Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ hồi xuân

Tiểu thuyết gốc · 3010 chữ

Chương 25 - Thiếu nữ hồi xuân

8h sáng.

Chợ Hạ Long

Con đường dẫn vào cổng chợ đang trong quá trình thi công, khắp nơi đều là bùn đất lầy lội, thậm chí có chỗ nước vẫn còn đọng thành vũng, biểu thị đêm qua mưa to đến nhường nào.

Chiếc xe đạp với hai bánh dính đầy bùn dừng tại một tiệm thu mua phế liệu gần cổng chợ, Giang An tay vịn vai anh trai, đầu ngón chân nhón vào viên gạch đỏ nằm trên rãnh thoát nước làm trọng tâm, xoay người nhảy lên vỉa hè.

Gọi tiệm nhưng thực chất là cái nhà kho được dựng tạm trên đất trống, từ trong ra ngoài chất đầy các loại phế liệu sắt thép bìa nhựa, chỉ chừa một lối đi ở giữa cùng khoảng sân nhỏ.

"Bà chủ, bán xe hàng không." Giang An chỉ vào ba chiếc xe xếp chồng lên nhau ở góc sân hỏi.

Vừa rồi từ xa xa nhìn thấy tấm biển thu mua phế liệu, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ.

Chuyện là lúc liệt kê danh sách mua sắm, nàng tra trên mạng thấy mấy người bán thanh lý xe liền gọi điện hỏi thăm. Kết quả có người bán rồi, có người chê trả giá quá thấp, còn có người kêu đã thanh lý sắt vụn.

Hiện tại gặp hàng thu mua sắt vụn, liền ôm ý nghĩ vào nhìn xem.

Kết quả không ngờ lại thật có.

Có điều không phải xe đẩy bộ mà là kiểu lai xe đạp với cấu tạo như xích lô, phía trước là thùng tôn khung sắt gắn bốn bánh xe, còn phần đằng sau giống như xe đạp được hàn nối chắc chắn với thùng xe.

"Xe hàng tám trăm một cái." Bà chủ đang bận rộn xếp mấy chồng bìa, thấy có người hỏi thăm liền dừng tay tiếp khách.

Giang An gật đầu quan sát, tất cả đều có thiết kế giống nhau, thùng xe cao rộng một mét, dài chừng mét rưỡi. Xung quanh ba vách thùng quây tôn sắt mỏng, vách còn lại là hai cánh cửa kéo, mặt thùng xếp hai tấm ván xếp liền nhau, có thể nhấc rời khỏi xe.

Chỉ là ba chiếc đều đã quá cũ, không rụng bánh thì cũng móp méo, bong tróc, hoen rỉ khắp nơi.

Chọn một chiếc bị rỉ sét ít nhất, qua một hồi đấu não mặc cả, cuối cùng chốt giá 700k.

Không rẻ nhưng cũng không tính đắt.

Một chiếc nặng chừng 50 cân, giá bán sắt vụn cho nhà máy nung rèn kim loại 10k một cân, vị chi đã nửa triệu. Mà đó là sắt vụn đã cắt rời, chứ đằng này nguyên một chiếc xe, lấy thêm 200k đã là hữu nghị.

Giang An cũng biết giá này mình đã chiếm lợi, dù sao trên mạng rao bán đều là triệu rưỡi trở lên.

Thanh toán tiền xong lại bỏ thêm 150k nhờ sửa chữa mông má lại một số chỗ, bao gồm tra dầu tra mỡ, thay bánh xe hỏng, cùng làm một cái vách ngăn khoang dưới có thể tháo ra lắp vào.

Bà chủ nhận tiền, gọi chồng xách dụng cụ ra làm việc.

Trong lúc chờ đợi, hai người cầm tờ danh sách trên tay, đi vào chợ mua sắm.

Tính ra đây là lần đầu tiên Giang Phong đến khu chợ này.

Đĩa, cốc, thìa mỗi loại 50 cái.

Giấy ăn, tăm xiên, mấy bịch ống hút, sáu cái ghế đẩu, còn có trạn xếp cốc cùng hai chiếc rổ hình chữ nhật.

