Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người nhà này đều có bệnh

Tiểu thuyết gốc · 1625 chữ

Chương 7: Người nhà này đều có bệnh.

"Không có! Ta từ nhỏ lớn lên đều ở trong thôn cho nên biết rất rõ, không có ai tên là Giang Phong hết!" Giang An quả quyết khẳng định. Hôm qua nàng vừa nhắc lại chuyện Hiên thúc lái đò bị bắt vạ xong, không ngờ hôm nay chuyện tương tự rơi đến nhà mình.

Minh Huyền một bên vẻ mặt khó hiểu, không phải cháu nàng tên Giang Phong sao, lời này của Giang An là thế nào?

Nhận thấy vẻ mặt thắc mắc của Minh Huyền, Giang An nháy nháy mắt ra hiệu.

Tiểu Linh lúc này đã xuống xe, nhìn thấy gương mặt Giang An giống như đã gặp qua ở đâu, nhưng lại nhất thời không nhớ ra.

Đối Minh Huyền lễ phép chào một câu, sau đó lại nhoẻn miệng cười hướng Giang An hỏi: "Chào cậu, cho hỏi trong thôn có ai mười lăm mười sáu tuổi tên Giang Phong không, cao chừng này."

Tiểu Linh vừa hỏi vừa khoa tay miêu tả.

"Không có! Các ngươi đi nơi khác mà mà bắt vạ đi thôi! Hoặc sang thôn bên này hỏi xem!"

Giang An vẽ đường cho hươu chạy, chỉ sang thôn đối diện. Nhưng dứt lời nàng liền cảm thấy không ổn, nhà bà ngoại ở thôn bên, vạn nhất hỏi thăm đến bà ngoại...

Thanh Lan gặp Giang An hai lần nhanh miệng khẳng định liền cảm thấy có gì là lạ. Nàng là cán bộ ngành giáo dục, từng đứng lớp dạy học nên hiểu rõ tính cách của lứa tuổi học trò.

Lướt lại lời vừa rồi của Giang An, rất nhanh, nàng nhận ra trọng điểm.

"Hình như bạn học này hiểu sai gì rồi. Nói thật đi, con gái cô hôm qua được người cứu mạng, hôm nay hai mẹ con liền tìm đến ân nhân để bày tỏ cảm ơn, chứ không phải bắt vạ cái gì!" Thanh Lan nhẹ nhàng giải thích.

"Cảm ơn? Thật?" Giang An ngờ vực. Nhưng rất nhanh, nàng liền muốn tự vả miệng mình. Lời vừa rồi khác nào thú nhận mình biết Giang Phong đâu.

"Thật!"

Thanh Lan khẳng định, quả nhiên cô bé này biết Giang Phong. Tiếp đó nàng bấm chìa khoá xe mở cốp sau xe, lấy ra một giỏ hoa quả, giơ lên nói: "Chúng ta còn mang theo quà đây!"

"Tốt thôi, ta nói thật, Giang Phong là anh trai ta. Nhưng nếu các ngươi muốn bắt vạ thì quên ý định đó đi, nhà chúng ta không có tiền, mà có tiền cũng không cho các ngươi." Giang An lớn giọng rào trước. Lộ cũng đã lộ rồi, đổi cái biện pháp ứng phó.

"Lại nói, lúc đó rõ ràng nàng ở tầng thượng, còn anh ta làm việc dưới tầng hai, hoàn toàn không có logic nào để các ngươi dựa vào vu oan hãm hại chúng ta." Nàng chỉ chỉ Tiểu Linh tiếp tục nói.

Hôm qua nghe Giang Phong thuật lại đầu đuôi sự việc, với trí thông minh của mình, nàng liền phân tích tiền căn hậu quả, cũng tính xong biện pháp ứng phó.

Muốn lấy tiền của nàng, mơ đi!

Gặp Giang An hiểu lầm, hai mẹ con Thanh Lan dở khóc dở cười. Các nàng thật là thành tâm, không phải ác ý. Nhưng nhất thời cũng không biết làm sao để chứng minh.

"Ta có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo, cái này đủ tin tưởng đi." Thanh Lan lấy từ trong ví ra thẻ ngành của mình đưa cho Minh Huyền.

"Đúng đúng! Mẹ mình là trưởng phòng giáo dục thành phố Hạ Long, không tin cậu có thể lên mạng tra một chút!" Tiểu Linh nhanh trí lấy điện thoại của Thanh Lan đưa cho Giang An.

Điện thoại của nàng hôm qua mất rồi.

Nhìn chiếc điện thoại to bằng bàn tay Tiểu Linh đưa, Giang An hâm mộ không thôi. Nàng mặc dù chưa ăn thịt heo những cũng từng thấy heo chạy. Hàng ngày đám bạn mượn điện thoại của cha mẹ mang lên lớp khoe khoang đâu. Đây là iphone đời mới nhất đi, giá thấp nhất cũng gần ba mươi nghìn. Làm cán bộ có tiền như vậy?

Thấy Giang An chỉ nhìn điện thoại mà không cầm làm Tiểu Linh nhớ đến cảnh hôm qua xin liên lạc người kia. Nàng liền lên mạng lục soát một hồi, tìm mấy bài báo liên quan đến mẹ của mình, sau đó đưa cho Giang An xem.

Nhìn báo chí trong điện thoại có không ít hình ảnh của bà cô đang ở trước mặt mình, Giang An có chút ngờ vực. Bởi theo nàng biết, xã hội này vì hãm hại lừa đảo mà chuyện gì người ta cũng có thể nghĩ ra.

