Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất Rồi

Tiểu thuyết gốc · 2555 chữ

Chương 15 - Mất Rồi

Buổi sáng chủ nhật, ngày 17 tháng 7 năm 2020

Thôn Tam Sơn

Trần Khanh biết hôm nay anh em Giang An chuyển nhà, liền xung phong gọi giúp một chiếc xe chở đồ, sáng sớm đã có mặt tại thôn Tam Sơn.

Giang Phong cùng Trần Khanh và tài xế xe tải lần lượt chất đồ đạc lên chiếc xe tải cỡ nhỏ. Bà ngoại chuẩn bị cho hai anh em hắn không ít lương thực, thậm chí còn nhiều hơn cả đống hành lý.

Giang An cũng bận rộn phụ giúp, nhìn núi đồ bà ngoại chuẩn bị cho hai anh em hắn, lo lắng hỏi: "Ngoại, cho nhiều đồ như vậy, ngoại ở nhà lấy gì ăn?"

"Này có gì mà nhiều! Chi phí trên thành phố đắt đỏ như vậy, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Các ngươi ăn hết lại trở về lấy, ở nhà ta còn nhiều lắm!" Một bà cụ ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ cười nói. Bà là bà ngoại của hai anh em Giang An, năm nay đã ngoài sáu mươi. Có lẽ do cả đời mưu sinh khắc khổ nên ở cái tuổi này đầu tóc đều đã bạc phơ, nhìn trông già hơn tuổi khá nhiều.

Vốn dĩ hai tuần trước anh em Giang Phong đã có thể bắt đầu dọn vào trên thành phố, nhưng vì không có ai trông giúp căn nhà ở thôn, cho nên đành phải hoãn lại. Mãi đến hôm qua bà ngoại mới thu xếp xong việc rồi qua đây, còn mang theo không ít đồ cho hai anh em hắn.

Gạo, Lạc, Ngô, Bột Mì, Đỗ Đen, Măng Khô, Cá Khô... đều là lương thực thiết yếu, đóng thành bao lớn bao nhỏ.

Còn có một cái lồng gà, bên trong có chục con. Chín mái một trống, mỗi con cỡ ba bốn cân.

Tối qua Minh Huyền thấy cũng phát hoảng, đây là vét cả kho lương thực ở nhà đi hay sao?

Thế nhưng tấm lòng của bà ngoại, nàng không có cách, đành phải nhận lấy.

"Tiểu An!" Thấy đồ đạc được đã xếp hết lên xe, bà ngoại chống gậy đứng dậy, bàn tay gầy guộc hơi run run móc từ trong người ra một hộp gỗ to cỡ nửa phong thuốc lá.

"Ta không có gì nhiều, hai anh em ngươi nhớ bảo ban nhau học cho tốt!" Bà ngoại dúi vào tay Giang An một hộp gỗ dài cỡ găng bàn tay, nhỏ giọng dặn dò.

Giang An mở chiếc hộp, bên trong là một vật hình tròn được bọc cẩn thận bằng vải đỏ, ngoài ra còn có một xấp tiền.

Xấp tiền có nhiều mệnh giá khác nhau, nhỏ nhất năm nghìn, lớn nhất một trăm nghìn đồng.

Giang An đếm, tổng cộng năm triệu. Có điều nhìn các tờ tiền đều rất cũ kỹ, hẳn là tiết kiệm từ rất lâu rồi.

"Ngoại, ngoại đã cho cháu nhiều rồi, cái này cháu không thể nhận!" Giang An bỏ lại tiền vào hộp gỗ, trả về bà ngoại. Nàng hoài nghi đây là tích góp cả đời của bà.

"Đứa nhỏ này, ta người già ở quê cần tiêu gì đến tiền đâu. Các ngươi còn trẻ, làm gì ra tiền? Này coi như thêm thắt học phí. Mau cầm đi!" Bà ngoại gạt tay, từ chối nhận lại.

Bà ngoại xưng hô "ta ngươi" là có nguyên nhân. Nghe nói hồi nhỏ bà sống tại một làng chài trên biển, mà làng chài lại thường xuyên có tàu thuyền của người Trung Hoa đến trao đổi hàng hóa, cho nên dần dần mọi người cũng học một ít tiếng Hoa để tiện cho giao thương.

