Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Tranh Vách Đất

Tiểu thuyết gốc · 1924 chữ

Lời tác giả:

Tỉ lệ tiền tệ trong truyện với đời thực mình để là 1 đồng = 1.000, từ giờ đổi lại theo đúng đời thực.

Ví dụ, ban đầu nói lương cùa Minh Huyền là 5000, giờ đổi thành 5 triệu.

Ngoài ra mình cũng nhầm một chút, mấy trương đầu viết là trường Trọng Điểm - Chuyên Ban - Hướng nghiệp, thì nay đổi là Chuyên - Chuyên Ban - Hướng Nghiệp cho sát thực tế.

Cảm ơn vì những góp ý.

Chương 14 - Nhà Tranh Vách Đất

-----

Nửa giờ hàn huyên.

Trần Khanh cười ngu ngơ ôm chiếc cặp đi ngang qua quầy tiếp tân, rút thẻ thanh toán một bàn đồ uống rồi nhanh chóng gọi taxi rời đi. Hôm nay là ngày các trường tiếp nhận hồ sơ nhập học, hắn thân là hiệu trưởng, không thể không có mặt.

Nếu lúc này có người biết hắn vừa chi rất nhiều tiền chỉ để lôi kéo một học sinh xong còn phấn khởi như vậy, nhất định sẽ không ngần ngại mắng hắn là đồ ngu.

Thời đại này chính là như vậy. Rất nhiều người thất nghiệp, không có tài chính ổn định hoặc không hiểu rõ về quản lý tiền bạc, nhưng lại luôn tự cho mình là khôn ngoan, thích lên mạng dạy người giàu cách tiêu tiền.

Tỉ như mỗi khi trên mạng đưa tin có người chi hàng trăm triệu cho những món hàng hiệu xa xỉ, hay bỏ ra số tiền gấp đôi gấp ba chỉ để sở hữu sớm vài ngày mẫu điện thoại mới ra. Liền sẽ xuất hiện những thánh nhân online ngứa tay bình luận chỉ trích. Nào là lãng phí, nào là tiêu dùng không thông minh, ngoài kia còn bao mảnh đời không có cơm ăn áo mặc...

...

Trần Khanh đi chưa được bao lâu, năm người còn lại cũng rời khỏi quán cafe.

Vừa rồi qua lời của Minh Huyền, Thanh Lan biết ba người muốn đi xem phòng trọ. Vừa khéo nàng còn một bộ phòng trống, đề nghị ba dì cháu qua xem một chút, nếu ưng ý thì có thể dọn vào ở luôn.

Minh Huyền ban đầu muốn từ chối, nhưng nghe Thanh Lan nói khu đó an ninh rất tốt, lại gần trường học, đắn đo một hồi, cuối cùng cũng đồng ý đi xem phòng.

Kỳ thực, khu trọ mà nàng dự định đi xem mặc dù giá thuê rẻ, nhưng lai tạp đủ loại người, lại không có vệ sinh riêng, sẽ không tránh khỏi những bất tiện. Hiện tại ngân sách dư ra một khoản nhờ tài trợ của Khanh hiệu trưởng, tự nhiên nàng cũng nghĩ tìm nơi yên tĩnh, an ninh tốt một chút.

...

Khu đô thị ven biển Hạ Long.

Hàng trăm tòa biệt thự san sát nhau theo đường bờ biển, lưng tựa núi, mặt hướng ra vịnh. Nhìn bề ngoài, mỗi căn đều mang một thiết kế riêng biệt, hiện đại có, cổ kính có, nhưng tổng thể thì lại vô cùng hài hòa với vẻ đẹp hùng vĩ của vịnh Hạ Long. Ngoài ra, khu đô thị này không chỉ mang đến trải nghiệm sống đẳng cấp với các tiện ích sang chảnh như sân golf, mua sắm xa sỉ, spa cao cấp... mà còn phải kể đến dịch vụ chăm sóc y tế 24/7 cùng hệ thống bảo an dày đặc, đem lại cảm giác an toàn cho cư dân.

Cũng vì vậy mà nơi này còn mệnh danh là khu nhà giàu, chỉ người có tiền mới sống được ở nơi này.

...

Bảo vệ từ xa nhìn thấy biển số xe quen thuộc, liền tự giác mở cổng.

