Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Lạc

Tiểu thuyết gốc · 3337 chữ

- Dừng, dừng lại, có gì từ từ nói.

Tập Cận Ninh sợ hãi nói, hắn đã bắt đầu sợ hãi rồi.

- Từ từ??? Còn bốn phút rưỡi để từ từ nói!!!

An Bình bình tĩnh thốt ra

- Toàn bộ chôn đi!!!

- Mày cũng sẽ chết...

Tập Cận Ninh cố gắng khuyên nhủ, hắn không phải rất e ngại cái chết, nhưng ai không muốn sống, nhất là khi hắn thấy An Bình thỉnh thoảng lại đưa đồng hồ đeo tay lên nhìn. Cái cảm nhận sự chết chóc tới gần không dễ chịu.

Đúng lúc này có tiếng bước chân, đây là tiếng của dép gỗ gõ xuống nền nhà.

- Không cần nói lời thừa, chết đối với hắn là điều mà hắn luôn mong muốn suốt mười năm, phải không Bình An?

Một nam nhân trung niên khẽ bước ra từ sau cánh gà, thân mặc bộ đồ Pirama của Nhật, khuôn mặt cương nghị với bộ râu kẽm khá điển trai, ánh mắt hiền hoà lúc này lại chứa sự sắc bén. Bình An vừa nhìn, trong lòng thít chặt nhưng mặt ngoài bình tĩnh nói

- Vâng, chú vẫn là người hiểu cháu nhất. Không biết cháu nên gọi chú là chú Minh hay là ông Tập Cận An???

- Xưng hô mà thôi, cha cháu ngày xưa tính nết thối như vậy vẫn gọi chú là Minh.

Người đàn ông trung niên khẽ cười.

- Cháu muốn nói gì, cứ nói!!!

Bình An trầm ngâm phút chốc rồi khẽ cắn răng, gằn giọng nói:

- Chú làm những việc đó, xứng sao???

Người đàn ông hờ hững trả lời:

- Không có xứng hay không, chỉ đơn giản vì lí tưởng của từng người, cha cháu ông ta không muốn phản bội quốc gia, thiếu sự tiến bộ. Ta vì lí tưởng, vì sự tiến bộ của nhân loại mà cha cháu ông ta không đồng ý, cố chấp không giao ra...

- Ông câm mồm, vì lí tưởng chó chết của quốc gia của ông, vì cái tiến bộ bằng cách thống nhất thế giới của ông, vì cái chế độ quân chủ chuyên chế mà cấp trên ông rót vào đầu ông. Thứ vớ vẩn!

Người đàn ông đôi mắt hơi híp lại, lạnh lẽo, vô tình sau khi nghe những lời mắng mỏ của Bình An.

- Không đúng sao, các ông muốn phò tá lão già kia nắm quyền quốc gia rồi thống nhất thế giới, sau đó chỉnh hợp thành một quốc gia duy nhất với chế độ Quân chủ tập quyền. Tạo thành một Bá chủ, sau đó tập trung nguồn lực vào phát triển công nghệ. Đó là một cách nghĩ hay, nhưng không đúng.

- Tại sao?

- Tại sao, ông cho rằng con người sao lại được gọi là người trong khi con người sao không phải là một loài Thú??? Bởi vì con người có tư duy, ý thức, trí tuệ, tín ngưỡng và có nền văn minh của mình. Nếu thống nhất toàn bộ thế giới thì nền văn minh có còn là của quốc gia mình không, tín ngưỡng trở thành cái gì, thế giới trở thành cái gì. Quân chủ tập quyền sẽ là thứ ngáng đường nhân loại. Cha ta đã sớm phát minh ra hệ thống này nhưng nhân loại chưa thực sự sẵn sàng để tiếp nhận kiến thức vượt bậc như thế.

- Cháu không cần nói, ta biết ta đang làm gì, ta cần cháu tắt chiếc máy rồi ngoan ngoãn bước ra đây, như vậy ta có thể giữ lại cháu. Còn không cháu cho rằng chiếc máy nếu bị ngắt nguồn điện có thể kích hoạt sao??? Dù sao thì tự hủy cũng cần nguồn cung cấp năng lượng khổng lồ chứ?.

Người đàn ông bình tĩnh nói, không chút dao động nào với lập luận của hắn. An Bình khẽ lắc đầu rồi hỏi:

- Tại sao, chú phản bội cha cháu thì tại sao em gái cháu...mà cháu thì chú lại tha?

Đôi mắt Tập Cận An hơi chút ảm đạm, mang theo một xíu tự trách, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục sự sắc bén vốn có.

