Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ Chế

Tiểu thuyết gốc · 2440 chữ

CHƯƠNG 8: Chương này lan man

Lại trải qua một lần giải thích.

. . .

Thanh Lan liếc nhìn đồ vật trong nhà, ngoài một chiếc bàn, hai băng ghế, một chiếc tủ gỗ bong tróc sơn ra thì dường như không còn gì khác. Đồ vật có giá trị nhất hẳn là chiếc tivi đời cũ đặt trên nắp tủ kia.

"Quả là rất khó khăn!" Nàng thầm đánh giá một câu.

Qua lời của thuyền trưởng, nàng đại khái nắm được gia cảnh của Giang Phong. Cho nên việc đầu tiên sau khi đến nhà là xin được thắp nén hương cho cha mẹ hắn. Tiếp đó mới ân cần hỏi han tình hình sức khoẻ, bày tỏ cảm ơn, lại thuận tiện đưa tặng chút quà bồi bổ sức khoẻ.

Cũng hứa hẹn cần hỗ trợ gì nàng nhất định sẽ tận lực.

. . .

Giang An bưng mấy cốc trà từ quán vào, đặt lên trên bàn lễ phép mời khách xong liền đi ra ngoài. Vừa nãy ngoài cổng thấy không ít du khách, nàng cần chuẩn bị mấy món ăn, hi vọng buổi trưa có thể bán được một chút.

Kỳ thực cũng không trông đợi gì vào du khách lắm. Bởi đa phần đều là mang theo đồ ăn nhanh như xúc xích, gà rán, khoai tây chiên, hoặc là đến quán cơm bình dân nhà bà Ngân, nơi đó thực đơn có thịt, cá, tôm tương đối phong phú.

Có điều, tối qua Minh Huyền nói thèm mấy món dân dã, cho nên nàng liền lên thực đơn cho hôm nay gồm mấy món quen thuộc: cơm trắng, canh rau đay cua đồng, cá thu hũ kho, cà muối. Nấu nhiều một chút, vừa ăn vừa đóng hộp cho Minh Huyền mang lên thành phố. Hoặc nếu có người hỏi mua cũng có thể mang ra bán.

Về phần nửa cái đùi heo mới mua, nàng dự định ướp gia vị rồi treo gác bếp làm thịt xông khói. Đừng nói, dưới tay nghề của nàng, món này bán cho bà con trong thôn vẫn là rất chạy. Nhất là nhóm đàn ông cao tuổi, thường mua cả cân làm mồi nhắm rượu đâu.

. . .

Giang Phong ngồi một hồi, cảm thấy không khí trong nhà quá nhàm chán liền lấy cớ trông quán mà chuồn ra ngoài.

Tiểu Linh cũng xin phép đứng dậy theo sau, bỏ lại hai người lớn nói chuyện.

Thấy Giang An lúi húi trong bếp, nàng liền tò mò đến gần. Vừa rồi qua lời kể của Minh Huyền nàng đã nhớ ra vì sao cảm thấy khuôn mặt của Giang An rất quen.

Tháng trước sở giáo dục thành phố công bố điểm thi tốt nghiệp trung học cơ sở, trong đó chói mắt nhất là nữ thủ khoa.

Thủ khoa 40 điểm tuyệt đối, không tính điểm ưu tiên.

Đây là lần đầu tiên ở Hạ Long xuất hiện điểm số kỳ tích này, cho nên sở giáo dục thành phố còn đặc biệt đưa tin tuyên dương tinh thần vượt khó học tập của Giang An. Sơ yếu lý lịch, thành tích học tập, ảnh chân dung... tất cả đều có trong bài phóng sự kia.

Tiểu Linh đã đọc qua, còn xem ảnh, bảo sao nàng thấy quen quen. Nguyên lai các nàng học cùng một khoá, chỉ là khác trường khác lớp.

Có điều, mình không nhận ra đã đành, mẹ mình làm trong sở cũng không nhận ra.

"Cậu làm gì vậy?" Tiểu Linh ngồi xuống cạnh Giang An hỏi.

"Chuẩn bị bữa trưa đâu!" Giang An đáp lại.

"Bữa trưa? nấu món gì á?" Tiểu Linh nhìn một đống đồ loạn thất bát tao bày trên nền đất, hiếu kỳ.