BMV X4, sản xuất năm 2014, giá ba tỷ rưỡi.

Cái giá này so với hàng loạt siêu xe sang trọng trong khu biệt thự không tính là gì, nhưng lại sở hữu một biển số mà rất nhiều người thèm muốn, biển tứ quý tám. Phải biết, toàn bộ khu biệt thự không tìm ra cái thứ hai có biển số tứ quý, bởi tất cả đều bắt buộc phải chuyển sang biển năm chữ số. Nếu không sẽ không được phép tham gia giao thông.

Vậy mà chiếc xe này hàng ngày vẫn lăn bánh trên đường, cảnh sát giao thông không gây khó dễ, đủ thấy địa vị chủ xe không tầm thường.

Xe dừng trước cổng khu biệt thự, nhân viên bảo vệ nhiệt tình cúi đầu chào hỏi.

Thanh Lan hạ cửa kính xe nhẹ gật đầu. Theo qui định, xe ra vào khu biệt thự phải dừng vài giây để hệ thống an ninh ghi chép thông tin.

Đợi đến nhân viên ra hiệu, xe tiếp tục di chuyển. Một lát sau dừng lại trước một căn biệt thự. Trên trụ cổng có gắn một bảng số màu vàng, đề 27 Kim Hoàn.

"Đến rồi! Đến rồi!"

Tiểu Linh ngồi ghế phụ nhanh nhảu cởi dây an toàn, xuống xe giúp ba dì cháu Minh Huyền mở cửa. Thanh Lan bên kia cũng tắt máy, chỉ vào nhà số 27, đối với ba người nói: "Đây là nhà chị."

"Đẹp quá đi!" Giang An xuống xe, tròn mắt quan sát căn biệt thự, không khỏi trầm trồ. Lần đầu tiên nàng thấy một căn nhà to như vậy. Không, phải nói là lần đầu tiên nàng thấy một lâu đài to như vậy mới đúng.

"Đẹp thật." Minh Huyền cũng xuýt xoa. Nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, Thanh Lan nói dẫn đi xem phòng ở, làm sao lại dẫn đến nhà của nàng rồi?

"Cũng tàm tạm đi." Thanh Lan cười cười. Quả thật so với các biệt thự khác trong khu, căn này chỉ tính là tầm trung.

Không để hai dì cháu khen thêm gì, nàng tiếp tục chỉ sang căn số 29 bên cạnh, giới thiệu: "Còn đây là phòng ở mà chị nói."

Minh Huyền nhìn theo hướng tay Thanh Lan, căn biệt thự một tầng kiểu phương tây được sơn màu trắng, trước hiên là một sân vườn khá rộng, trên mặt sân phủ đầy lá khô. Xa phía góc vườn bày biện một ít tiểu cảnh non bộ cùng mấy chậu hoa. Nhìn qua đều khô héo, hẳn là đã lâu không có người chăm sóc.

"Thế nào, vừa ý chứ? Trước kia vợ chồng chị đầu tư mua căn liền kề này, nhưng mấy năm nay thị trường bất động sản đóng băng, bán không được giá cho nên cứ để không như vậy. Vừa khéo mọi người đang cần chỗ ở, nếu không chê thì để chị gọi bên công ty vệ sinh đến dọn dẹp, hẳn là sau một ngày liền có thể dọn vào." Thanh Lan nhiệt tình mời chào.

Minh Huyền nghe lời này tâm tình liền hoảng rồi. Lúc ở quán cafe, nàng vốn nghĩ "phòng ở" mà Thanh Lan nói là một căn phòng bình thường trong nhà mà thôi.

Nào ngờ lại là một căn biệt thự.

Ai cũng biết khu biệt thự ven biển Hạ Long là khu vực đắt đỏ nhất thành phố, một căn có giá không dưới hai mươi tỷ. Giá mua đứt cao vậy, giá thuê mặt bằng cũng không kém, nghe nói một tháng không dưới ba mươi triệu.

Điều đó giải thích vì sao dọc con đường này nàng thấy rất ít hàng quán kinh doanh.

"Cái này... em không thuê nổi đâu." Minh Huyền cười, nét cười rất gượng gạo. Ban đầu nàng dự định mỗi tháng có thể trả cho Thanh Lan hai hoặc ba triệu tiền thuê phòng. Nhưng biệt thự mặt đường thế này...