Bất quá nàng cũng tạm tin, dù sao tên miền website nàng vừa xem là loại chỉ cơ quan chính phủ mới có. Mấy ngày trước nàng còn mượn điện thoại người khác để truy cập tra điểm thi đâu.

"Là thật." Giang An gật đầu, ngầm cho Minh Huyền một ánh mắt.

Thấy hiểu lầm được hoá giải, Minh Huyền mới buông xuống lo lắng. Nàng không hiểu những thứ công nghệ hiện đại, càng ít biết đến giới người quyền cao chức trọng. Giang An tin, nàng cũng yên lòng. "Vậy đến nhà rồi nói đi, nhà chúng ta ở ngay trong thôn."

"Đi hết con đường này rồi rẽ trái, thấy một quán nước là tới. Hai người lái xe đi trước, chúng ta đạp xe theo sau."

"Cũng không biết tên ngốc kia đi đâu, sáng sớm liền không thấy..." Giang An phàn nàn.

...

Giang Phong lúc này đã húp xong hai bát cháo.

Ban đầu, hắn vốn định dùng nước giếng đun nước pha trà. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi liền quay vào nhà lấy một chai Linh Thuỷ đổ vào nồi đun. Loại nước hắn mới chế này, mặc dù đối với tu hành giả có chỗ tốt, nhưng đối với người bình thường mà nói, uống vào sẽ không sản sinh ra linh lực mà chỉ cải thiện một chút về phương diện sức khoẻ, tinh thần.

Tất nhiên đấy là đã pha loãng năm sáu lần. Còn nếu là nguyên chất kết hợp cùng một số thảo dược, thì nói có thể phòng chữa được bách bệnh cũng không ngoa.

Vận dụng linh lực thúc đẩy củi lửa bùng cháy, chẳng mấy chốc nước trong nồi lục tục bong bóng sôi.

Rót một nửa vào ấm, một nửa vào phích giữ nhiệt, lại cẩn thận dập tắt lửa, sau đó mới xách ấm trà ra ngoài.

Giang An giao phó hắn bán hàng đâu.

Trước khi đi chợ Giang An đã tranh thủ bày biện sẵn quán nhỏ của mình. Người trong thôn rất thật thà, quán không người trông cũng không lo ai táy máy lấy trộm cái gì. Giang Phong đặt ấm trà lên bàn, tự rót cho mình một chén, thưởng thức cảnh vật xung quanh.

"Không tệ!" Hắn đánh giá một câu. Hôm qua vội vàng vào núi không có tâm tình để ý, giờ nhìn lại mới thấy, thôn này cảnh sắc vẫn là rất được.

Toàn thôn được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp cây cối, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những cột sáng vi diệu chiếu xuống khoảng đất trống trước cổng nhà. Phía xa là Tam Sơn Hồ, mặt hồ gợn nhẹ từng đợt, kết hợp nắng sớm tạo nên những điểm sáng lấp lánh vô cùng thích mắt.

Bờ hồ đối diện nhà hắn chừng mấy chục mét là một cái bến thuyền nhỏ. Trên bến có một nhóm người đang rôm rả nói cười, có trả giá mua bán thủy sản đánh bắt trong hồ, cũng có mặc cả thuê thuyền du ngoạn.

Quán hiện không có khách, linh lực lại cần thời gian để cơ thể luyện hóa, Giang Phong ngồi không cũng buồn chán, đang định ra bến hóng hớt thì một chiếc ô tô màu trắng từ từ chạy đến chắn tầm mắt của hắn, theo sau đó là Minh Huyền và Giang An cũng đạp xe trở về.

"Mọi người về rồi." Thấy Giang An ngồi phía sau chật vật ôm mấy túi đồ, hắn liền tiến đến giúp đỡ.

"Sáng nay ngươi đi đâu nha. Có người tìm ngươi đây!" Giang An vặn vẹo tụt từ trên xe đạp xuống. Ngồi một đoạn đường lởm chởm ổ gà lại ôm một đống đồ nặng hơn chục cân để nàng ê ẩm hết cả mông. Nàng thề, sau này có tiền nhất định sẽ dải nhựa toàn bộ con đường này.

"Tìm ta?"

"Đúng!" Giang An vuốt hồ hôi trên trán, chỉ chỉ chiếc ô tô.

Tiểu Linh cùng mẹ tìm chỗ đỗ xe xong, lúc này đã bước xuống xe. Nhìn thấy Giang Phong liền nhận ra, tiến lên chào hỏi: "Chào cậu, chúng ta lại gặp rồi."

"Chào cháu, cô là Thanh Lan, mẹ của Tiểu Linh." Thanh Lan cũng đưa tay ra ngỏ ý bắt tay.

"Là ngươi!" Giang Phong nhìn thiếu nữ liền nhận ra. Xét ở khía cạnh nào đó, nàng là nguyên nhân để hắn có cơ hội sống thêm một kiếp.

Chỉ là, hắn bỗng nhớ tới câu chuyện hôm qua Giang An kể, liền trầm giọng cảnh cáo: "Cho các ngươi một nhắc nhở, kiếm tiền cũng phải có mạng để tiêu. Trở về đi!"

Thanh Lan: ...

Tiểu Linh: ...

Người nhà họ Giang này đầu óc đều có bệnh hay sao???

...

Hết chương 7.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.