"Cá thu kho, còn có canh rau đay cua đồng." Giang An trả lời, hai tay thoăn thoắt bận bịu.

Cá đã được tiểu thương moi ruột chặt khúc sẵn, về chỉ việc rửa lại. Trong lúc chờ cá ráo nước, nàng chuẩn bị sơ chế gia vị.

Củ Ggềng rửa sạch, hành tỏi khô bóc vỏ, thêm vài trái ớt.

Kéo chiếc cối đá to bằng quả bóng, xối nước rửa qua, lau khô, bắt đầu bỏ giềng vào giã. Giềng nát không sai biệt lắm liền dừng tay, múc bỏ riêng vào bát, lại bỏ hành tỏi ớt vào cối, lặp lại thao tác.

Giã xong, trút bỏ tất cả lên mặt thớt cùng giềng, dùng dao băm cho đến khi tất cả nhỏ bằng chừng hạt gạo.

Tiếp theo là thắng kẹo đắng. Bếp nàng đã nhóm lửa sẵn, đặt chảo nhỏ lên, đổ mấy thìa đường, dùng đũa khuấy. Đường tan chảy ngả màu hơi đen, đang định xoay người đứng dậy đi lấy nước thì thấy bên cạnh có cái chai, liền mở ra nếm thử.

Một vị thanh mát nhàn nhạt chạm vào đầu lưỡi.

"Không có độc." Giang An chẹp chẹp môi kết luận, rót nửa chai vào chảo, tiếp tục khuấy.

Không biết rằng chai nước mà nàng vừa rót là bảo bối của Giang Phong.

Nước hoà tan cùng phần đường cháy ngả màu cánh gián rất đẹp mắt. Bắc chảo khỏi bếp, đổ phần hỗn hợp gia vị vừa băm vào, rót mấy thìa nước mắm, đảo đều.

Lấy ra chiếc nồi to, lót xuống đáy một lớp lá giềng, xếp vài miếng cá, rải một lớp hỗn hợp gia vị, lại xếp cá, lại rải gia vị, cứ như vậy thành ba bốn tầng.

Đến đây công đoạn ướp cá mới hoàn thành.

"Cầu kì như vậy á?" Tiểu Linh một bên xem hết công đoạn này không khỏi ngạc nhiên. Nấu nướng ở nhà đều do mẹ nàng đảm nhiệm, nàng chỉ cần tập trung vào học hành. Mặc dù thỉnh thoảng cũng vào bếp phụ việc, nhưng chỉ là nhặt rau vo gạo, hoặc mấy món đơn giản như rán trứng, luộc rau.

"Haha!" Giang An không biết nói sao đành cười.

Trong lúc đợi gia vị ngấm vào thịt cá, đi chuẩn bị món canh.

Gian bếp chỉ cách bờ ao vài bước chân. Giang An ra đến cạnh bờ, kéo từ trong nước lên một cái túi lưới.

"A, cua nhỏ như vậy? Ăn được sao?" Nhìn đám cua nhỏ bằng hai đầu ngón tay trong túi, Tiểu Linh hiếu kỳ hỏi. Cua có nhiều loại, nàng cũng ăn nhiều rồi, nhưng nhỏ nhất cũng phải bằng bàn tay. Còn đằng này bé xíu như vậy, có thịt sao? Làm sao gỡ?

"Đương nhiên là ăn được." Giang An vui vẻ trả lời.

"Mà con này không phải cua, gọi là cáy, giã ra nấu canh rau đay là ngon nhất." Nàng vừa giải thích vừa giũ giũ túi cáy trong ao. Loại này làm tổ trong đồng ruộng nên dính rất nhiều bùn đất, mặc dù người bán đã rửa qua rồi, nhưng về nhà nàng vẫn sẽ rửa thêm.

Kỳ thực, nói cua đồng cho sang, chứ thực chất là cáy đồng. Không có cách, cua đắt hơn cáy nhiều lắm.

Giũ qua giũ lại, thấy không sai biệt lắm mới bỏ túi cáy vào chậu, lại đổ ngập nước giếng, tiếp tục.

Qua ba bốn lần thay nước mới dừng lại, mở miệng túi, móc một con cáy, bẻ đi lớp yếm, tay phải khống chế bốn hàng chân, tay trái tì vào một bên mai.

