

Rắn ít độc, nấu chín rồi ăn.

Rắn kịch độc, ngâm rượu.

Không có độc, là nguyên liệu chèo chống một bữa. Có độc, vậy liền nhiều bữa.

Rượu rắn về mặt đông y có tác dụng phòng chữa một số bệnh, bán rất được giá.

"Ngươi cẩn thận chút!" Giang Phong lắc đầu, nhảy xuống rãnh nước, vận chuyển linh lực bao quanh người. Không có cách, tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí tầng một. Đừng nhìn con rắn nhỏ mà coi thường, tu vi của nó cao hơn, chỉ cần một phát cắn có kèm linh lực là đủ khiến hắn tử vong tại chỗ.

Cũng may trạng thái của nó đang vào thời điểm suy yếu nhất. Nếu toàn lực xuất thủ, hoàn toàn nắm chắc tỉ lệ chiến thắng.

Giang An thấy thế trận người chặn đầu người chặn đuôi đã hình thành, tấm tắc cười: "Trên phố có món gà không lối thoát, hiện tại Tam Sơn Thôn chúng ta cũng có đặc sản Rắn không đường về!"

"Rắn không đường về, hahahaha!" Cảm đám thiếu niên bị lời này chọc cười.

"Ngươi tránh ra một chút!" Giang Phong không để ý lời bông đùa của Giang An, đối với thiếu niên lạ mặt kia nói.

"Mày muốn làm gì?" Thiếu niên này không tránh mà còn hỏi ngược lại. Hắn tên Văn Chí.

"Bắt rắn chứ làm gì!" Giang Phong trả lời, lông mày hơi nhíu lộ vẻ không kiên nhẫn.

"Mày muốn làm ăn cướp?" Văn Chí vẫn không chịu tránh.

"Ê ê, nói chuyện chú ý chút, rắn này ngươi nuôi?" Giang An đạp đạp mặt nước, ý đồ xua đuổi con rắn chạy đến Văn Chí.

"Không phải tao nuôi, nhưng tao phát hiện ra trước!" Văn Chí biết Giang An, hắn từng không ít lần tận mắt chứng kiến Giang An một mình tả xung hữu đột, quần ẩu với cả đám người thôn hắn. Hắn tuy là một "đại ca" ở thôn, nhưng tự nhận không có trái tim không biết sợ như nàng.

Người thôn Cao Xanh còn đặc biệt gọi nàng là "An Đầu Gấu" đâu.

"Nói láo, rõ ràng là bọn tao tìm thấy trước!" Tiểu Thịnh hung hăng chỉ mặt Văn Chí gào thét. Có chị đại ở đây, hắn không sợ người Cao Xanh Thôn.

"Mày... cứ thấy trước là của mày sao?" Văn Chí không phục.

Giang An mặt cũng ngu rồi, liền muốn lên lớp dạy Văn Chí một buổi: "Trước ngươi nói ngươi tìm thấy trước, giờ lại hỏi câu như vậy. Ngươi đầu óc có vấn đề hả?!"

"Tao..." Văn Chí cũng nhận ra mình rất vô tri.

"Giờ ta chỉ hỏi, ngươi có dám tay không bắt rắn hay không?" Giang An dùng đầu gậy chỉ vào con rắn hỏi.

"Tao..." Văn chí lại á khẩu. Hắn quả thật không dám bắt, ban đầu còn nghĩ dùng chiến thuật xa luân chiến, dùng đá ném từ xa cho đến chết. Nhưng hiện tại người ta thách thức, hắn sao có thể mắt mặt dùng cách này.

"Không dám thì tránh ra!" Giang An khịt mũi coi thường.

Nhìn con rắn to nặng, trong mắt hắn ánh lên vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn là tự trèo lên bờ. Đợi hai anh em nhà này không bắt được, lúc đó hắn liền danh chính ngôn thuận dùng xa luân chiến mà không sợ bị khinh bỉ.

Trẻ con luôn là thế, tính sĩ diện rất cao.

