Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự nghiệp coi như xong

Tiểu thuyết gốc · 2527 chữ

Chương 12 - Sự nghiệp coi như xong

---

Trên xe trở về.

Tiểu Linh ngồi trên ghế lái phụ, cầm điện thoại xem lại video quay chụp hôm nay, thỉnh thoảng cất tiếng cười khanh khách. Đợi trở về biên tập lại một chút rồi đăng lên Tiktok, nhất định sẽ thu hút rất nhiều người xem.

Những năm này, xã hội bùng nổ xu hướng mạng xã hội video ngắn, ngay cả các nền tảng theo dạng gõ chữ đăng ảnh truyền thống như facebook, instagrams, twitter cũng phải rục rịch chạy theo xu hướng.

Tiktok sinh sau đẻ muộn, nhưng lại là một trong những nền tảng luôn nằm trong Top những ứng dụng video được sử dụng nhiều nhất.

Thanh Lan một bên lái xe, thấy con gái cười vui vẻ như vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

"Đang xem gì đó?"

Tiểu Linh mở âm thanh điện thoại lên mức tối đa cho Thanh Lan cùng nghe, tấm tắc nói:

"Là cảnh đi bắt ốc hôm nay ạ, còn có cảnh chị đại nấu cơm."

"Chị đại?" Thanh Lan không hiểu.

"À, chị đại là biệt danh mà mọi người gọi Tiểu An. Nàng thật là giỏi nha, cái gì cũng biết làm, nấu cơm cũng siêu siêu ngon." Tiểu Linh vừa nói vừa xoa xoa bụng. Trưa nay nàng ăn bốn bát cơm đâu.

"Ừm, tay nghề Tiểu An rất khá." Thanh Lan cũng khen ngợi.

"Đúng rồi, chị đại chính là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp cấp hai vừa rồi đó." Tiểu Linh như sực nhớ ra, mở trình duyệt web lên, lục soát một hồi, giơ màn hình điện thoại cho Thanh Lan xem.

Thanh Lan đang lái xe nên chỉ nhìn lướt qua một cái, miệng nói: "Bảo sao ta thấy có chút quen, thì ra là nàng."

Trên màn hình điện thoại là hình ảnh chân dung cùa Giang An.

"Chị đại học giỏi như vậy mà không vào trường chuyên, tiếc thật đó." Tiểu Linh thu hồi điện thoại, cảm thán một câu.

"Ừm... Cái gì??" Thanh Lan giảm tốc độ xe, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao con biết?"

"Chị đại nói với con, nàng đã điền xong hồ sơ vào trường Chuyên Ban, ngày mai lên thành phố nộp." Giọng Tiểu Linh có chút thất lạc. Nàng gặp Giang An lần đầu mà có cảm giác như đã thân quen từ lâu. Thật hi vọng được học cùng trường, thậm chí là cùng lớp với Giang An.

Cái gọi là "gần mực thì đen gần đèn thì rạng", nàng có cảm giác rằng học cùng Giang An thì bản thân sẽ tiến bộ rất nhanh.

"Không thể nào, thủ khoa sao lại không học trường Chuyên." Thanh Lan vẫn không tin. Bản thân nàng làm trong ngành nên hiểu rõ nội tình các trường trung học cấp ba. Chuyên Ban mặc dù tốt, nhưng cơ sở vật chất, chất lượng giảng dạy không bao giờ có thể sánh được với trường Chuyên. Bất kể là thành phố nào, học sinh trường Chuyên luôn đạt tỉ lệ đỗ Đại Học rất cao. Với năng lực của Giang An, nếu tiếp tục phát huy thì thi đỗ vào các trường đại học top đầu là chuyện ván đã đóng thuyền. Sao Tiểu An lại từ bỏ cơ hội này?

Tiểu Linh dường như nhìn ra tâm tư của mẹ, thở dài: "Chị đại nói học phí trường Chuyên rất cao."

"Là chuyện tiền bạc sao?" Thanh Lan thầm nghĩ.

"Đưa mẹ mượn điện thoại." Nàng giảm tốc độ tấp xe vào lề đường. Lục soát trong danh bạ một hồi, bấm nút gọi.

"Trưởng phòng Lan?" Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia bắt máy.