Trừ giấy ăn và tăm xiên làm bằng tre ra, còn lại đều là nhựa.

Chủ sạp gặp khách sộp mua số lượng nhiều, mà Giang An còn hứa hẹn sau này còn mua nữa, liền sảng khoái lấy giá bán buôn.

Tiếp đó mua bếp ga mini, bình ga, hai chiếc đèn tích điện, ngoài ra còn đong thêm bột đỗ đường các loại.

Cuối cùng là mua rau thịt nấu cơm.

Những năm gần đây, giá thịt dù ở quê hay ở thành phố thì cũng không khác biệt mấy, có lẽ phần chênh lệch đến ở chi phí vận chuyển, cho nên Giang An không có phàn nàn gì.

Nhưng giá rau vẫn khiến nàng đau lòng, hôm qua mớ rau 20k đã xót lắm rồi, hôm nay lên 22k.

"Trời mưa cái giá rau lại tăng." Giang An vừa xách đồ vừa than thở.

Giang Phong: "Nếu không trở về cải tạo lại vườn sau nhà cho ngươi trồng rau?"

"Duyệt!!" Giang An.

"Ta cảm giác nếu dùng Linh Thủy tưới cây, khả năng rau củ trồng ra cũng rất ngon." Giang Phong gợi ý.

"Ừn, rất có thể." Giang An đăm chiêu suy nghĩ một lát: "Tiếc là không thể đóng chai Linh Thủy đem bán."

Lời này của nàng là đã trải qua suy nghĩ tỉ mỉ.

Đóng chai đem bán, vấn đề tưởng dễ lại không hề đơn giản.

Cứ nói ai hơi đâu để ý đến quầy hàng nhỏ nhặt của nàng, nhưng Linh Thủy kì diệu như vậy có thể không gây chú ý sao?

Một khi đã trải nghiệm đồ nàng nấu, một đồn mười, mười đồn trăm, trăm lại đồn triệu, đến lúc đó vấn đề liền lớn.

Tiêu thụ lớn cơ quan thuế sẽ vào cuộc, mà đã dính líu thuế thì cũng kéo theo cả mớ rắc rối khác.

Thương hiệu đâu, qui trình thế nào, thành phần ra sao.

Theo thời gian con người càng ngày càng chú trọng đến vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, chưa nói những nhà hàng khách sạn có qui trình nghiêm ngặt, mà ngay cả những tiểu thương buôn bán nhỏ thôi cũng phải hết sức cẩn trọng. Bởi chỉ cần một khắc bất cẩn, rất có thể ngày mai hình ảnh mờ ám bẩn thỉu của ngươi sẽ tràn ngập trên truyền thông, mạng xã hội, được cả nước biết đến cùng những lời lẽ gạch đá, vùi dập không thương tiếc.

Nói đâu xa, ngay tối qua nàng xem một đoạn video ngắn, trong video là hình bà chủ gánh hàng rong đổ nước thừa trong bát của khách vào nồi, sau đó lại múc bán cho người khác. Video có đến mấy triệu lượt xem, vài trăm nghìn bình luận, đa phần là chửi rủa.

Đoán chừng mấy ngày này bà không dám ra đường.

Còn có một video khác ở Trung Quốc, nhân viên mở nắp cống ngoài đường hớt lớp dầu nấu ăn thải mang về tái sử dụng, chiên khoai rán gà. Video này không chỉ nổi tiếng ở quốc gia sở tại mà đã vươn tầm thế giới, tính riêng các trang mạng xã hội phổ biến, lượt xem đã tiệm cận nửa tỷ.

Nghe đâu chủ quán đã ngồi tù bóc lịch rồi.

Mặc dù trước mắt Linh Thủy tốt cho sức khỏe, nhưng về lâu dài có sinh ra tác dụng phụ, ảnh hưởng gì không thì nàng không dám khẳng định. Chính bản thân nàng cũng không biết nguyên nhân vì sao Linh Thủy lại kì diệu như vậy, vậy thì làm sao chứng minh nó sạch sẽ an toàn. Kết quả xét nghiệm không có gì lạ so với nước thông thường là điều chắc chắn, nhưng vì sao hai mẫu nước giống nhau lại cho tác dụng khác biệt đây?