Không còn người cản đường, Giang Phong từ từ tiếp cận con Thanh Linh Xà. Đến khoảng cách chừng một mét thì dừng lại, miệng giải thích:

"Các ngươi chú ý, loài rắn đáng sợ này có tên là Thanh Linh Xà, vũ khí chính của nó là nọc độc, không những thế mà còn là kịch độc. Nó có thể phun ra một lượng độc tố mạnh mẽ vào mục tiêu, độc tố này ảnh hưởng đến hệ thần kinh và có thể trực tiếp dẫn đến tử vong cho nạn nhân."

Thấy cả đám im lặng chăm chú lắng nghe, Giang Phong hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy nha. Tiếp tục mở miệng nói:

"Khả năng di chuyển linh hoạt và tốc độ nhanh của loài rắn này khiến cho việc tránh né trở nên khó khăn. Do đó, Thanh Linh Xà thường được xem là mối đe dọa nghiêm trọng, và cần sự cẩn trọng khi tiếp xúc với chúng."

"Thêm vào đó, một trong..."

"Cốp!" Một âm thanh cứng nhắc khô khốc vang lên, cắt ngang lời thoại của hắn.

Nguyên bản Giang Phong còn đang mở lớp xóa mù chữ, thì Giang An đã tiếp cận con rắn. Một gậy quật xuống chính diện cái đầu. Thanh Linh Xà đáng thương vặn vẹo một hồi, cuối cùng lăn ra bất động.

Chết!

Toàn bộ cảnh tượng đều lọt trong mắt mọi người, tất cả đều ngây ngốc.

Đã nói đáng sợ đâu?

Đã nói nguy hiểm đâu?

"Ngươi nhiều lời như vậy làm gì? Đánh chết chẳng phải xong." Giang An nhìn Giang Phong như nhìn kẻ đần.

Giang Phong: ...

Hắn không nhớ nổi hôm nay hắn đã bao nhiêu lần tâm tắc không nói lên lời như vậy.

Cha mẹ đặt tên đầy đủ cho hai anh em hắn là Phạm Giang Phong và Phạm Giang An. Phong An là gì? Phong, là hi vọng hắn làm anh luôn như một cơn gió tiến về phía trước. Còn An, là hi vọng nàng một đời an nhu thùy mị nết na.

Thực tế thì sao? Khí chất của nàng vô cùng bá đạo dữ dội.

Hắn hoài nghi, lẽ nào nàng cũng là một người chuyển thế như mình?

aiii... Giang Phong thở dài trong lòng. Xem ra vấn đề này cần phải suy nghĩ lại.

Nhìn con rắn nằm phơi bụng trong rãnh nước. Văn Chí là người đầu tiên phản ứng, chỉ mặt Giang An nói: "Mày chơi bẩn! Đã nói bắt rắn cơ mà!"

Giang An dùng cây gẩy gẩy con rắn, thấy nó bất động, lúc này mới hài lòng dùng tay nhấc lên, nói:

"Đây, bắt rắn đây!"

"Rõ ràng mày nói tay không bắt rắn!" Văn Chí mặt nổi gân xanh gào lên.

"Ta cũng không nói bắt sống hay chết nha!" Giang An nhếch miệng cười hì hì.

"Mày..."

"Không phục? Muốn đánh nhau?" Giang An vứt xác rắn lên bờ, vẻ mặt đăm lại nhìn Văn Chí, hai tay làm động tác xắn tay áo.

Mặc dù áo nàng đang mặc là ngắn tay.

Văn Chí nghiến răng nghiến lợi, bất động nhìn chằm chằm Giang An.

Đám trẻ cũng tự động tách về phe mình, khí thế giương cung bạt kiếm.

"Đi!" Chỉ là sau mấy giây, cảnh tượng hỗn chiến không diễn ra như tưởng tượng. Văn Chí xoay người bỏ đi, còn không quên bỏ lại câu ngoan thoại: "Mày nhớ mặt tao đấy!"

Phe Tam Sơn Thôn thấy đối phương ấm ức bỏ đi, khoái chí vây quanh Giang An tung hô.

