Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị Đại

Tiểu thuyết gốc · 2620 chữ

Chương 9 - Chị Đại

Mười giờ kém.

Thanh Lan liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian không sai biệt lắm liền rục rịch muốn đứng dậy. Mặc dù chủ nhật cuối tuần nàng không có kế hoạch gì, nhưng dù sao cũng là lần đầu đến thăm nhà người ta, không thể ngồi quá lâu, nhìn cốc trà mà xem, đều đã nguội lạnh.

Nghĩ đến đây nàng bỗng có chút giật mình, tự trách bản thân quá vô duyên. Chủ nhà mời trà, vậy mà từ đầu đến cuối nàng còn chưa uống lấy một ngụm.

Bối rối cười nhìn Minh Huyền.

Hay tay bưng lấy cốc trà, nước bên trong đã ngả màu vàng xỉn, lại còn lẫn rất nhiều mảnh trà vụn, cũng không có hương thơm gì.

"Hẳn là trà phổ thông đi." Nàng thầm nghĩ.

Cũng đúng, trà quý đồng nghĩa với giá cả cũng quý, với hoàn cảnh như ba dì cháu nhà Minh Huyền chẳng khác nào lãng phí.

Thật ra, Thanh Lan có thể đánh giá ra hai từ "phổ thông" không phải suy đoán dựa vào hoàn cảnh gia đình. Mà thực tế thì ngoài công việc văn phòng, nàng còn là một nghệ nhân khá có tiếng trong giới trà đạo. Xuất thân trà gia, từ nhỏ đã được truyền dạy những kiến thức liên quan đến trà, cũng uống qua không ít các loại quý giá đắt tiền. Khứu giác và thị giác đã tôi luyện nhạy bén đến mức có thể từ quan sát tông màu hay ngửi mùi mà cho ra đánh giá phẩm vị, nguồn gốc, chất lượng một cách chính xác.

Với nàng mà nói, trà, không chỉ là uống mà còn là một loại trải nghiệm.

Chỉ là sau khi kết hôn nàng cũng không theo nghiệp gia đình, thỉnh thoảng mới nhận lời tham gia một vài sự kiện liên quan đến trà.

Đặt cốc trà lên môi, khẽ nghiêng, nước trà nguội từ từ vào trong miệng.

"!!!"

Cả người Thanh Lan khẽ run rẩy. Ngụm nước trà đắng ngọt tựa như khiêu vũ trên đầu lưỡi rồi bỗng nhiên bùng nổ thành một làn gió. Làn gió mang theo hương vị mềm mại dịu dàng bắt đầu lan tỏa toàn thân, cuốn đi những mệt mỏi muộn phiền, trả lại sự thanh khiết vốn có.

Giờ phút này, Thanh Lan cảm thấy như lạc vào một thế giới tĩnh lặng, tâm trí trở nên thanh tỉnh nhẹ nhàng vô cùng.

"Trà này..."

Thanh Lan lại uống thêm một ngụm, hai mắm nhắm nghiền thưởng thức.

"Chẳng lẽ Tiểu An lấy trà thiu mời khách?" Minh Huyền một bên thấy biểu hiện bất thường của Thanh Lan, chột dạ nghi hoặc.

Trà thiu, là chỉ trà để qua đêm.

Nàng cũng cầm cốc trà của mình lên thử một ngụm.

Rất nhanh, nàng cảm giác tinh thần tỉnh táo hơn nhiều, chỉ là không mãnh liệt như Thanh Lan.

Còn vì sao không như, hẳn nguyên nhân đến từ chênh lệch trình độ phẩm trà.

"Chị không sao chứ?" Thấy Thanh Lan ngồi nhắm mắt bất động, trà lại không có vấn đề, Minh Huyền liền nghĩ đến một khả năng, sợ do trong nhà quá nóng khiến Thanh Lan bị tăng huyết áp, lay lay người thăm dò.

Bản thân người nông thôn đã quen với nắng nóng, mùa hè nhiệt độ hơn ba mươi độ vẫn chưa là gì. Nhưng với người thành thị thì chưa chắc, nghe nói trên phố nhà nào cũng có một hai cái điều hòa đâu.

Tác động của Minh Huyền kéo Thanh Lan trở lại với thực tại. Nhìn khuôn mặt lo lắng của Minh Huyền, nàng biết mình vừa thất thố rồi. Bối rối ngượng cười giải thích: "Không có gì, haha. Vừa rồi uống trà quá ngon, nhất thời thất thần."

