Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10A6

Tiểu thuyết gốc · 2351 chữ

Chương 18

"Đi thôi! Đi thôi!"

"Chúng ta đi thăm quan trường!"

Tiểu Linh không cần xem danh sách chia lớp, thông qua Thanh Lan nàng đã sớm biết học lớp nào, cho nên không vội tìm đến phòng học mà trước tiên lôi kéo nhóm ba người đi một vòng thăm quan trường.

Dù sao thời gian vẫn còn sớm.

Trường có tổng cộng 18 phòng học, chia đều ba khối. Từ cổng trường đi vào là khoảng sân trường vuông vức rộng rãi, ven sân trồng mấy hàng Phượng, dưới gốc phượng đỏ rực những cánh hoa rụng.

Bên trái có dãy nhà hai tầng, mỗi tầng sáu phòng học, tầng một khối 10, tầng hai khối 11.

Bên phải tương tự, nhưng khối lớp 12 ở tầng trên, còn sáu phòng tầng dưới được bố trí lần lượt là Phòng Hiệu Trưởng, Phòng Giáo Viên, Phòng Dụng Cụ Giảng Dạy, Phòng Y Tế, cuối cùng là hai phòng Tin Học.

Đối diện cổng và sân trường là khu nhà Sinh Hoạt Chung.

Gọi sinh hoạt chung, nhưng lại được phân chia thành hai tòa nhà riêng biệt.

Tòa bên trái là tổ hợp sân chơi đa năng, phân chia từng khu nhỏ như bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền và cầu lông. Mỗi khu đều có đầy đủ trang thiết bị phục vụ cho việc luyện tập. Sát vách là hàng ghế ngồi cổ vũ được xếp theo tầng, tạo không gian năng động và hứng khởi cho người xem. Ngoài ra phía cao trên tường còn treo một bảng điện tử hiển thị kết quả thi đấu, thành tích thể thao tập thể, cá nhân.

Còn tòa bên phải thì lại là một cái bể bơi bốn mùa với tiêu chuẩn quốc tế, nước bể trong xanh, trên mặt còn có mấy sợi dây phao phân chia làn bơi. Phía góc tòa nhà bố trí mấy gian phòng vệ sinh cùng phòng tắm, phục vụ học sinh tắm rửa sau khi hoạt động thể thao.

Chỉ tòa nhà bên này hơi bốc mùi, có lẽ mới rải thuốc tẩy Chlorine xuống bể không lâu.

Cuối cùng, sau khu Sinh Hoạt Chung là Khu Canteen, hay còn gọi là Khu Nhà Ăn.

Nói đến, trên mạng đã từng có thời gian nổ ra cuộc tranh luận xung quanh về chủ đề này. Phe bảo thủ thì đòi dùng từ "Nhà Ăn" để giữ gìn sự trong sáng của tiếng việt, còn phe sính ngoại nhất quyết phải đọc theo phiên âm "căn-tin", nói như vậy mới đúng ý nghĩa của nó.

Thực chất Nhà Ăn hay Căn-tin đều giống nhau, đều được hiểu là nơi cung cấp thức ăn và đồ uống cho cộng đồng, ví dụ như ở trường học, khu công nghiệp, cơ sở giải trí...

...

Nhìn chung, cơ sở vật chất của trường Chuyên khá khang trang hiện đại. Mặc dù so với trường cùng cấp ở các thành phố lớn thì còn kém xa xa, nhưng ở Thành Phố Hạ Long cũng coi như thuộc hàng tốt nhất.

Một vòng thăm quan kết thúc, Tiểu Linh dẫn cả nhóm trở lại dãy khối lớp 10, đi đến căn phòng nằm ở cuối hành lang, trên cửa phòng có gắn bảng chữ 10A6.

"Chị Đại, đây là lớp chúng ta!" Nàng vừa giới thiệu vừa bước chân đi vào, ba người lục tục theo sau.