"Khanh hiệu phó, a không, khang hiệu trưởng, đã lâu không gặp. Hiện tại có bận rộn gì không, tôi có chuyện muốn bàn."

"Haha, bận rộn gì chứ, Trưởng phòng Lan có gì phân phó cứ nói, đừng ngại." Trần Khanh khách khí trả lời. Vài năm trước hắn leo lên được cái ghế hiệu trưởng trường Chuyên Hạ Long cũng là nhờ công lao của Thanh Lan. Hắn còn đang lo lắng bất an, sợ ghế này ngồi không vững, vì đã lâu như vậy mà Thanh Lan còn chưa đòi hỏi hắn đáp lễ gì đây.

Hôm nay có lẽ là một cơ hội.

Thanh Lan cũng không dài dòng, kể lại câu chuyện của Giang An.

Đợi nghe xong toàn bộ, sắc mặt hắn đã tái xanh đi rồi.

Nửa tháng nay Trần Khanh rất để tâm đến bạn học tên Giang An này. Mặc dù mỗi năm đều có thủ khoa tốt nghiệp, nhưng chưa từng có ai đạt số điểm tuyệt đối như Giang An cả. Mà hắn, mặc dù đã ngồi vào cái ghế hiệu trưởng được hai năm, nhưng lại chưa ghi được dấu ấn gì, cảm giác cái ghế đã bắt đầu lung lay rồi.

Phải biết, mỗi nhiệm kỳ hiệu trưởng chỉ có năm năm, sau năm năm này hắn có ngồi được tiếp hay không, phải xem thành tích thi đua của trường.

Năm nay xuất hiện kỳ tích Giang An, với hắn mà nói, nàng chính là chúa cứu thế.

Chỉ cần bồi dưỡng Giang An thi vào trường đại học danh tiếng, hắn sẽ được ghi nhận công lao.

Vốn đinh ninh chắc rằng Giang An sẽ gia nhập dưới trướng hắn. Thậm chí hắn còn chuẩn bị ngày mai tự thân ra cổng trường chào đón Giang An nhập học đâu.

Ai ngờ lại xảy ra chuyện này?

Cũng may có Thanh Lan dụng tâm hỏi thăm hắn.

"Lan trưởng phòng, ngài biết Phạm Giang An?" Trần Khanh sốt ruột hỏi.

"Biết! Tôi vừa từ nhà nàng trở về đây."

"Vậy... chúng ta có thể gặp mặt bàn chuyện được không?" Trần Khanh như bắt được cọng rơm cứu mạng, có quan hệ, vậy còn có thể xoay chuyển tình hình.

"Cũng được, đến nhà tôi đi." Thanh Lan cúp máy.

"Cảm ơn Lan trưởng phòng!"

Mặc dù cuộc gọi đã ngắt kết nối, Trần Khanh vẫn không tự chủ được buông một câu. Nếu không thu được Giang An, sự nghiệp hắn coi như xong.

"Aiii!! Vẫn là Lan trưởng phòng quan tâm mình." Hắn cảm khái một câu, đứng dậy chuẩn bị đi gặp Thanh Lan.

Kỳ thực, nếu Thanh Lan biết suy nghĩ của hắn lúc này hẳn sẽ thốt lên một câu "Ông nghĩ nhiều rồi!"

Nàng chỉ quan tâm đến Giang An mà thôi.

...

11 giờ khuya.

Màn đêm phủ lên Tam Sơn Thôn.

Không như những đô thị đèn đuốc xuyên đêm với các loại hình thức giải trí ồn ào náo nhiệt. Người Tam Sơn Thôn giờ này đều đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, đợi bình minh lên lại hối hả tuôn đi khắp nơi mưu sinh.

Minh Huyền và Giang An cũng không ngoại lệ. Giang Phong nằm trên giường, khẽ dùng Thần Thức quét qua gian phòng đối diện, thấy hai người đều đã say ngủ, lúc này mới bò dậy, lặng lẽ mở cửa đi ra.