"Hahaha! Dám so với chị đại!"

"Bá! Quá bá đạo!"

"Tưởng thế nào!"

"Chị đại uy vũ!"

"Hahahaha!"

Tiểu Linh cũng hùa theo đám trẻ hò reo, nàng không biết từ lúc nào lại trở thành một fan của Giang An. Nhưng rất nhanh nàng phải dừng lại, bởi đúng lúc này, điện thoại của nàng phát ra âm thanh đặc trưng của điện thoại iphone.

Người gọi đến là một đầu số lạ. Nàng bấm nhận nghe cuộc gọi. Đầu bên kia truyền đến giọng nói:

"Tiểu Linh?"

"Vâng, ai đấy ạ?" Tiểu Linh hỏi lại.

"Mẹ đây, mấy đứa đang ở đâu, mười phút nữa ăn cơm, trở về đúng giờ nhé!"

Người gọi đến là Thanh Lan.

Cũng may trước khi Tiểu Linh theo Giang An đi chơi, nàng đã đưa điện thoại của mình cho Tiểu Linh, hiện tại mượn điện thoại của Minh Huyền gọi đến, nếu không chẳng biết tìm các nàng ở đâu.

"Vâng! Tụi con về ngay đâu!" Tiểu Linh hoan hỉ trả lời. Thuật lại lời nói cho hai anh em Giang Phong.

Giang An vốn còn muốn tìm xem quanh đây có ổ rắn hay không, thuận tiện đánh một mẻ. Nghe vậy đành thu rồi ý nghĩ, ra lệnh cho đám trẻ hồi thôn.

...

15 phút sau.

Cả nhóm về đến nhà của mình. Giang An dẫn Tiểu Linh ra giếng rửa mặt, còn nàng trút ốc trong giỏ vào chậu, lại đổ đầy nước vào ngâm.

Loài ốc sống trong bùn đất, phải ngâm vài tiếng, thậm chí là nửa ngày mới sạch.

Về phần con rắn, nàng treo trên hàng rào, đợi xử lý sau.

Bàn cơm đã được hai vị phụ huynh tuổi bày sẵn, chỉ còn đợi đám trẻ về.

Một bữa cơm trưa này là bữa cơm ngon nhất mà Thanh Lan từng ăn. Tiểu Linh càng không nói, bình thường nàng chỉ ăn hơn miệng bát cơm liền dừng đũa. Nhưng hôm nay nàng ăn đến bốn miệng bát.

Minh Huệ cũng có cảm giác ngon hơn mọi ngày.

Giang An thì thầm nghĩ tay nghề của mình đã lên level.

Riêng Giang Phong không nói gì. Hắn biết vì sao bốn người này khen ngon. Nguyên bản chai Linh Thủy hắn cất trong bếp đã trống rỗng. Thì ra hung thủ là Giang An, nàng đem đi xào nấu thức ăn cả rồi.

Nhưng hắn cũng không tiếc. Bởi hắn mang Linh Thủy về là để người trong nhà dùng, bỏ không cũng lãng phí.

Hết, mai hắn lại có.

...

Bữa trưa kết thúc. Lại ngồi uống trà một hồi, rốt cuộc hai mẹ con Thanh Lan mới đứng dậy ra về.

Ba dì cháu Minh Huyền tiễn khách ra cổng.

Nhìn chiếc ô tô bóng loáng rời đi, Minh Huyền cảm khái: "Có xe thật tiện."

Ô tô với gia đình nàng mà nói là một thứ quá xa vời.

Giang Phong nhìn ra tâm tư của Minh Huyền, an ủi: "Dì yên tâm, đợi Giang An tốt nghiệp đại học, ra ngoài đi làm tiết kiệm tiền, lúc đó tặng dì một cái."

Giang An nghe vậy cũng quả quyết: "Đúng, dì yên tâm, cháu nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, lúc đó mua hết tất cả các loại xe, cho dì mỗi ngày đổi lái một chiếc!"

