Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩu Tặc

Tiểu thuyết gốc · 2495 chữ

Chương 17

8 giờ tối.

Bữa tối kết thúc, Đoàn Chỉnh về trước, bởi một tiếng nữa hắn phải lên máy bay ra nước ngoài công tác.

Năm người còn lại thì trải chiếu ngồi trước hiên nhà thưởng thức trà, nhấm nháp hoa quả.

Một bên người lớn nói chuyện người lớn, còn bên này Giang An lấy ra điện thoại, Tiểu Linh giúp nàng kết nối với wifi nhà mình. Mặc dù là nhà liền kề, nhưng cũng cách nhau khoảng sân rộng ba bốn mét, lại còn bị hai vách tường cản sóng, cho nên tín hiệu chỉ có hai vạch.

Dưới chỉ dẫn của Tiểu Linh, Giang An tải ứng dụng Facebook về máy, tạo tài khoản, cũng tiện thể giúp Giang Phong lập một cái.

Tiểu Linh vinh dự được trở thành bạn facebook đầu tiên của hai người, tâm trạng hí hửng không thôi.

Hai thiếu nữ bắt đầu lướt mạng, xem các loại video ngắn, hi hi ha ha cười nói.

Ngồi đến chín giờ, Tiểu Linh liền bị Thanh Lan lùa về, dù sao cả ngày hôm nay nhà Minh Huyền bận rộn dọn dẹp chuyển nhà, lại còn nấu ăn thiết đãi gia đình mình, nhất định là rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.

Tiễn gia đình Thanh Lan, Giang An quay vào tắm rửa rồi chui lên giường đi ngủ.

Một đêm này nàng ngủ rất ngon, không hề có cảm giác lạ nhà, thậm chí trong giấc ngủ khóe miệng còn nhoẻn cười.

Ngày hôm nay nàng có rất nhiều thứ đầu tiên.

Lần đầu tiên có một chiếc điện thoại cho riêng mình.

Lần đầu tiên qua đêm ở một nơi xa lạ.

Lần đầu tiên ngủ trên một chiếc đệm êm ái.

...

Thứ hai, ngày 18 tháng 7

Năm giờ sáng, Minh Huyền theo thói quen thức dậy, thấy cửa phòng hai đứa nhỏ đóng chặt, nghĩ vẫn còn đang ngủ, liền lặng lẽ đi nấu bữa sáng.

Bình thường như mọi khi là nàng sẽ hâm lại thức ăn thừa. Nhưng hôm qua mâm cơm bị ba người nhà Thanh Lan tiêu diệt sạch, cho nên hiện tại phải cắm cơm mới.

Nhìn nồi cơm điện nàng lại có chút xấu hổ. Hôm qua sau khi dọn hết thức ăn lên bàn rồi mới chợt nhận ra là chưa nấu cơm, mà các món này là để ăn cùng cơm chứ không phải món nhậu ăn chơi, thiếu cơm không được.

Nàng không có nồi cơm điện, lại không biết nấu cơm bằng bếp từ, mời khách ăn cơm mà lại xảy ra sự cố thế này, nhất thời trở nên bối rối.

Thế là Thanh Lan liền sai Tiểu Linh mang nồi cơm điện nhà mình đến.

Nồi điện nấu rất nhanh, 15 phút liền có cơm ăn.

Sau khi biết Giang An ở quê không có nồi cơm điện mà chỉ nấu bằng bếp củi, Thanh Lan liền tặng luôn chiếc nồi này cho nàng. Dù sao trong nhà có đến ba cái, dùng không hết.

Bữa sáng rất đạm bạc, Cơm trắng, Trứng luộc, Rau Cải, cùng một bát nước mắm nhỏ.

Kì thực xung quanh cũng có không ít hàng quán ăn sáng, nhưng chủ yếu là bún phở, giá cả có chút đắt. Cho nên đành tự nấu để tiết kiệm chi phí.

Ăn xong riêng phần của mình, Minh Huyền thay bộ quần áo công nhân, sau đó gõ cửa đánh thức hai anh em Giang Phong Giang An. Đợi hai đứa trẻ trong bộ dáng ngái ngủ xuất hiện, nhỏ giọng dặn dò:

"Dì đi làm trước đây, bữa sáng ở trên bàn, hai đứa ăn sớm cho nóng rồi còn chuẩn bị đến trường!"