Giang An cũng ảnh hưởng cách xưng hô này từ bà. Chỉ là nàng chỉ xưng hô như vậy với Giang Phong và đám trẻ trong thôn, còn những người khác vẫn là theo tôn ti lễ phép, không có loạn xưng.

"Ngoại, chúng cháu được miễn hoàn toàn học phí nên không lo. Với cả, với tay nghề nấu ăn của cháu còn lo không kiếm được tiền sao?" Giang An trấn an bà ngoại.

Mặc dù chỉ là lời nói để bà ngoại yên tâm, nhưng trong lòng nàng cũng tự tin tràn đầy.

Bởi vì nàng có nước suối thần thánh.

Hai tuần qua, mỗi ngày nàng đều bắt Giang Phong đi khe suối sau nhà lấy nước về cho nàng thử nghiệm nấu ăn. Kết quả đúng như mong đợi, các món ăn đều vô cùng ngon miệng. Ban đầu nàng còn không tin tà, nhưng sau khi mời mọi người trong thôn nếm thử, tất cả đều khen lấy khen để, lúc này mới triệt để yêm tâm.

Thậm chí có người còn dứt khoát không nấu cơm tối, mang bát sang hỏi mua cơm.

"Cho dù là vậy, các ngươi lần đầu ra ngoài cũng cần có chút tiền trong người, phòng lúc đau ốm." Bà ngoại tiếp tục thuyết phục, nét mặt tràn đầy lo lắng.

Trần Khanh thấy hai bà cháu cứ đẩy đi đẩy lại mãi, cất tiếng khuyên nhủ: "Nếu không Tiểu An cứ nhận đi, coi như ngoại cho tiền khởi nghiệp!"

"Đúng đúng, thầy hiệu trưởng nói đúng, không nhận thì từ nay về sau đừng gọi ta là ngoại nữa!" Bà ngoại buông xuống một câu rồi xoay người như muốn đi vào trong nhà, có vẻ như tự ái rồi.

???

Giang An trừng mắt nhìn Trần Khanh.

Trần Khanh cười khổ, ghé vào tai nàng thì thầm: "Ngốc, cứ dây dưa thế này đến bao giờ, trước nhận đi, đợi sau này có cơ hội thì mang trả lại."

"Ai, ngoại đừng dỗi nữa, cháu nhận!" Thấy ý kiến của Trần Khanh có lý, Giang An đành thuận theo, tiến lên ôm eo ngoại lấy lòng.

"Ai dỗi hả!" Bà ngoại cầm lấy tay Giang An, kéo nàng đi vào trong sân.

"Tiểu An! Trong hộp có một chiếc vòng ngọc. Vòng này là của cụ ngoại cho bà, bà định để dành cho Tiểu Nguyệt, thế nhưng... con bé mất rồi..."

Trong giọng ngoại mang theo nghẹn ngào, dừng lại một chút để ổn định cảm xúc, sau đó vuốt ve đầu Giang An, tiếp tục nói: "Cũng coi như vật gia truyền, con nhất định phải giữ gìn cẩn thận, biết không."

"Vâng..." Hai mắt Giang An đỏ hoe.

Tiểu Nguyệt là tục danh người mẹ quá cố của nàng. Mẹ nàng tên đầy đủ là Giang Minh Nguyệt.

Vì họ hàng bên nội hắt hủi, cho nên anh em nàng theo họ mẹ.

Giang Minh An.

Giang Minh Phong.

"Chị đại, đừng quên bọn em nhé!"

"Đi thôi, cố gắng học cho tốt!"

Bà con trong thôn cũng đến thăm hỏi, nói những lời chúc phúc, cảnh tượng vô cùng cảm động.

Ba dì cháu Minh Huyền ngồi lên xe của Trần Khanh, xe khởi động, rời đi.

Xe tải theo sau.

...

Hai chiếc xe ra khỏi cổng thôn rồi rẽ trái, đi hướng thành phố Hạ Long.

Mà lúc này ở hướng bên phải, một chiếc xe con màu đen chầm chậm đi tới rồi dừng tại bờ đê, phía sau còn có một chiếc xe tải công vụ, trên thùng xe ngồi hơn chục người. Những người này thể hình vạm vỡ, mặt đeo kính đen, thân quần áo rằn ri, trên lưng còn cõng một balo lớn cùng một khẩu súng trường.