"Cạch cạch cạch!!"

Con cáy tội nghiệp không có cơ hội phản kháng, phần mai tách rời khỏi thân.

Bỏ mai một bên, thân một bên, con tiếp theo.

Con thứ ba.

Con thứ tư.

. . .

"Cho mình làm thử với!" Tiểu Linh thấy Giang An một đường lột mai thành thạo như vậy bị kích thích.

"Cẩn thận đấy!" Giang An đưa cho Tiểu Linh một con, miệng cười âm hiểm.

Tiếp nhận con cáy, Tiểu Linh học theo trình tự. Nhưng nào có dễ dàng như vậy, ngón tay vừa đặt vào mai liền bị chiếc càng to lớn kẹp trúng.

"Á!!!" Nàng thét lên đau đớn, cổ tay không ngừng vung mạnh hòng văng nó ra.

Thế nhưng cáy không có buông tha nàng.

"Hahaha!" Giang An cười lớn, bắt lấy cổ tay Tiểu Linh, tay còn lại dùng ngón cái và ngón giữa bấm mạnh vào phần càng kẹp khiến nó nát vụn.

Sức nàng thật lớn.

"Thôi để tôi làm cho." Giang An lột mai con cáy vừa rồi ném vào trong chậu, nói.

"Ai ui..." Tiểu Linh từ bé đến giờ chưa từng chịu đau như thế, nhìn vết đỏ trên đầu ngón tay, không khỏi rơm rơm nước mắt.

"Mấy cái này không phải cứ nhìn qua là làm được đâu..." Giang An an ủi.

Nàng không có nói tiếp là trừ mình ra. Năm lên ba tuổi đã biết lột cáy, lại từ đó đến giờ chưa từng bị kẹp qua.

"Cậu giỏi thật đó, đã học tập siêu đỉnh rồi lại còn việc gì cũng khéo tay." Tiểu Linh thán phục.

"Làm nhiều thành quen thôi." Giang An không biết vì sao lại nói mình học tập siêu đỉnh, cười hì hì, tiếp tục lột mai.

"Đúng rồi, có thể lớp mười chúng ta sẽ học cùng trường đó." Tiểu Linh tìm kiếm đề tài nói chuyện. Mẹ nàng nói năm nay Chuyên Hạ Long chỉ nhận 200 học sinh có thành tích tốt nhất. Mà nàng xuất thân gia giáo, được dạy dỗ cẩn thận, mặc dù kỳ thi tốt nghiệp chỉ xếp hạng 128 toàn thành phố, nhưng như vậy cũng đã hoàn toàn đủ điều kiện vào trường tốt nhất.

"Cùng trường? Bà cũng vào lớp mười? Chuyên ban?" Giang An có chút bất ngờ, nàng còn tưởng người ta hơn mình một hai tuổi đâu.

"Đúng nha, chúng ta bằng tuổi nhau mà. Khoan đã, cậu định vào chuyên ban?" Tiểu Linh nghi hoặc. Giang An đứng đầu kỳ thi, phải vào trường chuyên mới đúng chứ.

"Ừm! Tối qua mới điền hồ sơ xong, đang định ngày mai lên thành phố nộp." Giang An đáp.

"Vì sao không vào Chuyên Hạ Long, cậu là thủ khoa cơ mà?!" Tiểu Linh không hiểu.

"Học phí quá đắt." Giang An trả lời không chút biểu tình.

"Là vậy sao..." Tiểu Linh thầm thì, nghĩ đến điều kiện gia đình Giang An, âm thầm tiếc nuối.

Kỳ thật, Tiểu Linh không biết, đối với Giang An mà nói, học ở đâu cũng là học. Nàng tự tin chỉ cần nàng muốn, cái gọi là điểm tuyệt đối chạy không thoát khỏi tay nàng.

. . .

Rất nhanh, Giang An đã lột xong đống mai, chuyển sang lấy gạch cáy, còn phần thân để vào rổ cho ráo nước.

"Cái này hẳn bà có thể làm được đi. Nhìn!" Giang An bẻ hai cái càng, đưa cho Tiểu Linh một cái, riêng nàng một cái, bắt đầu moi phần gạch đỏ trong mai cáy bỏ vào bát.