- Em gái cháu ta rất tiếc, ta cũng rất thích con bé, nhưng ta không mong muốn kế hoạch bị phá hỏng. Còn cháu, cháu thừa kế mọi thứ từ cha cháu, hơn nữa còn phát huy xa hơn, cao hơn. Nếu không phải cháu thì người khác đảm nhiệm tiếp tục phát triển kế hoạch ta không an tâm. Chính cha cháu cũng từng cho rằng muốn hoàn thành chi tiết toà bộ thì cũng chỉ có cháu mới có thể hoàn thành.

- Vậy ông có biết hậu quả nếu tôi động tay chân chứ?

- Biết rõ, ngay từ đầu khi ta hại gia đình cháu, ta đã tính đến cháu sẽ gia nhập tổ chức, thực ra ta đã biết hết, nhưng ta cần kết quả. Tuy rằng toàn quyền giao cho cháu phụ trách phát triển kế hoạch có mạo hiểm, nhưng duy nhất chỉ cháu có thể giúp ta hoàn thành, mà tính cách cháu ta biết, cháu sẽ không giúp ta.

Ngừng lại một chút, Tập Cận An tiếp tục nói:

- Ta đành tìm cách khiến cháu giúp ta, cũng chỉ có thù hận khiến cháu sẽ giúp ta, nhưng nguồn năng lượng cung cấp cho thiết bị là từ ta. Cho dù cháu tự hủy hiện tại thì năng lượng cũng không còn đủ để gây ra thiệt hại lớn, mà nghiên cứu của cháu thì vẫn tồn tại bên trong thiết bị. Từ bỏ đi.

Tập Cận An khẽ lắc đầu, đôi mắt tuy bình thản lại chứa chút thương hại. An Bình đôi mắt khẽ đỏ, rồi hắn khẽ đảo đôi mắt nhìn xuống hội trường lúc này đã an tĩnh lại, thậm chí trong đôi mắt của những người vừa nãy còn điên cuồng dâm loạn cũng đã bình tĩnh, hình như còn chờ mong hắn thành công kích nổ hệ thống tự hủy, đưa bọn họ chôn cùng. Bọn họ cơ bản đều bị ép tham gia tổ chức, dù trong đó có không ít người là công dân của quốc gia đứng sau tổ chức. Họ cũng là những người yêu hoà bình, mong muốn tự do dù cả đời chỉ là người bình thường.

- Còn mười lăm giây nữa để tự hủy, nguồn năng lượng không còn, cháu lấy gì kích nổ?

Tập Cận An khẽ gõ vào tấm kính chắn của thiết bị, nhìn thẳng mắt An Bình nói ra.

- Từ bỏ đi, An Bình, sau khi thành công kế hoạch thì ta sẽ để cho cháu tùy ý xử trí.

An Bình khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở ra nói:

- Chú nhớ cha cháu từng đưa ra giả thuyết về Điện nhân chứ???

Tập Cận An hơi suy tư rồi khẽ nhíu mày:

- Ý cháu là...

- Đúng, thân thể con người hoạt động cần năng lượng, nhất là não bộ cần nguồn điện sinh học cực lớn. Nguồn điện này bình thường không có gì lạ, nhưng nếu bộc phát toàn bộ trong nháy mắt thì...thậm chí sẽ đạt vài triệu Vôn.

Lúc này An Bình khẽ đưa tay phải lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn đính đá quý. Hắn khẽ ngắm nghía nó rồi nói:

- Cháu vốn có thể hoàn thành kế hoạch này từ hai năm trước, nhưng tiện thể có vốn rót vào, cháu bỏ thêm ít thời gian nghiên cứu thứ này. Nó giúp cháu kích hoạt toàn bộ nguồn năng lượng trong thân thể thành nguồn điện, có lẽ sẽ đạt cỡ hai triệu rưỡi Vôn. Đủ rồi.

Nói rồi An Bình khẽ đưa chiếc nhẫn lại gần bảng cấp điện mặc kệ sắc mặt đang dần trở nên khó coi của cha con Tập Cận An:

- Từ từ, có gì từ từ nói, cháu không nên vọng động...

Tập Cận An biến sắc, tại sao lão lại bỏ quên vấn đề này, rõ ràng trước đây huynh đệ kết nghĩa của lão từng nhắc tới giả thuyết này, nhưng lão lại không thèm chú ý, dù gì giả thuyết vẫn chỉ là giả thuyết

- Vọng động, không, không có vọng động, cái động này tôi đã tính hơn sáu năm nay rồi. Ông cũng biết tôi muốn động nhưng ông luôn cho rằng ông nắm tôi trong tay mà không biết, tôi sao lại không nắm thứ gì trong tay mình, cái ngu nào cũng cần trả giá, hahaha!!!