Hơn tiếng đồng hồ nói chuyện, hai người cách xưng hô đã gần gũi không ít.

"Trà này xuất xứ từ đâu vậy, uống rất ngon." Thanh Lan lại nhấp một ngụm, tấm tắc khen, trong lời còn mang theo ý dò hỏi.

"Bình thường đều là hái trên núi sau nhà rồi về tự xao lấy. Nhưng hình như trà này không phải, để em hỏi Tiểu An xem." Minh Huyền thành thật.

Dứt lời nàng liền đứng dậy đi tìm Giang An.

Thanh Lan liếc nhìn cốc trà, tham lam uống thêm một ngụm lớn rồi mới theo sau.

Vừa bước ra cửa, một mùi hương lạ thoảng lướt qua mũi, để nàng vô thức thốt lên: "Thơm quá!"

Minh Huyền đi trước nàng mấy bước chân, đã sớm ngửi thấy hương vị này, vui vẻ giải thích: "Mùi cá kho, hẳn là Tiểu An đang chuẩn bị cơm trưa đi."

"Tiểu An!" Minh Huyền lên tiếng gọi.

"Dạ!!" Trong bếp truyền đến tiếng thưa.

Hai người tiến về phía bếp, càng đến gần mùi thơm càng mãnh liệt. Đợi đến bước vào trong liền thấy Giang An ngồi trên cái ghế nhỏ, tay không ngừng cầm đũa đảo chảo mỡ sôi. Bên cạnh là Tiểu Linh ngồi xổm, mặt mồ hôi nhễ nhại, má đỏ bừng bừng, say mê nghịch mấy thanh củi lửa.

"Đang kho cá sao?" Minh Huyền hỏi.

"Vâng!" Giang An cũng bị cái nóng trong bếp hành hạ, vuốt vuốt mồ hôi trên trán, trả lời.

Nhìn nồi cá âm ỉ sôi ở một bên bếp khác đang không ngừng phun trào hương thơm, bụng Thanh Lan không tự chủ được mà phát ra tiếng "ọt ọt". Xấu hổ xoa bụng một cái liền cười giải thích: "Không phải, rõ ràng là đã ăn sáng rồi... đây là cá gì? Thơm như vậy!"

"Cá Thu Hũ!" Minh Huyền trả lời: "Tiểu An mặc dù nhỏ tuổi nhưng nấu ăn rất khá đâu!"

"Đúng đúng! Nghe mùi thơm liền biết tay nghề không tầm thường rồi! Chẳng bù cho Tiểu Linh, vo gạo nấu cơm còn không xong! Không biết sau này có ma nào thèm rước!" Thanh Lan đệm theo.

"Mẹ!" Tiểu Linh một bên xụ mặt.

"Hahahaha!"

Mọi người trong bếp đồng thanh cười.

"Nếu không thì hai mẹ con ở lại ăn cơm rồi hãy về." Minh Huyền mời khách.

Thanh Lan vốn theo quán tính mở miệng từ chối. Nhưng chớp mắt nàng liền kịp ngăn cản lưỡi của mình. Công việc bận rộn khiến gia đình nàng thường xuyên ăn cơm ngoài, thỉnh thoảng bữa chiều mới quây quần nấu cơm. Kho cá nàng cũng biết, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ kho ra được mùi vị lạ và thơm đến thế này.

Còn cốc trà kia nữa, chưa uống xong đâu. Hiện tại gia chủ mời ở lại, sao có thể từ chối.

Thế nhưng là, sao Minh Huyền biết nàng muốn ra về?

Được rồi. Cái này hẳn là lẽ tự nhiên, ai cũng hiểu đi.

"Mẹ, chúng ta ở lại ăn cơm đi!" Tiểu Linh cầu xin, nàng cũng bị mùi thơm của cá kho hành hạ điên rồi. Còn đang luyến tiếc không được ăn đâu.

"Cái này... không tiện lắm đâu..." Thanh Lan ngại ngùng.

"Có gì mà tiện với không tiện chứ, thêm bát thêm đũa mà thôi." Minh Huyền cười nói. Nàng mời là thật chứ không phải khách sáo. Thanh Lan ngoài đưa tặng rất nhiều quà ra còn có một phong bì bên trong có 10.000 đồng. Với nàng mà nói đây là một khoản lớn. Hai đứa cháu sắp vào năm học mới, học phí, sách vở, đồng phục, rồi thuê trọ nữa, đều là một bút không nhỏ. Có khoản tiền này thêm thắt hỗ trợ, áp lực nhẹ nhõm không ít.