Khoa học, thế giới này đề cao khoa học, vạn vật đều cần được giải thích bằng khoa học.

Thứ nước kì lạ như vậy, nhất định phải nghiên cứu tìm câu trả lời. Đến lúc đó nàng làm sao đối phó? Nếu là lộ ra nguồn gốc xuất xứ, cho dù là khe suối trong thôn hay hệ thống lọc nước sau nhà cũngnhất định sẽ bị niêm phong để phục vụ nghiên cứu.

Mà niêm phong là nói nhẹ nhàng rồi đấy, thực chất có thể dùng chữ tịch thu, chiếm đoạt để hình dung.

Tóm lại, Giang An là người cực kì cực kì cơ trí và thông minh, ngay từ buổi sáng ba dì cháu nấu cháo Giang Phong tiết lộ bí quyết, nàng đã tưởng tượng và dự liệu xong hết thảy.

Có câu món ngon bởi người nấu.

Thực khách ăn thấy ngon miệng sẽ qui công lao cho tay nghề đầu bếp, hoặc ít nhất là do chất lượng nguyên liệu, chứ sẽ không có ai nghĩ đến bí mật nằm ở thứ nhìn không khác gì nước lọc kia.

Không phô trương, bán ít, kiếm vừa đủ.

Dù sao nàng cũng không định cả đời dựa dẫm vào Linh Thủy kiếm sống, mà phải bằng chính thực lực của mình.

Còn một điều nữa nàng không nói, đó là nàng đã sớm nghĩ đến việc trồng trọt rồi, chỉ là lúc đó Linh Thủy quá ít ỏi, chỉ đủ dùng, không dám phung phí. Hiện tại có nguồn cung dồi dào, Giang Phong không gợi ý nàng cũng sẽ thử.

Quay lại tiệm phế liệu, ông chủ đã sớm sửa xong xe thùng, còn tiện tay xịt nước rửa sạch bùn đất bám trên xe đạp cho hai anh em.

Sau khi kiểm tra kỹ càng, Giang An chất đống đồ vào khoang, nàng đạp xe dẫn đường, để Giang Phong điều khiển xe thùng theo sau.

Tính cả tiền xe đẩy, một chuyến này nàng tiêu hết hơn ba triệu, trong túi chỉ còn lại vài chục nghìn tiền lẻ.

...

Bảy giờ tối.

Chiều nay lại mưa, nhưng cũng nhờ cơn mưa này mà đường phố sạch sẽ thoáng mát hơn hẳn, thậm chí không khí còn có chút hơi se se lạnh.

Tính toán là thời điểm nhà nhà cơm nước xong xuôi, hai anh em đạp xe hàng chạy thẳng đến quảng trường.

Để Giang An buồn bực là, chỗ trống cạnh quán nhậu hôm qua đã có người chiếm, mà không chỉ mỗi chỗ đó, cơ hồ cả đoạn dài liền kề cũng có người kê bàn ghế.

Về phần sau đó nữa liền tối om, không thích hợp để bán hàng.

"Chuyện gì xảy ra??" Giang An hoảng hốt, hôm nay nàng làm số lượng gấp đôi hôm qua, hiện tại không có chỗ làm sao mở hàng?

Cuối cùng chỉ có thể tiếp tục đạp xe đi vào sâu hơn nhìn xem còn nơi nào có thể buôn bán được không, bằng không số chè bánh này đủ để hai anh em ăn vài ngày.

Đi tiếp chừng trăm mét bắt gặp một ngã ba đường, đầu ngã ba có mấy hàng quán nhỏ, hai mắt Giang An tỏa sáng, thúc giục Giang Phong đạp xe tiến đến.