Đến đây thì An Bình nhanh chóng đẩy thẳng chiếc nhẫn vào vết lõm trên bảng cấp điện, từ chiếc nhẫn bỗng phóng ra một loại hỗn hợp các loại hạt proton mang hai loại điện tích, kích thích mạnh mẽ lên toàn thân của hắn. Toàn bộ thân thể hắn bỗng nổi lên một luồng năng lượng cực mạnh rồi thông qua chiếc nhẫn phóng ra dòng điện cực mạnh, còn thân thể hắn thì nhanh chóng tiêu tan thành bụi phấn, trước khi tiêu tan miệng hắn nhếch lên, giơ ra ngón tay giữa

- Không, không, khô....ng!!!

Tiếng hét điên cuồng từ miệng của cha con Tập Cận An, lần này thì dù Tập Cận An cũng không còn vẻ bình tĩnh, hắn sợ hãi, điên cuồng đập tấm kính chắn.

Ầm!!!

Giữa Sahara, một nơi quanh năm nóng bức bỗng có một tiếng trầm đục vang lên, một mảnh lớn cồn cát rộng hơn ba cây số bỗng lún xuống hơn trăm mét.

Oanh!!!

Rồi một tiếng nổ lớn vang lên, một vụ nổ kinh khủng mang theo hàng trăm ngàn tấn đất đá, một luồng ánh sáng loá mắt hơn cả chục lần Mặt Trời loé lên. Sau đó là một luồng sóng xung kích san bằng mọi cồn cát xung quanh bán kính cả chục cây số. Một đám mây hình nấm gần như xoá sổ toàn bộ dấu vết về tổ chức bí mật và toàn bộ những gì họ đã làm trong suốt hàng chục năm qua.

Một luồng sáng từ bên trong vụ nổ bắn nhanh lên thiên không, nơi hướng tới của đạo ánh sáng này là Vệ tinh nhân tạo của một quốc gia nào đó. Đây là mệnh lệnh đầu tiên, cũng là cuối cùng của hệ thống thiết bị Con Mắt Thượng Đế, mệnh lệnh mang nội dung điều khiển tên lửa đạn đạo của một số quốc gia bắn vào một vài toạ độ nơi ẩn náu chi nhánh khác của tổ chức bí mật này. Toàn bộ thành quả của kế hoạch này tuy rằng không được công bố, nhưng An Bình cũng hoàn thành nguyện vọng của cha hắn, đưa một vài thành quả nghiên cứu ra ngoài, cắt đi hoàn toàn những kết quả lệch theo con đường vốn có.

Đạo ánh sáng kia sau khi truyền tin đến với vệ tinh cũng không dừng lại mà tiếp tục truyền ra khoảng không vũ trụ với tốc độ ánh sáng, mang theo luồng linh hồn ý thức của An Bình lưu lạc hư không.

Vài tiếng sau khi đạo ánh sáng chiếu đi liền chiếu trực tiếp vào một viên Thiên thạch đang di chuyển vô định trong không gian vũ trụ.

Lúc này ý thức của hắn không ngờ lại tỉnh lại, dù không còn thân thể nhưng linh hồn hắn vẫn tồn tại trong dạng ý thức thể và tạm trú trong thiên thạch.

Lúc này hắn không rõ mình ở nơi nào trong hư không vô tận của vũ trụ, nhưng hắn tin mình hiện tại cách Trái Đất rất rất xa. Ít nhất thì với tốc độ di chuyển hiện tại của thiên thạch này thì hẳn cũng phải di chuyển cả triệu năm mới tới. Mà dù sao thì cũng kệ, hắn dùng ý thức thu lại hình ảnh xung quanh để thay ánh mắt.

Dần dần hắn phát hiện mình có khả năng tư duy tính toán nhanh và mạnh hơn bao giờ hết, hắn có thể tính toàn rõ ràng quỹ tích của từng thiên thạch, hắn còn tính toán bằng phương vị của các sao, hành tinh để rồi phát hiện xe ôm đang mang theo mình bay hướng ra phía ngoài. Mật độ của các sao, các hành tinh cũng phản ánh rằng cứ với tốc độ này chỉ khoảng năm trăm triệu năm nữa hắn sẽ bị đến với vị trí phần rìa hiện tại của vũ trụ. Nhưng vũ trụ vẫn đang mở rộng với tốc độ nhanh hơn ánh sáng nhiều lần, e rằng với tốc độ vài trăm km trên giây của thiên thạch hắn đang ngụ lại chắc phải rất rất lâu mới tới điểm cuối.