Thần Thức, là một loại thủ pháp có tác dụng dò xét không gian xung quanh. Đặc biệt là có thể cảm ứng được những thứ bị che chắn bởi chướng ngại vật mà mắt thường không thể nhìn xuyên qua. Cảnh giới người thi triển càng cao, phạm vi dò xét càng rộng. Mặc dù hiện tại với tu vi Luyện Khí Cảnh tầng một, Giang Phong chỉ có thể miễn cưỡng thi triển Thần Thức một đoạn ngắn, nhưng từ phòng này tới phòng kia vẫn là dư sức.

Còn như tu vi Độ Kiếp Cảnh trước đây của hắn, thần thức có thể lên đến cả trăm dặm.

Tương đương với từ thành phố Hạ Long đến kinh đô Thăng Long của Việt Quốc.

Bên ngoài ngôi nhà, ánh trăng le lói rải những tia sáng mềm mại xuống mặt đất. Loáng thoáng đâu đó tiếng côn trùng kêu, tiếng hồ nước khẽ rì rào từng đợt sóng, tiếng gió nhẹ làm rơi rụng lá cây. Tất cả tạo nên một cảnh tượng yên bình đến lạ.

Giang Phong sờ soạng thân thể một hồi, những vật cần thiết đều đã đầy đủ, mới mò mẫm theo ánh trăng đi về phía khe suối sau nhà.

Hắn muốn đi tu luyện.

Không có cách.

Sáng sớm mai hai anh em hắn phải theo Minh Huyền lên thành phố nộp hồ sơ nhập học, thủ tục cũng phải mất nửa ngày, sau đó còn đi xem khu nhà trọ. Đoán chừng trở lại thôn cũng đã xế chiều. Cho nên đêm nay hắn phải tranh thủ tu luyện.

Chỉ còn chưa đến một tháng nữa là bắt đầu năm học mới, mà mục tiêu hắn đặt ra là đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng ba.

Lên đến cảnh giới này mới có đủ linh lực để làm một số chuyện, bớt việc chạy đi chạy lại.

Ngoài ra, đêm nay cũng không chỉ đơn thuần là tu luyện mà còn là một thử nghiệm nho nhỏ.

Hồi trưa Giang An nói Thanh Linh Xà mới lột xác đã gợi cho hắn một ý tưởng. Sau khi lấy được Linh Hạch, giao xác rắn cho Giang An đem đi ngâm rượu hắn liền chạy ra bờ đê. Qua nửa giờ đồng hồ tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm được tổ rắn. Trong tổ có gần chục quả trứng, nhưng đa phần đều đã vỡ nát, chỉ còn hai quả lành lặn. Trong đó một quả to như trứng chim Cút, một quả chỉ bé bằng đầu ngón tay.

Có lẽ là trong lúc Thanh Linh Xà rời tổ đi lột xác thì bị con chim nào đấy chạy đến đẻ trứng, không cẩn thận làm vỡ hết trứng rắn.

Cầm trên tay hai quả trứng, hắn suy đoán. Thanh Linh Xà có tu vi, nói rõ linh khí ở thế giới này có thể có ảnh hưởng đến cả dã thú. Nếu như hắn ấp trứng nở thành con non, vậy theo lý thuyết gen di truyền, những con non này có thể hấp thụ linh khí?

Nếu đúng là như vậy, vậy chẳng phải hắn có thể "nuôi" ra Linh Hạch?

Lại nhân giống, thành vô hạn Linh Hạch?

Hiện tại hắn cần nhất là Linh Hạch!

Mặc dù kiếp trước các tông môn đều có Linh Điền trồng trọt các loại dược liệu, có Luyện Đan Sư hằng ngày luyện đan, nhưng lại không ai nuôi dưỡng nhân giống linh thú để lấy Linh Hạch cả. Tất cả đều là săn giết tự nhiên, khiến cho linh thú cao cấp càng ngày càng khan hiếm.

Nuôi Linh Thú lấy Linh Hạch, một điều tưởng chừng vô cùng đơn giản, nhưng cả tu tiên giới lại không ai nghĩ ra!

Bất quá, có câu "nói trước bước không qua". Hắn chưa vội kết luận tu tiên giới có hồ đồ hay không, mà phải nghiệm chứng suy nghĩ của mình rồi lại nói.

Đến khe suối, đầu tiên là kiểm tra Tụ Linh Trận một vòng, thấy không bị hư hại gì mới yên tâm tìm một hốc đá khô thoáng, lót một ít cỏ khô rồi đặt hai quả trứng vào. Tiếp đó điều chỉnh Trận Nhãn, qui tụ linh khí chảy vào trong hốc, bắt đầu quá trình ấp trứng.