Tiểu Linh tiếp nhận học theo, quả thật rất dễ, qua vài phút liền thành thạo.

Thấy Tiểu Linh có thể giúp lấy gạch, Giang An liền để cho nàng làm, còn mình thì xử lý đống thân cáy.

"Canh cua đồng... à không cáy đồng quan trọng nhất là thân cáy, không chỉ có chất ngọt từ thịt, mà còn có canxi từ vỏ..." Giang An vừa giải thích vừa bốc một nắm cáy bỏ vào cối. Tay cầm chiếc chày.

Chừng một phút đồng hồ, dưới nhịp giã đều đặn, đống cáy trong cối liền nhuyễn.

Múc bỏ vào trong nồi, lại thả một đợi cáy mới vào cối đá.

Hai người bạn nhỏ vừa nói chuyện vừa làm phần việc của mình.

. . .

Tiểu Linh moi hết đống mai thì Giang An cũng xong việc.

Đổ lưng nước vào nồi cáy, khuấy đều.

"Không biết tên ngốc kia bỏ nước trắng vào chai làm gì." Nàng lẩm bẩm. Đợt này ớt trong vườn chín nhiều, mấy cái chai này là nàng định dùng để ngâm giấm ớt bán nha. Nghĩ nghĩ một hồi lại vào bếp lấy nửa chai nước còn lại, đổ nốt vào nồi cáy.

Không lãng phí.

"Tiếp theo là lọc lấy nước, bỏ đi phần bã. Bà giúp tôi cái, cầm như này." Giang An lấy ra một miếng vải màn, qua vài nếp gấp tạo thành hình cái phễu, đưa cho Tiểu Linh.

Tiểu Linh tiếp nhận.

Giang An lấy ra một cái nồi mới, chậm rãi đổ từng chút một nước cáy vào, nước xuyên qua tấm vải chảy xuống, lưu lại phần bã.

Lọc hết nồi nước cáy, lại lọc thêm một lượt nữa, sau đó mới đặt lên trên bếp.

Nhét thêm vài thanh củi, lửa đỏ rực cháy.

Nhặt rau trong lúc chờ nước sôi.

Dưới sức nóng của củi lửa, nồi nước đục dần dần nổi lên bong bóng sôi. Những bong bóng này mang theo phần kết tủa thịt cáy vỏ cáy nổi lên mặt nước, dần dần đóng lại thành mảng lớn, gọi là "bánh".

Giang An cầm cái muôi, hớt lấy mảng bánh bỏ riêng sang một bát, chờ đợi đợt mới.

Cứ như vậy cho đến khi trong nồi không nổi thêm mảng nào nữa, mới hài lòng bưng nồi xuống, để cho các tạp chất trong nồi lắng lại.

Đổ gạch cáy vào bánh, nghĩ nghĩ một hồi lại bỏ thêm quả trứng gà, vài giọt mắm, trộn đều.

Trứng là gà trong nhà đẻ, bình thường nàng không nỡ ăn, bán được gần hai đồng một quả đâu. Nhưng nghĩ dì đi làm xa lâu lâu mới về, cho nên nàng sẽ không keo kiệt.

Đặt chảo lên bếp, thả một thìa mỡ. Mỡ nóng già, đổ bánh vào, đảo. Làm công đoạn này sẽ loại bỏ được mùi tanh của cáy.

Một lát sau, chảo bánh dậy mùi thơm ngào ngạt.

Canh rau đay cua đồng cơ bản là hoàn thành.

Nhìn bóng cây đoán thời gian, khoảng chín giờ hơn. Giang An xếp bốn quả me dài chừng ngón tay vào trong nồi rồi đặt lên bếp. Món này cần nấu hơn hai tiếng đâu. Đợi đến du khách nghỉ ngơi tìm ăn trưa là vừa vặn.

Giang An hài lòng, cho dù là không có người bạn mới này thì tất cả đều vẫn sẽ theo đúng tính toán của nàng.

"À đúng rồi, bà tên gì ấy nhỉ?" Giang An quay sang Tiểu Linh hỏi.

Tiểu Linh: ...

Khá lắm, nói chuyện nửa ngày hóa ra người ta không biết tên mình.

---

Hết chương 8.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.