Tất nhiên, nàng sẽ hỏi ý kiến của Giang Phong, bởi tiền là Thanh Lan cho hắn.

"Dì và bạn ở lại ăn cùng đi, chỉ là bữa cơm bình thường, cũng không phải cao lương mĩ vị gì." Giang An thuyết phục.

Thanh Lan tỏ vẻ suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý: "Vậy làm phiền mọi người một bữa đi."

Giang An cầm cái muôi hớt đi đám tóp mỡ trong chảo, đổ vào nồi cá kho, nói: "Nhưng phải chờ chừng một tiếng nữa cá mới đến độ ngon nhất."

"Không có gì, không có gì. Đúng, cần dì giúp gì không?" Thanh Lan không để ý, nàng có thể đợi, với cả giờ mới mười giờ, ăn cơm trưa vào giờ này có chút sớm.

"Còn có thổi cơm, nấu canh cua..." Giang An nói, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy mời khách có hơi keo kiệt, liền quay qua Minh Huyền, dò hỏi: "Nếu không cháu đi mua thêm bìa đậu, lại cắt thêm khúc thịt chân giò đem luộc nha dì?"

Minh Huyền còn chưa kịp đáp ứng thì đã gặp Thanh Lan xua tay: "Đừng cầu kỳ, cơm canh một món mặn là đủ rồi! Còn bày vẽ thêm là hai mẹ con ta ăn không nổi!"

Gặp Thanh Lan quyết liệt như vậy, Minh Huyền đành thuận theo. Đối Giang An nói: "Vậy được, cơm canh còn lại để ta nấu, hai đứa ra ngoài quán ngồi cho mát đi."

"Đúng đúng, Tiểu Linh đi thăm quan một chút đi, phong cảnh trong thôn rất đẹp đâu." Thanh Lan cũng xua đuổi.

Giang An được giải thoát khỏi căn bếp, kéo Tiểu Linh đi rửa mặt, nước giếng mát lạnh để Tiểu Linh xuýt xoa không thôi.

Tay chân sạch sẽ rồi mới dắt díu nhau ngoài.

Còn chưa đến cổng liền nghe thấy tiếng ồn ào.

"Tiểu Phong! Tiểu Phong! Chị đại đâu?!"

Một đám thiếu niên trạc tuổi Giang Phong vây quanh quán trà, nhao nhao hỏi. "Chị Đại" trong miệng chúng là Giang An, nàng ở trong thôn là người nổi bật nhất, thường xuyên được cha mẹ những đứa trẻ khác mang ra làm tấm gương để dạy dỗ.

Thông minh, học giỏi, chăm chỉ, đảm đang, chuẩn với câu nói: "Con nhà người ta".

Nhưng, những thứ này không phải thứ làm nên tên tuổi nàng. Trong mắt trẻ con Tam Sơn Thôn, Giang An nổi tiếng nhất phải là hai chữ "hung ác".

Thời tiểu học, có lần bị chế nhạo là mồ côi không cha không mẹ, Giang An không chỉ không tủi thân mà còn xông vào đánh nhau với chúng. Kết quả, một đám trẻ bị đánh cho khóc lóc bỏ chạy.

Một lần khác, bạn trong thôn bị người thôn khác bắt nạt. Biết chuyện, Giang An liền một thân một mình xách gậy đi tìm chúng nói chuyện. Quyết chiến xảy ra, một mình Giang An đánh cho năm sáu người đối phương gào khóc bỏ chạy.

Mặc dù nàng cũng xây xước không ít.

Từ đó, tất cả trẻ con trong thôn, dù là bạn bè đồng trang lứa đều cung kính gọi nàng một tiếng "Chị đại", tôn nàng làm thủ lĩnh, mọi việc đều lấy nàng làm chủ.

"Có chuyện gì?!"

Giang An quần cộc áo thun, chân dép lê, một dạng cà lơ phất phơ từ trong sân đi ra cất tiếng hỏi.

Đi sau nàng là Tiểu Linh một thân váy áo sạch sẽ, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú.

Đám trẻ thấy đi sau "Chị Đại" còn có một bạn gái lạ mặt xinh đẹp khác không khỏi tò mò. Bất quá cũng chỉ là quăng ánh mắt dò xét một chút liền không quan tâm, đối với giang an nói chính sự.

"Chị đại, chị đại, ra bờ đê bắt ốc đi!"