Về phần vì sao lại bỏ cả trứng chim vào, đó là tâm lý ôm một hi vọng. Vạn nhất lại cho kết quả ngoài ý muốn đâu?

Giang Phong ngồi xuống vị trí quen thuộc, khoanh chân xếp bằng, móc từ trong người ra một cái túi vải, lại bóc bốn năm lần lớp túi bóng nữa, cuối cùng mới lộ ra viên Linh Hạch. Thứ này hiện tại với hắn quá trân quý, cho nên cẩn thận vô cùng.

Nuốt Linh Hạch vào bụng, bắt đầu niệm Thổ Nạp Quyết thu nạp linh lực, luyện hóa Linh Hạch.

...

Sáu giờ tu luyện trôi qua.

Giang Phong mở mắt, cảm nhận kinh mạch cơ thể đã thông thoáng hơn, tựa như một con đường đột nhiên được mở rộng gấp đôi, trên đường từng đợt từng đợt linh lực cuồn cuộn chảy xuôi. Không khỏi thầm cảm thán một câu:

"Quả nhiên là đồ tốt!"

Sau khi luyện hóa hoàn toàn viên Linh Hạch, căn cốt của hắn đã có thay đổi đáng kể. Trước đó một cữ tu luyện áng chừng tối đa ba giờ, thì hiện tại đã có thể tu luyện một mạch sáu tiếng đồng hồ liên tục.

"Với tốc độ này, có lẽ không tới một tháng liền có thể tiến vào Luyện Khí Cảnh tầng hai!"

"Còn tầng ba..."

Giang Phong thầm tính toán.

Tu tiên càng về sau, tiến độ sẽ càng chậm, mà với căn cốt cùng tình trạng linh khí hiện tại, chỉ có thể nói là chậm càng thêm chậm.

Nhưng nếu có tài nguyên phụ trợ, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Tu luyện, thứ không thể thiếu nhất chính là tài nguyên. Nhớ lại giai đoạn mới chập chững bước vào con đường tu tiên của kiếp trước, các loại tài nguyên đan dược cấp thấp đều có thể dùng phàm vật đến trao đổi mua bán. Hắn tuy tán tu, nhưng cũng không đến nỗi nghèo rách mồng tơi. Chỉ cần tùy tiện làm bảo an cho một gia tộc phàm nhân nào đó là hoàn toàn dư giả tiền bạc mua sắm phục vụ tu luyện.

Hiện tại chẳng qua là lặp lại quá trình đó một lần nữa.

Chỉ là không có sẵn, mọi việc đều phải tự cung tự cấp.

Luyện đan, vẽ phù, rèn binh khí... hắn đều biết, thứ thiếu chỉ là cảnh giới cùng nguyên liệu.

Có nguyên liệu mới có thể luyện đan, rèn khí.

Cảnh giới cao, mới có thể luyện ra vật phẩm đẳng cấp cao.

Còn về phẩm chất, tỉ như hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm... vậy còn xem thiên phú người luyện chế.

Hắn hiểu rằng thế giới này khác tu tiên giới. Ở nơi này, tiền bạc gần như quyết định tất cả, cho dù là tài nguyên hiếm có đến mấy, chỉ cần ngươi ra giá đủ động tâm, người ta liền gật đầu.

Còn không thể đánh đổi bằng tiền bạc, vậy dùng những thứ tiền bạc không mua được đến trao đổi.

Tỉ như Dưỡng Nhan Đan, Thọ Nguyên Đan, Tinh Thần Đan.

Ai mà không sợ bệnh tật, không sợ chết, không sợ già đi đâu?

---

Hết chương 12.

Lời tác giả: Hiện tại mình đăng truyện trên trang "truyenyy". (Thực ra đã lục google nhưng chỉ thấy trang này cho phép đăng truyện sáng tác ).

Nếu có thể, mọi người qua đó bình luận, chửi rửa, góp ý để mình thay đổi nhé.

Ngoài ra cũng có thể đóng góp ý tưởng để mình đưa vào truyện.

Fanpage của mình : facebook.com/bathutong.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.