Nhìn qua có vẻ như là người trong quân đội hoặc lực lượng đặc biệt nào đó thuộc cục cảnh sát.

Bởi xã hội này nghiêm cấm vũ khí nóng, nào có chuyện dân thường vác súng đạn đi nghênh ngang ngoài đường như này.

Cửa ghế lái xe con mở ra, một cô gái bước xuống.

Nhóm người trên xe tải cũng nhanh chóng tập kết, một gã đàn ông râu ria xồm xoàm trong số đó tiến lại gần cô gái.

"Mai đội trưởng, dấu vết xa nhất của mẫu thí nghiệm X104 biểu thị ở tọa độ này." Người này cầm trên tay một thiết bị giống như máy tính bảng, hướng cô gái báo cáo.

"Ừm!" Mai đội trưởng nhìn màn hình, tay trái hơi nâng, bàn tay duỗi ra hai ngón.

Gã đàn ông hiểu ý, móc trong túi áo ra bao thuốc, rút lấy một điếu nhét vào khe hai ngón tay nàng. Đợi nàng đặt đầu lọc điếu thuốc vào miệng, gã lại giúp nàng lấy ra cái bật lửa, châm thuốc.

Nhìn qua có vẻ rất thuần thục.

Mai đội trưởng rít một hơi, nhả khói, mở miệng phân phó: "Chia làm hai đội, Địa Long, ông dẫn một đội phụ trách khu vực ruộng lúa bên này. Còn lại theo tôi tìm kiếm quanh hồ."

Lại rít tiếp một hơi, sau đó tiếp tục nói: "Chú ý cẩn thận, con rắn này rất độc, một khi bị cắn lập sẽ lập tức mất mạng."

"Rõ!"

Địa Long quay trở lại đội ngũ, điểm tên vài người, bắt đầu nhiệm vụ.

Địa Long hiển nhiên không phải tên thật, mà chỉ là bí danh của hắn.

Mai đội trưởng gỡ xuống cặp kính đen, để lộ ra khuôn mặt. Nhìn từ vóc dáng, ước chừng nàng chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng trên khuôn mặt thanh tú thì lại có không ít vết sẹo lồi lõm, tựa như đã từng trải qua nhiều chiến đấu sinh tử ác liệt.

Đặc biệt hơn cả, không biết là bẩm sinh hay do hậu quả của chiến đấu mà mắt bên phải của nàng chỉ có một màu trắng rã chứ không có con ngươi, nhìn vô cùng đáng sợ.

"Cảm ứng của ta không khác với máy quét "Niệm" lắm."

Nàng dùng con mắt bình thường còn lại nhìn một vòng hồ Tam Sơn. Trong con ngươi thỉnh thoảng ẩn hiện một tầng sương vàng nhàn nhạt.

Hai tuần trước trụ sở bị xổng mất một con rắn thí nghiệm. Nàng nhận nhiệm vụ, lĩnh đội đi tìm kiếm. Có điều, cho dù là có thiết bị quét "Niệm" hỗ trợ, thì tìm kiếm một con rắn cỡ cái cán chổi giữa núi rừng mênh mông bạt ngàn chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Từ phạm vi mấy trăm mét, đã mở rộng tìm kiếm thành mấy chục kilomet. Vừa rồi nàng nhìn qua máy quét, trong vòng bán kính quét cực hạn 5 kilomet không có dấu vết gì khác. Nói cách khác, Hồ Tam Sơn này chính là tọa độ cuối cùng của X104.

Mà linh cảm của nàng cũng cho cảm giác nó ở nơi này.

Nàng rít thêm một hơi rồi nhả điếu thuốc xuống đất, dùng đế giày di di tàn lửa. Sau đó đối với nhóm người còn lại nghiêm giọng hô:

"Chia ba người một nhóm, nhóm một hướng Tây, nhóm hai hướng Đông, bắt đầu từ mương nước này."

Hướng Nam là phần đội Địa Long.

Đợi hai nhóm tản đi, riêng phần nàng đi về hướng Bắc, cũng chính là vào thôn Tam Sơn.

Vì liên quan đến bí mật quốc gia, cho nên trụ sở chỉ phái một tiểu đội do nàng phụ trách chứ không gióng trống khua chiêng, ồ ạt điều động người đi tìm kiếm.