"Ngươi cũng phải góp sức xây mấy tòa biệt thự!" Nàng không quên kéo Giang Phong.

"Chuyện nhỏ!" Giang Phong cười nói.

Minh Huyền thấy hai đứa cháu còn nhỏ đã tính tới chuyện báo hiếu, mặc dù nàng không mong đợi những vật chất cao sang này, nhưng vẫn là nói:

"Được rồi, ta nhận tấm lòng của hai đứa. Nhưng trước hết trở vào ngủ trưa đi. Ta trông quán xem chiều nay có bán được gì không."

Giang An: "Không được, dì mau nghỉ ngơi đi, chẳng mấy khi có dịp về nhà."

Giang Phong hùa theo: "Đúng đúng, dì mau nghỉ ngơi, để nàng trông."

Giang An: "Sao lại là ta? Hôm nay đến lượt ngươi đấy!"

Giang Phong không cho là vậy: "Ta đi xử lý con rắn, ngươi cũng biết loại vật nhiều hàn khí này không thích hợp để phụ nữ xử lý nha!"

Mục đích của hắn là lấy Linh Hạch. Xử lý thịt rắn chỉ là cái cớ.

"Ngươi biết làm thịt rắn?" Giang An cũng nghe qua mấy câu chuyện liên quan đến rắn, nhưng với nàng mà nói đó chỉ là truyền miệng dọa nạt trẻ con. Nàng ít có sợ.

Xưa nay mỗi lần bắt được rắn vẫn là nàng tự tay xử lý.

Minh Huyền thấy hai đứa nhỏ còn cự cãi không dứt, đành lên tiếng: "Được rồi, người lớn nói các ngươi phải nghe. Như vậy đi, hôm nay đóng cửa không buôn bán. Giang Phong, còn chưa điền hồ sơ đúng không? Giang An, trong lúc Giang Phong xử lý con rắn thì cháu điền giúp anh."

Minh Huyền đã hạ thánh chỉ, hai anh em không thể cãi, lục tục kéo nhau đi vào.

Bất quá trên đường vẫn còn chí chóe không thôi.

...

Tại một ngọn núi âm u nằm cách Tam Sơn Thôn chừng mười cây số, một tòa nhà hiện đại nằm treo leo giữa sườn núi, tạo nên cảm giác rất không hài hòa. Xung quanh tòa nhà được được bao bọc bởi những lớp hàng rào lưới thép chắc chắn. Trên ban công mỗi tầng đều có người trang bị súng ống đứng gác. Dưới đất, cứ cách vài phút lại có một tổ đội vũ trang cùng chó nghiệp vụ đi tuần quanh tòa nhà.

Trong căn phòng cao nhất của tòa nhà, hai vách tường trái phải bày biện giá sách, xen kẽ mỗi giá sách là các loại tiêu bản đầu động vật được bài trí cẩn thận. Bức tường đối diện với cửa ra vào bày các hộp thủy tinh xếp thành từng tầng, bên trong mỗi hộp đều là các mẫu vật tựa như nội tạng được ngâm trong dung môi. Những thứ này dưới màu đèn vàng nhạt le lói trong phòng, tạo nên một khung cảnh vô cùng rợn người.

Chính giữa văn phòng kê một chiếc bàn lớn, trên bàn xếp la liệp các chồng văn kiện. Chiếc ghế tựa sau bàn có một vị trung niên chừng 50 tuổi đang ngồi, hí hoáy viết lách.

"Cộc cộc."

Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi!"

Cửa mở, một thiếu nữ chừng ngoài hai mươi tuổi bước vào. Thiếu nữ đầu tóc gọn gàng, mặt đeo một cặp kính gọng đen, trên thân là bộ vest công sở áo màu đen bó sát người để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ.

"Viện trưởng!"

"Có chuyện?" Vị trung niên được gọi là viện trưởng không ngẩng đầu lên hỏi, hai mắt vẫn chăm chú vào tờ tài liệu.

"Mẫu thí nghiệm X104 Linh Xà đã biến mất!"

---

Hết chương 11.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.