"Cho hai đứa tiêu vặt!" Dặn dò xong còn dúi vào tay Giang An tờ 100k.

Giờ giấc làm việc của nàng bắt đầu từ sáu giờ sáng, còn giờ vào học là bảy rưỡi.

Chênh lệch giờ như vậy, bình thường nàng sẽ để cho ngủ thêm nửa tiếng, nhưng vì hôm nay là ngày đầu đến trường, sợ hai đứa ngủ quên nên đành đánh thức.

"Vâng!"

Hai anh em Tiễn Minh Huyền ra cổng.

Đánh răng rửa mặt, ăn sáng, thay quần áo mới.

Giang An khóa cửa cẩn thận, ngồi lên xe đạp Giang Phong chờ sẵn, đến trường.

Trường cách nhà không xa lắm, đại khái mất 20 phút đạp xe.

Hai anh em dọc theo con đường ven biển đạp xe đến trường.

Sáu rưỡi sáng, tuy mùa hè nhưng vì là thành phố ven biển không khí nhẹ nhàng mát mẻ, khoan khoái vô cùng. Dọc theo vỉa hè bao biển có không ít người tập thể dục, thỉnh thoảng còn bắt gặp người đi bộ cười nói, phía sau dắt theo chó cưng.

"Mấy con này dễ thương như vậy không biết thịt có ngon không nhỉ?" Nhìn đám chó cảnh thè lưỡi lẽo đẽo chạy theo chủ nhân của mình, Giang An không nhịn được hỏi.

Giang Phong: ...

"Đầu óc ngươi có vấn đề à!" Giang Phong câm nín, hắn biết thế giới này có một số ít người thích ăn thịt chó, nhưng đó chỉ là thiểu số ít ỏi mà thôi.

Ngay bản thân hắn, mặc dù kiếp trước từng ăn qua không ít thịt linh thú họ nhà chó tỉ như Huyết Lang, Linh Ma Cẩu,... nhưng bảo tìm ra được sự tương quan giữa dễ thương và thịt ngon...

Hắn chịu.

"Chó là để yêu thương, để giữ nhà." Nghĩ mãi không ra, Giang Phong đành tìm đại một lý do.

"Ta không tin! Chó bé tí thế này thì giữ nhà cái gì, thiên chức của chúng hẳn là làm thực phẩm mới đúng."

"Có câu Thịt Cầy Bẩy Món đâu!" Giang An không cho là đúng, trong đầu bắt đầu tò mò về bảy phương pháp nấu thịt chó.

Giang Phong không biết trong đầu nàng nghĩ gì, bắt đầu giảng giải: "Ta nói là thật, ngươi cũng biết xã hội ngày nay rất bài xích chuyện này, thậm chí còn có nhiều tổ chức tầm cỡ quy mô toàn cầu được thành lập để lên tiếng kêu gọi bảo vệ "Chó Quyền" đó thôi!"

"Là Cẩu Quyền!" Giang An sửa lại.

"Chưa nói con người, nếu loài chó biết ngươi muốn ăn thịt chúng, sẽ phản ứng rất dữ dội!" Giang Phong đùa cợt.

"Có sao?"

Đúng lúc này, xe đạp gần đi tới một bệ ghế đá vỉa hè, trên ghế có hai thiếu nữ ăn mặc mát mẻ ngồi nghỉ ngơi. Trên đùi mỗi người nằm một con chó nhỏ lông lá trắng muốt như cục bông, hai mắt lim dim mơ màng, hưởng thụ vuốt ve của chủ nhân. Thấy xe đạp chở hai anh em hắn, hai cún cưng bỗng như ăn phải bả, lồng lộn giãy giụa, kêu rên ăng ẳng.

Tiếng kêu khiến hai thiếu nữ giật mình, vội vàng vỗ đầu chó trấn an.

Đang yên đang lành làm sao hoảng hốt vậy rồi?

Vô thức liếc mắt nhìn xung quanh, bắt gặp trên đường có một chiếc xe đạp đang chầm chậm đi tới. Phía sau người đạp xe thò ra một cái đầu nữ sinh nho nhỏ, hai mắt trợn trắng, chằm chằm nhìn các nàng.