Nguyên bản lệnh của cấp trên: Sống thấy người, chết thấy xác.

Nhiệm vụ này phải hoàn thành.

...

Trên xe.

Trần Khanh đưa cho Giang An một chiếc điện thoại mới cứng.

Mấy hôm trước, hắn muốn thông báo ngày tựu trường cho anh em Giang An, nhưng vì Giang An không có điện thoại, cho nên đành liên hệ qua Minh Huyền. Mà Minh Huyền thì chỉ cuối tuần mới được về nhà.

Nghĩ sau này muốn liên hệ gì với Giang An đều phải thông qua Minh Huyền không khỏi quá bất tiện, hắn dứt khoát bỏ tiền ra mua tặng Giang An một chiếc.

Điện thoại có tên Vsmart, là hàng nội địa, giá gần 5 triệu đồng.

Cấu hình không so được với các phân khúc cao cấp, nhưng mấy nhu cầu cơ bản như chụp ảnh lướt mạng chơi game là vẫn chấp nhận được.

Giang An cầm điện thoại trên tay, tinh thần tràn đầy hứng khởi khám phá. Lần đầu tiên nàng có một chiếc cho riêng mình, đã thế còn là điện thoại cảm ứng.

Chỉ là hiện tại chưa có kết nối internet. Đợi lên thành phố đăng ký sim điện thoại mới được.

Đăng ký cần thẻ căn cước công dân chính chủ. Cái này Trần Khanh không giúp được. Bởi đất nước đang chủ trương tiến vào thời kỳ công nghệ số, qui định mỗi công dân chỉ được đăng ký một số điện thoại duy nhất.

Giang Phong không biết chuyện đang diễn ra ở thôn, cũng không có hứng thú đối với điện thoại, bởi tâm tình của hắn đang cực kì phiền muộn.

Sáng nay hắn đến khe suối như mọi ngày, nhưng hai quả trứng vậy mà biến mất rồi.

Hốt hoảng tìm kiếm xung quanh, kết quả tìm thấy xác một con rắn.

Kiểm tra thì phát hiện con rắn này chết vì độc Thanh Linh Xà. Nói cách khác, nó là thủ phạm ăn trộm hai quả trứng mà hắn để trong khe đá.

Mới hôm qua hắn còn dùng Thần Thức dò xét, phát hiện quả trứng rắn đã hình thành con non, đoán chừng vài ngày nữa sẽ nở. Vốn đang tràn đầy hi vọng sau này sẽ có nguồn Linh Hạch ổn định hỗ trợ tu luyện đâu.

Giờ thì hết rồi.

"Ai... Thất trách... " Giang Phong thở dài. Hắn tự trách, chuyển thế đến một phương phàm giới không mấy nguy hiểm đã khiến hắn buông lỏng bản năng của chính mình, lẽ ra nên cẩn thận bày một cái trận pháp phòng ngự, hoặc ít nhất cũng kiếm một tảng đá lớn đậy lên để chống đã thú.

"Làm sao?" Giang An nghịch điện thoại nhưng tiếng thở dài khe khẽ của Giang Phong không thoát khỏi thính giác của nàng.

"Không có gì... Ta nghĩ sau này không được về thôn nữa nên buồn." Giang Phong tìm cớ trả lời qua loa.

"Ngươi bị ngu à? Chỉ là đi học xa nhà mấy chục cây số mà thôi, nếu muốn mỗi cuối tuần đều có thể bắt xe về thôn chơi kia mà?" Giang An khó hiểu.

"Với cả cũng phải về lấy nước suối chứ, ta dự định sau này buổi tối đi bán hàng rong đây."

Từ sáng hôm ăn cháo nấu bằng nước suối, nàng đã nghĩ xong kế hoạch kiếm tiền trên thành phố.

---

Hết chương 15.

Đều nói tháng Giêng là tháng ăn chơi, mà mình thì làm sấp mặt, về nhà đặt lưng liền ngủ, chả viết được cái gì.

Phải thừa nhận rằng từ ý tưởng đến thực hành là rất khó. Mình nghĩ nhiều lắm, nhưng khi đặt bút viết thì lại không viết sao cho hay được. Có lẽ mọi người đọc đều cảm thấy trình độ mình quá non đi.

Cố gắng thôi !!!

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.