Trong lớp lúc này đã có một đống người. Có học sinh quen nhau tụ tập thành nhóm buôn chuyện, có lạc lõng thu mình một góc đọc sách, cũng có ngang nhiên ngồi trên bàn nghịch điện thoại... tiếng cười nói, tiếng bàn luận, tất cả tạo lên một bầu không khí huyên náo.

Điều làm cho Giang Phong ngạc nhiên là phân nửa số người trong lớp vậy mà là người lớn, thậm chí còn có mấy vị da dẻ đã bắt đầu lão hóa, nhìn như ngoài năm mươi.

"Quả nhiên việc học là không bao giờ muộn!"

Giang Phong nhìn những người này mà thán phục. Hôm trước mới xem tivi đưa tin cụ bà 82 tuổi thi đỗ đại học, còn cho rằng chỉ là hi hữu thôi đâu, không ngờ hôm nay gặp cả chục người luôn.

"Ngươi bị ngu à!" Giang An nghe ra suy nghĩ của Giang Phong, khịt mũi giải thích:

"Đây đều là phụ huynh học sinh."

Nói thật là nàng coi thường những học sinh được cha mẹ đưa đến tận lớp thế này. Đều mười lăm mười sáu cả rồi, nghĩ mình là trẻ mẫu giáo tiểu học hay sao?

Bục giảng trong lớp có mấy vị phụ huynh phấn son lòe loẹt đang đứng, thấy nhóm bốn học sinh đi vào, một bà cô liền vội vàng tiến lên tươi cười nhắc nhỏ Giang An:

"Bạn học này, bốn bàn đầu đều kín rồi."

Giang An: ???

Khá lắm, đây là xí chỗ, sợ ta tranh ngồi bàn đầu sao?

Ai đi học đều biết ngồi bàn đầu có rất nhiều lợi thế, tỉ như dễ nghe giảng, dễ nhìn bảng, được giáo viên chú ý quan tâm.

Cũng vì lẽ này mà trong mỗi lớp học, hầu hết học sinh bàn đầu đều có học lực giỏi nhất lớp.

Về phần vì sao nói "hầu hết", đó là vì còn có những trường hợp ngoại lệ như học sinh có dáng người thấp bé sẽ được ưu tiên ngồi đầu để tránh làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của học sinh ngồi sau.

Hoặc những thành phần cá biệt, nghịch ngợm, học dốt cũng sẽ được đặc cách ngồi đầu để giáo viên tiện giám sát.

Các vị phụ huynh này rất thông minh, biết rõ đã vào được trường Chuyên thì không có chuyện là học sinh kém. Nhìn thấy Giang An liền liệt nàng vào trường hợp thứ nhất, thấp bé nhẹ cân, nhất định là ứng viên tiềm năng chiếm mất một chỗ.

Ai chẳng muốn con mình ngồi chỗ tốt nhất.

Cho nên phải rào trước.

Giang An không thèm đếm xỉa, hai tay đút túi quần, lững thững đi về dãy bàn cuối cùng gần cửa sổ, nơi này chưa có ai ngồi.

Nàng thích nhất là vị trí này.

Bốn năm cấp hai luôn ngồi vị trí tương tự.

Thấy thái độ Giang An vênh váo phớt lờ mình như vậy, nụ cười thân thiện của bà cô trở nên cứng ngắc, độ thiện cảm lập tức hạ xuống số âm.

"Con cái nhà ai mà vô học!"

Bà cô nghiến răng nghiến lợi đánh giá, xong nhìn sang Giang Phong, bũi môi mỉa mai một câu:

"Ai chà! Học sinh thời nay ghê gớm thật, nứt mắt ra đã bày đặt yêu đương, lại còn đú đởn mặc đồ đôi!"

Giang An đã đi đến cuối lớp, tiếng ồn ào làm nàng không nghe được những lời này. Thế nhưng Giang Phong thì nghe rất rõ, mặc dù chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng một nhưng Ngũ Quan của hắn đã sớm vượt qua người thường.