Không, nói chính xác không phải nhìn các nàng, mà là nhìn cún cưng của các nàng, ánh mắt vô cùng bất thiện.

Phản ứng đầu tiên của hai thiếu nữ là vội vàng ôm chặt cún cưng của mình, sau đó lớn giọng hô:

"Cướp! Cướp!!!"

"Cẩu tặc! Có cẩu tặc!!"

Tiếng hét lanh lảnh lập tức thu hút sự chú ý của người đi dạo xung quanh.

Giang An: ...

Cẩu tặc cái đầu các ngươi!

Ta chỉ là đang suy nghĩ bảy phương pháp nấu thịt chó thôi, được chứ?

Lại nói có "cẩu tặc" nào hành nghề bằng xe đạp à?

Nàng xem trên tivi thỉnh thoảng đưa tin về các vụ trộm chó. Có đi ô tô, có dùng xe máy, nhưng chưa thấy đạp xe trộm chó bao giờ cả. Này chẳng phải cướp xong chờ người ta đánh chết hay sao?

Sự thật cũng đúng như vậy. Người xung quanh thấy chỉ là hai học sinh đạp xe đi qua, liền cho rằng hai thiếu đang đùa cợt nhau, không quan tâm nữa.

Xe đạp đi qua rồi, cún cưng vẫn rên ư ử không thôi.

"Ta liền nói mà, loài chó có linh tính rất cao!" Giang Phong cười ha hả chế nhạo Giang An.

Giang An buồn bực, làm sao lại trùng hợp như vậy.

Nàng chẳng qua là đang phát tiết trong lòng mà thôi. Hơn một tháng nghỉ hè tự do đã khiến nàng quên mùi vị học hành. Hiện tại phải đi học, nhất thời cảm thấy như khổ nạn rơi xuống đầu, nội tâm vô cùng kháng cự.

Vì sao trên đời này lại có ngày tựu trường?

Nàng hận người sinh ra cái sự kiện này!

Không phải nói khoác, coi như là ở nhà tự học, nàng cũng có thể dễ dàng đạt hạng nhất...

...

Trường Chuyên Hạ Long

Thành lập vào năm 1982, Chuyên Hạ Long cũng coi như là một ngôi trường có truyền thống lâu đời. Tuy nhiên, ban đầu đây chỉ là một trường Trung Học Cơ Sở nho nhỏ với 12 phòng học, trong đó khối lớp 7 và lớp 9 học sáng, khối lớp 6 và lớp 8 học chiều.

Đến năm 2010 trường mở rộng thêm 6 phòng và chuyển đổi thành trường Trung Học Phổ Thông, chỉ dạy khối 10, 11 và 12. Mỗi khối 6 lớp, chia thành lớp A1 đến A6.

Một năm sau đó, sở giáo dục thành phố thông qua việc lấy ý kiến của phụ huynh, nhất trí chuyển Chuyên Hạ Long thành trường bán trú, học sinh ăn uống và nghỉ trưa ở ngay tại trong trường.

Tất nhiên buổi học chính vẫn là khung giờ sáng từ 7h30 đến 11h30, còn buổi chiều, học sinh nào có nhu cầu học thêm thì sẽ đăng ký với nhà trường.

Giang An đứng đợi Giang Phong đi gửi xe, cách nàng mấy mét là một tấm bảng nhựa lớn, trên bảng dán 6 tờ biểu đồ phân chia học sinh lớp 10.

Rất đông học sinh đang tụ tập trước bảng, tìm kiếm xem mình ở lớp nào. Có vui vẻ vì ngồi cùng lớp với bạn cũ cấp hai, cũng có gương mặt thất vọng vì lạc đàn.

Giang An hiện vẫn còn buồn bực chuyện mấy con chó, nào có tâm trạng đi xem mấy cái này.

Kì thực, nàng không biết rằng lúc đó Giang Phong đã thầm phóng Thần Thức làm kinh động hai con chó, để chúng đột nhiên phản ứng hoảng loạn như vậy.

"Chị đạiii!"

Tiểu Linh từ xa nhìn thấy Giang An đang thất thần suy nghĩ, liền tiến đến rung mạnh vai nàng một cái rồi hô, ý đồ khiến Giang An giật mình.

Tiếng hô rất lớn, vừa the thé vừa cao ngất, nghe rất kì dị.