Tam Sơn Hồ có một con đê nhỏ nằm ở hạ nguồn, được xây dựng từ thời Việt Quốc còn là thuộc địa. Mục đích là để tích trữ nước phục vụ cho các công xưởng khai thác Than xung quanh. Sau khi đất nước giải phóng, các công xưởng bị phá bỏ, nhưng đê nước thì vẫn còn đó. Vào mùa mưa, nước trong hồ dâng cao, rất nhiều người đến câu cá. Còn mùa cạn, nước rút để lộ ra những bãi bùn nhỏ, trẻ con thường rủ nhau đi bắt ốc.

Nghe đến bắt ốc, Giang An hướng tầm mắt nhìn về đê nước phía xa xa, một tay vắt sau lưng, tay còn lại duỗi ra, năm ngón tay nhỏ bấm bấm tính toán, miệng lẩm bẩm:

"Thiên trời địa đất, tử mất tồn còn. Giờ tỵ nước kém, lại mấy tuần rồi không có mưa, xác thực phù hợp bắt ốc!"

Đám trẻ mắt long lanh sùng bái. Quả nhiên là chị đại, mở miệng đều là những lời cao thâm mạt trắc.

Mặc dù chúng cũng không hiểu cao thâm mạt trắc là cái gì.

"Nhưng các ngươi đi đi, ta không được rồi!" Giang An thở dài. Nếu là ngày bình thường nàng sẽ đáp ứng ngay. Nhưng nay trong nhà có khách, nàng còn phải phụ dì bồi tiếp, đến cả dự định tranh thủ bán cơm trưa cũng hủy đây.

Đám trẻ vốn còn hớn hở, nghe câu trả lời của Giang An như bị dội gáo nước lạnh, không khỏi thất vọng.

"Thế nhưng mà, Cao Xanh Thôn đến không ít người, không có chị đại, chúng ta không dám đi..." Một tiểu tử trong nhóm uỷ khuất nói.

Tam Sơn Hồ mặc dù ở Tam Sơn Thôn, nhưng không thuộc riêng ai. Bình thường không chỉ có thôn dân bản địa đánh bắt trong hồ, mà cả những thôn lân cận như Cao Xanh Thôn cũng sang thả lưới kiếm ăn.

Đồng dạng, bờ đê không chỉ có trẻ con trong thôn tụ tập, mà còn có trẻ con thôn khác. Chỉ là trẻ con Tam Sơn Thôn khá lành, không có người dẫn đầu, không dám đi.

"Ngươi nói gì, đám nhãi Cao Xanh Thôn cũng qua?" Giang An hỏi.

"Đúng vậy nha, ta đếm phải đến hơn chục người." Một đứa khác trả lời.

"Vậy các ngươi đợi một chút!" Dính dáng cạnh tranh với thôn khác, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Vứt lại một câu Giang An quay đầu đi vào trong, một lát sau đầu đội nón lá, vai khoác một cây gậy tre, đầu cuối gậy treo lủng lẳng một cái giỏ.

Nàng vừa vào hỏi ý kiến Minh Huyền, đạt được đồng ý liền mang theo đồ nghề trở ra. Giỏ là để đựng ốc, còn gậy tre là để thăm dò bùn đất nông cạn.

Ừm, cũng có thể lâm thời làm vũ khí.

Vứt cho Giang Phong cái giỏ, quát lớn một tiếng.

"Đi!"

???

Giang Phong vốn đang ngồi nhắm mắt tĩnh tọa, luyện hóa linh lực. Bị Giang An ném giỏ cắt ngang, mặt đầy dấu hỏi chấm.

"Ngươi thích thì tự đi, việc gì phải kéo ta vào???" Trong lòng hắn chửi mắng. Bất quá ngoài miệng thì lại không như vậy:

"Ta đi ai trông quán?"

Giang An thấy quán không có khách, có vẻ như sáng giờ còn chưa bán được thứ gì. Dứt khoát nói: "Không cần trông!"

Nói xong liền cất bước đi đầu.

Nhưng đi được vài bước bỗng như nhớ tới điều gì, quay đầu hướng Tiểu Linh: "Bà đi bắt ốc không?"

"Mình vào xin phép mẹ!" Không đợi Giang An tiếp lời, nàng liền chạy vào trong.

Bình thường nàng cũng ngẫu nhiên xem trên mạng các loại video ngắn về cuộc sống nông thôn, nhưng nào có từng trải nghiệm qua. Hiện tại cơ hội tới, không thể bỏ lỡ.

Một lát sau hớn hở đi ra.

"Đi thôi!"

---

Hết chương 9.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.