"Ngũ Quan" chỉ năm giác quan chính của cơ thể: thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác, và khứu giác.

Âm thanh bà cô kia tuy nhỏ, nhưng không thoát khỏi thính giác của hắn.

Giang Phong dừng bước chân nhìn bà cô, định mở miệng lại thôi.

Hắn lười so đo với phàm nhân.

Mà thật ra, hắn sợ nhất là Giang An biết chuyện sẽ làm loạn. Miệng lưỡi của nha đầu này có thể giết người đâu.

...

Giang An chọn ghế ngồi sát của sổ, Tiểu Linh và Lệ Huyền ngồi bàn trên cùng hàng.

Về phần Giang Phong, đương nhiên phải ngồi cạnh em gái hắn.

Tiểu Linh rất muốn ngồi cùng Chị Đại, nhưng không có cách, một bàn chỉ có hai ghế.

Tiếp sau đó lại có mấy học sinh vào lớp, tò mò liếc mắt một vòng tìm kiếm bạn bè, ánh mắt dừng lại một chút tại cuối lớp khi thấy hai anh em Giang Phong mặc đồ đôi, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.

Dù sao hai người tướng mạo bình thường, da ngăm cháy nắng nhìn rất nhà quê, đương nhiên sẽ không có gì đáng chú ý.

Ngược lại cặp nữ sinh bàn trên lại thu hút nhiều ánh mắt nhất, thậm chí có vài học sinh nam còn bắt đầu lân la làm quen, tranh nhau chỗ ngồi xung quanh hai bạn nữ này.

Giang Phong nhìn cảnh này thầm mỉm cười. Cũng phải thôi, theo đánh giá của hắn, trong lớp không có ai xinh đẹp bằng Tiểu Linh và Lệ Huyền.

Giang An thì đếch quan tâm, nàng đang mải mê chơi game giải đố trên điện thoại.

...

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ba bóng người tiến vào trong lớp.

Dẫn đầu là một vị nam trung niên đầu hói mập mạp, theo sau hắn còn có hai người phụ nữ.

Giang Phong nhận ra vị mập mạp này, Trần Khanh.

Theo ba người đứng nghiêm túc trên bục giảng, tiếng ồn ào dần lắng xuống.

Trần Khanh quét mắt một vòng, bắt gặp Giang An ngồi bàn cuối, thầm nhủ: "Nha đầu này làm sao chui tọt xuống cuối rồi?"

Hắn bỏ hết vốn liếng đầu tư vào Giang An, canh bạc lớn thế này, bảo hắn không lo lắng được sao.

Hiển nhiên hắn cũng như mấy vị phụ huynh kia, muốn con em mình ngồi bàn đầu.

Bất quá, lo thì lo, chính sự vẫn phải làm.

"E hèm!" Trần Khanh hắng giọng.

"Đều mười lăm mười sáu tuổi cả rồi, còn cần cha mẹ lẽo đẽo theo sau như vậy sao?"

"Mời các vị phụ huynh ra về đi thôi!"

Trần Khanh đuổi người.

Nhóm phụ huynh tự giác rời đi, nhưng cũng không ra về mà bâu kín cửa sổ ngoài hành lang hóng chuyện trong lớp. Dù sao lát nữa những phụ huynh này cũng phải ngồi lại bàn chuyện lớp học, tỉ như bầu hội phụ huynh, đóng góp...

Trần Khanh lười để ý, bắt đầu nói, âm thanh ồm ồm vang vọng: "Giới thiệu một chút, tôi là hiệu trưởng Trần Đăng Khanh. Còn đây là Phạm Thu Thủy, giáo viên chủ nhiệm của các em trong ba năm học tới!"

Hắn vừa nói vừa duỗi lòng bàn tay về người phụ nữ đứng bên trái.

Người này tuổi tác rất trẻ, dáng người thanh lịch trong bộ áo dài truyền thống vàng nhạt, trên cổ đeo dây thẻ đề tên và chức danh.