Chỉ là, Giang An chưa có phản ứng gì thì nhóm học sinh trước bảng đã giật mình thay nàng, đồng loạt nhíu mày quay sang nhìn.

Giữa sân trường ngươi la hét cái gì?

Phải biết ở đây đều là những học sinh học lực tốt hạnh kiểm tốt nha.

Kẻ ý thức kém như vậy, chắc chắn là vừa lùn vừa béo vừa xấu, thân là học sinh gương mẫu, chúng ta nhất định phải mở miệng dạy dỗ một phen.

Thế nhưng nhìn sang không thấy combo béo lùn xấu đâu, chỉ thấy hai bạn học nữ mảnh khảnh cũng đang nhìn lại bọn họ.

Một bạn học cao chừng mét sáu, thân vận váy trắng, tóc bạch kim xõa vai, gương mặt khả ái. Nhìn như thiên kim tiểu thư cao quý, không soi ra được chút nào là kẻ thô lỗ.

Bạn thứ hai chỉ chừng mét rưỡi, quần áo thể thao, chân xỏ dép tông, đầu đội mũ lưỡi chai.

Từ đầu đến cuối độc một màu đen, đã thế trên gương mặt nhỏ nhắn còn đang nhếch miệng cười, nhìn như học sinh hư.

Đúng, nhất định là kẻ này.

"Làm sao?" Giang An hất hàm đối với nhóm học sinh, nàng còn đang bực mình chuyện cờ hó đây.

Nhóm học sinh bị ngữ khí lạnh lùng của nàng trấn áp, vội vàng đáp:

"Không... không có gì!"

Kẻ này, không thể dây!

Tiểu Linh không biết mấy bạn học này nghĩ gì, kéo Giang An sang một bên, đối với người đi cùng mình giới thiệu:

"Đây là Giang An."

"Còn đây là Lệ Huyền."

"Chào bạn!"

"Chào bạn!"

Giang An và Lệ Huyền gật đầu chào hỏi nhau.

"Chị Đại, Giang Phong đâu?" Tiểu Linh không thấy Giang Phong liền tò mò hỏi, lần trước ở quán cafe nàng biết hắn cũng sẽ học cùng trường.

"Đi gửi... à đây." Giang An đang định nói đi gửi xe thì đã thấy Giang Phong đang lững thững tiến về phía này.

"Đây là Giang Phong, đây là Lệ Huyền" Tiểu Linh lại giới thiệu.

"Xin chào."

Giang Phong chào lại, hắn nhận ra nữ sinh này, là một trong hai người đi cùng Tiểu Linh trên du thuyền lần trước.

Kì thực hội bạn thân của Tiểu Linh còn một người nữa, tên gọi Thu Hường. Nàng cũng đủ điểm vào trường Chuyên, nhưng lại theo sắp xếp của phụ huynh ra nước ngoài du học chứ không học trường trong nước.

Chào hỏi qua đi, Giang Phong chìa tay đối với Giang An nói: "Đưa ta tiền gửi xe, năm nghìn."

Tiểu Linh nghe đến xe đạp liền có chút chờ mong. Nguyên bản tối qua Thanh Lan nói hàng ngày nàng đưa đón Tiểu Linh đi học, nếu muốn thì hai anh em hắn có thể ngồi cùng. Thế nhưng Giang An từ chối, nói nàng muốn đạp xe cho khỏe chân.

Tiểu Linh nghe vậy liền cũng muốn hàng ngày đạp xe đi học cùng chị đại. Cơ mà xe của nàng là từ hồi tiểu học, bé xíu à, không còn phù hợp.

Thanh Lan chiều con, hứa tối mai sẽ dẫn nàng đi mua một cái.

"Cái gì? Đắt như vậy?!" Giang An giật mình, nàng gửi xe ở chợ dân sinh cũng mới chỉ mất một nghìn mà thôi.

Giang Phong nhún vai, ra vẻ ta cũng chịu thôi.

Giang An móc từ trong túi vải nhỏ của mình ra một tờ 5,000 đưa cho hắn, nét mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối.

Quả đúng là thành phố, cái gì cũng đắt.

"Không được, cái này phải ý kiến với hiệu trưởng!" Giang An thầm nghĩ.

---

Hết chương 17.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.