Khác với đầu ngõ chợ đêm, bên này có phần đông đúc hơn, nhưng đa phần là hàng cơm bình dân cùng các quán cafe, trà chanh giải khát, chỉ lác đác vài xe đẩy bán xôi, bánh mỳ, xúc xích thịt xiên nướng. Khách hàng cũng tương đối trẻ, nhìn có vẻ như đều là học sinh sinh viên.

Hẳn gần đây có trường học hay trung tâm gì đó, những bạn trẻ đang ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện này mới tan học, hoặc cũng có thể là chuẩn bị vào học.

Phía bên trái có một hàng bán chè khá lớn, Giang An thấy không tiện đành đi về bên phải, gặp một chỗ vỉa hè khá khuất, hỏi thăm người bán xiên thịt nướng bên cạnh, nhận được trả lời liền dựng xe bắt đầu treo biển bán hàng.

So với hôm qua, xe hàng hôm nay của hai anh em sáng sủa hơn nhiều rồi, những chỗ rỉ sét được Giang Phong bỏ cả buổi chiều cặm cụi mài rũa đã trở lên bóng loáng nhìn không khác gì xe mới.

Đầu thùng xe buộc một thanh tre, phía trên treo hai cái bóng đèn tích điện cùng tấm bìa hiệu. Một góc mặt thùng xe bày nồi chè, rổ cốc, thìa, lọ xiên tăm, ống hút. Ở giữa là khay đựng bột bánh trôi, mấy cái bát chứa nhân đường phèn, mè đen. Góc còn lại có bếp ga, trên bếp đặt nồi rỗng.

Này là chủ ý của Giang An, nàng muốn trực tiếp nặn luộc bánh tại quầy để thu hút khách.

Khoang xe cất đủ thứ, bình ga mini, ghế đẩu, phích nước nóng, thùng đá lạnh cùng cốc đĩa dự phòng, dù sao cũng không thể bày hết lên mặt đi.

Rót nước từ phích vào nồi, vặn ga to hết cỡ, một lát sau nước sôi, bắt đầu thả mẻ bánh đầu tiên.

Mà lúc này đoạn đường cũng nhộn nhịp hơn hẳn, từng tốp từng tốp thanh thiếu niên đeo cặp sách xuất hiện bủa vây xung quanh các hàng ăn vặt, nhao nhao cười nói.

Chỉ là không một ai chú ý đến xe hàng của nàng.

"Bánh trôi đi chị ơi!"

Thấy các hàng quán khác tấp nập khách mua bán, Giang Phong cũng sốt ruột thay cho em gái, đúng lúc có hai thiếu nữ đi ngang qua, liền vội vàng cất giọng chào mời.

"Cảm ơn, mình vừa ăn cơm xong!" Một người lịch sự từ chối.

"Vậy thử chè đậu xanh, đậu xanh rất tốt cho sức khỏe, lại còn có thể giúp mắt sáng tóc mượt, da mịn hồng hào, ngủ sâu ngon giấc!" Giang Phong chưa từ bỏ.

Bất quá hai thiếu nữ không hề quan tâm, tiếp tục rảo bước đến hàng chè xa xa bên kia, chọn một ghế trống ngồi xuống.

Giang Phong: ...

"Ai dạy ngươi nói láo như vậy?!" Giang An vừa vớt bánh vừa khiển trách, từ bao giờ đậu xanh lại mượt tóc mịn da rồi?

"Để ta!"

Giang An giao đồ nghề cho hắn, đi đến đầu xe, đúng lúc lại có một nhóm học sinh đi qua, liền hồ hởi gào lớn:

"Chè đậu xanh đi mọi người ơi!"

"Đỗ xanh rất có lợi cho sức khỏe nha, vừa cung cấp chất xơ, protein, các loại khoáng chất vitamin, lại vừa có thể giúp kiểm soát đường huyết, hỗ trợ tiêu hóa, giảm cân và ngăn ngừa nguy cơ mắc bệnh tim mạch."

Vì kiếm tiền nàng liền không ngại phô bày thực lực thủ khoa.

Nhóm học sinh nghe xong, mặt ai nấy đều ngạc nhiên.