Nói xong lời này, toàn bộ lơpx học im phăng phắc.

Hiệu trưởng nha, giáo viên chủ nhiệm nha.

Môi trường học đường, ai mà không sợ hai nhân vật này.

"Bốp Bốp Bốp!"

Cuối lớp vang lên tiếng vỗ tay, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng. Các học sinh khác cũng theo đó mà vỗ tay một cách vô thức.

Trần Khanh chú ý tới người khởi xướng vỗ tay là Giang An, gật đầu, trong lòng thầm vui.

Chuyến này đầu tư không sai!

Hắn giơ tay, ra hiệu mọi người dừng lại.

"Vậy giao lại lớp cho cô Thủy!" Trần Khanh nói xong liền đi ra, hắn còn phải đến các lớp khác nữa.

Hành động này làm cho toàn bộ lớp học ngơ ngác.

Không phải chứ thầy hiệu trưởng?

Làm sao phát biểu mỗi một câu liền chạy rồi??

Phạm Thu Thủy cũng ngỡ ngàng không kém, trong chốc lát không biết phải phản ứng thế nào.

"Chào các em! Cô là Thu Thủy! Giáo viên chủ nhiệm của các em!"

Thu Thủy hướng các học sinh tự giới thiệu, khuôn mặt trái xoan treo một nụ cười, để lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn.

Bất quá, bề ngoài nhìn nàng tươi cười vậy thôi, chứ thực chất nội tâm nàng hiện giờ vô cùng hồi hộp.

21 tuổi nàng mới thi đỗ Đại Học Sư Phạm, sau khi tốt nghiệp được nhận vào Chuyên Hạ Long để thực tập, một năm sau thành giáo viên chính thức, một năm sau nữa được Khanh hiệu trưởng bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm lớp 10A6.

Một đường dễ dàng như vậy khiến nàng hoài nghi nhân sinh.

Nàng tự nhận mình không có gì nổi bật.

Đã thế năm nay nàng mới 27 tuổi mà thôi. Cái tuổi này đảm nhiệm chức chủ nhiệm, lại còn là một lớp trường Chuyên, áp lực rất lớn.

Xét về năng lực, kinh nghiệm, nàng đều kém xa các đồng nghiệp khác. Điều này khiến nhiều người không phục, thậm chí trong nội bộ còn bắt đầu xuất hiện những lời bàn tán không hay.

Giới thiệu xong, cô nhìn trò, trò nhìn cô, bầu không khí lại rơi vào ngột ngạt.

Thu Thủy hoảng rồi, hôm qua luyện tập cả đêm, giờ quên sạch.

"Cô điểm danh đi cô!" Giang An ngồi dưới mở miệng giải vây.

"Đúng đúng! Điểm danh, bạn nào nghe đến tên mình thì đứng lên nhé!"

"Giang Minh An!"

"Đinh Thế Cường!"

"Hoàng Văn Duy!"

"Phạm Quỳnh Giao!"

"Phạm Thanh Hùng!"

"Mai Lệ Huyền!"

...

Từng bạn từng bạn được gọi tên đứng lên cho mọi người nhận mặt. Trong đó có vài bạn rất nổi bật về ngoại hình. Tỉ như Đinh Thế Cường, dáng dấp cao lớn trắng trẻo đẹp trai, có thể nói là đẹp trai nhất trong số các bạn nam. Lúc hắn đứng lên, trong lớp còn xôn xao một mảnh đâu.

Đa phần là giọng của các bạn nữ.

Hay như Nguyễn Duy Tân, mặc dù vóc dáng kém hơn Đinh Cường một chút, nhưng một thân quần áo hàng hiệu đắt tiền, lại thêm quả đồng hồ lóng lánh bạch kim. Ai nhìn vào cũng biết là gia thế không tầm thường.

Điểm danh kết thúc, 10A6 có tổng cộng 38 học sinh.

Trong đó có hai học sinh vắng mặt.

...

Hết chương 18.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.