Nàng không dám thuê, cũng không có tiền mà thuê.

"Thuê cái gì mà thuê, ba năm này các em cứ yên tâm sống ở đây đi."

Thanh Lan nhận ra Minh Huyền hiểu lầm ý của mình, sắp xếp từ ngữ một chút, nhẹ giọng nói: "Minh Huyền, gia đình chị chịu ơn cứu mạng của Tiểu Phong, có thể nói cả đời bù đắp cũng không đủ. Đây chỉ là chút tâm ý của chị, không chỉ là ba năm học, nếu sau này các em muốn tiếp tục ở lại cũng không vấn đề gì. Chẳng lẽ em cảm thấy một mạng người còn không bằng một cái phòng ở cũ nát sao?"

Phòng ở cũ nát...

Giang An đứng một bên nghe, trong lòng cảm khái.

Nếu một tòa biệt thự sân vườn trong lời của Thanh Lan là phòng ở cũ nát, vậy căn nhà của nàng ở Thôn Tam Sơn gọi là gì?

Nhà Tranh sao?

Được rồi, đúng là nhà tranh vách đất thật.

"Nhưng mà... " Minh Huyền ấp úng.

"Đừng nhưng, đi, vào trong xem một chút đi." Thanh Lan cắt lời Minh Huyền, khoác tay lôi kéo nàng vào trong nhà.

Mặc dù căn nhà chỉ có một tầng, nhưng không gian bên trong lại rất rộng rãi với ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một khu vệ sinh. Chỉ có điều tất cả đồ vật đều được phủ một lớp vải trắng, trên vải kết đọng tầng bụi mỏng, là dấu hiệu của việc lâu ngày không có người ở.

Tiểu Linh đi xung quanh, vén rèn mở từng cái cửa sổ để không khí lưu thông, ánh nắng cũng theo đó ùa vào tạo thành những cột sáng. Nhìn vào cột sáng có thể thấy lớp bụi mỏng li ti bay tán loạn trong không khí.

Thanh Lan dẫn mọi người đi xem từng phòng. Qua lời của nàng, nội thất trong nhà đầy đủ cả, không thiếu thứ gì. Chỉ cần dọn dẹp qua liền có thể dọn vào ở.

Nghĩ cũng buồn cười, ngày hôm nay nàng đã nói câu này đến ba lần.

Thế nhưng Minh Huyền vẫn do dự, so với khu trọ ổ chuột, nơi này đúng là thiên đường, nhưng các nàng dọn vào ở không, này chẳng phải nói mỗi tháng Thanh Lan mất mấy chục triệu sao.

Thanh Lan biết được tâm tư của Minh Huyền liền tiếp tục thuyết phục.

Tiểu Linh bên này cũng ra sức lắc lư Giang An. Nàng biết, chuyện này có lẽ chỉ cần Giang An gật đầu thì Minh Huyền cũng sẽ thuận theo. Giang An hiện giờ đã là idol trong lòng nàng. Được trở thành hàng xóm với idol là một chuyện vui vẻ đến chừng nào. Nói không chừng sau này còn có thể thường xuyên học nhóm, ăn cơm cùng nhau đâu.

Cuối cùng, Thanh Lan lấy danh nghĩa cho thuê, thu của Minh Huyền một triệu một tháng mới thuyết phục xong.

Nói thật nàng không cần tiền, nếu không đã không bỏ không căn biệt thự này mấy năm trời. Nhưng để thuyết phục được Minh Huyền, nàng đành phải cầm, đợi sau này mấy đứa nhỏ lên đại học, lúc đó có thể danh chính ngôn thuận trả lại với lý do quà chúc mừng đi.

Thanh Lan còn bắt chước Giang An, lôi kéo Minh Huyền đi viết hợp đồng, đề phòng nàng đổi ý.

Đến đây nháo sự mới xem như kết thúc.

Giang Phong mặc dù là nhân vật chính trong chuyện này, nhưng toàn bộ quá trình hắn không hề xen miệng vào. Bởi có một thú vị khác hấp dẫn hắn.

Hắn phát hiện, nơi này vậy mà lại có linh khí.

---

Hết chương 14.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.