Một vài người đi đường khác nghe được cũng ngạc nhiên.

Cái quỷ gì?

Hàng rong ven đường giờ có kiến thức kinh khủng như vậy?

"Em gái, lời này là thật chứ? Đỗ xanh thật có thể giảm cân?" Nhóm học sinh còn đang ngơ ngác thì một bà cô mập mạp dẫn theo bé gái từ phía sau vọt lên hỏi.

Phương Thảo năm nay 26 tuổi.

Thời thiếu nữ, bất kể trung học hay đại học thì nàng luôn là hoa khôi trong trường. Cao ráo trắng trẻo xinh gái, xếp cạnh những học sinh khác như hạc giữa bầy gà, chúng tinh phủng nguyệt, người theo đuổi xếp hàng đếm không hết.

Cũng vì vậy mà nàng yêu sớm, còn ngồi ghế giảng đường cái bụng đã phình to, bác sĩ bảo cưới, phải nghỉ học giữa chừng.

Kết hôn khi mới 20 tuổi, may mắn gia đình nhà nội giàu có, bố mẹ chồng hết mực yêu thương, không để con dâu làm bất cứ việc nặng nhọc gì, thậm chí còn mở cửa hàng mỹ phẩm nhập khẩu cho nàng kinh doanh.

Nhưng từ đây nàng bắt đầu luân lạc.

Mọi việc trong cửa hàng đều có nhân viên phụ trách, nàng sinh con xong hết ăn lại ngồi, từ thiếu nữ mét bảy nặng chưa tới năm mươi cân, sau vài năm liền tiệm cận chín mươi.

Chồng nàng cũng bắt đầu xa lánh, đã mấy tháng rồi hắn không động vào cơ thể nàng.

Sợ mất chồng, nàng tìm chuyên gia tư vấn giảm cân, chuyên gia cũng nhiệt tình đưa mấy phương pháp, còn thuận tiện bán cho nàng mấy lọ thực phẩm chức năng, khẳng định sau một tháng giảm ít nhất 20 cân.

Nàng xuống tiền, tổng cộng hơn ba chục triệu.

Thế nhưng một tháng trôi qua, cân nặng không những không giảm mà còn tăng thêm, hiện tại chín mươi chín có dư, chỉ thiếu vài lạng liền đột phá ba chữ số.

Vừa rồi nàng chính là đi tìm vị chuyên gia kia tính sổ, cơ mà người ta đã sớm cao chạy xa bay.

Tiền mất tật mang.

Nàng buồn bực trở về, trên đường gặp được cô bé phân tích tác dụng của đỗ xanh, lòng sinh hiếu kì liền tiến đến hỏi thăm.

Giang An nhìn người phụ nữ trước mặt thoáng giật mình, đây là cục mỡ di động sao?

Bất quá nàng cũng không thất thố, uyển chuyển lời nói:

"Thật mà, trong hạt đỗ xanh có chứa rất nhiều... "

"Đỗ xanh luôn đóng vai trò quan trọng trong mấy nghìn năm lịch sử Đông Y, ví dụ như năm... "

Giang An thao thao bách tuyệt giảng giải, vì tìm kiếm khách hàng đầu tiên, lịch sử tổ tông ba đời của đỗ xanh cũng bị nàng móc ra.

"Nhìn chị tướng mạo ngũ quan hài hòa tinh xảo như này, nếu chịu khó luyện tập kết hợp dùng thực phẩm thanh đạm như đậu xanh theo phương pháp 618, đảm bảo sau nửa tháng giảm cân nhất định sẽ lấy lại vóc dáng, như thiếu nữ hồi xuân!"

Cuối cùng nàng chốt lại.

"618 là cái gì?" Phương Thảo mặc dù nghe Giang An giảng như vịt nghe sấm, đầu óc mông lung câu hiểu câu không, nhưng vẫn bắt được trọng điểm trong đó.

Nhất là bốn chữ "thiếu nữ hồi xuân" kia.

Phàm là phụ nữ, nghe đến lời này ai không động tâm?

---

Hết chương 25.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.