Trí nhớ của hắn cũng có sự thay đổi cực lớn, hắn có cảm giác hắn hoàn toàn có thể nhìn qua là không quên được. Bởi vì hắn có cảm giác, linh hồn mình đã hợp nhất với Con Mắt Thượng Đế.

Vũ trụ mênh mông là một câu nói mà ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng hiểu. Dù biết vũ trụ rộng vài trăm tỷ năm ánh sáng, có thể là cả ngàn tỷ năm, nhưng đó cũng chỉ là một khái niệm hư vô, không trải qua thì không biết.

An Bình đã chết lặng, hắn chỉ lặng yên quan sát vùng tinh không hắn đi qua rồi tính toán sự vận động chuyển mình của vũ trụ.

Bởi vì ảnh hưởng của lực hấp dẫn giữa các tiểu hành tinh, hành tinh và các sao mà quỹ tích bay của hắn cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Hắn cũng chẳng thể làm sao, chỉ tiếp tục ngắm nhìn vũ trụ, ngắm nhìn những quang cảnh xảy ra bên trong vũ trụ bao la này.

Thời gian cứ thế đi qua, theo tính toán của hắn thì từ khi hắn tỉnh lại đến hiện tại hẳn đã qua khoảng hơn một tỷ năm. Cũng thật lạ vì hắn đã qua hơn một tỷ năm cô tịch trong vũ trụ nhưng hình như hắn đã quen, hoặc do dung hợp với máy móc mà linh hồn hắn trở lên càng ngày càng bình tĩnh lạ thường.

Linh hồn hắn càng ngày càng cô đọng, có khả năng diễn hoá ra thân thể hư ảo nhìn được bằng mắt thường. Hơn nữa hắn biết, mình đã không cần bám vào thiên thạch để tồn tại hay di chuyển, hắn quyết định rời ra khỏi nơi này.

Hơn hai ngàn năm sau, khi thiên thạch chuẩn bị bị một sao notron kéo vào thì hắn liền rời đi. Với trạng thái linh hồn thể, hắn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ những quy tắc của vũ trụ, linh hồn hắn ngày càng trở nên ngưng đọng, cũng hình như bởi vì vừa là trạng thái linh hồn, lại có ý thức, lại dung hợp với Con Mắt Thượng Đế mà hắn ngày càng trở lên kì dị, hình như không còn chịu bất luận quy tắc hay định luật nào của vũ trụ ảnh hưởng, giống như tồn tại nhảy ra bất kì ảnh hưởng nào, ví dụ như hắn di chuyển nhanh hơn nhiều tốc độ ánh sáng, hắn có thể thấy các hạt ánh sáng như đang lùi về sau.

An Bình quyết định bay thật nhanh về một hướng, nơi này là hướng mà vũ trụ đang nở ra. Hắn có thể từ những hạt ánh sáng nhìn thấy những hình ảnh trước đây. Hắn thấy vũ trụ từ khi sinh ra cũng chỉ là một luồng ánh sáng cực mạnh, hơn hàng triệu lần ánh sáng từ một vụ nổ bom hạt nhân. Vô số loại vật chất dạng lượng tử được phun ra, các phản ứng hình thành, hỗn độn khí nảy sinh dần tạo thành vật chất.

Hắn say mê trong những nghiên cứu quên cả thời gian, cho đến một ngày hắn cảm thấy các loại vật chất, bao gồm cả các dạng plasma như dần dừng lại, rồi qua vài trăm triệu năm dần bị lực hấp dẫn từ đầu nguồn vũ trụ kéo ngược về, hắn biết vũ trụ sắp luân hồi.

Mọi vật chất thậm chí phi vật chất bị một lực hấp dẫn kì dị kéo về, chỉ duy có linh hồn hắn hoàn toàn không chút ảnh hưởng.

Rồi rất lâu sau, vũ trụ quay về nguyên bản, trở thành một điểm kì dị lấp loé, giống như không cam lòng, muốn một lần nữa bùng nổ.

Linh hồn thể của hắn lúc này lơ lửng bên cạnh điểm sáng lấp loé vốn là vũ trụ nơi hắn sinh ra kia, lúc này trở nên nhỏ xíu, thậm chí nhỏ như một đầu ngón tay trỏ. Hơn nữa nó vẫn đang dần nhỏ đi, nhỏ đi. Hắn biết, khi một lần nữa vũ trụ nhỏ đến mức tận cùng, nhỏ hơn một điểm giới hạn cũng là một lần nữa vũ trụ bùng nổ, điểm kì dị càng nhỏ, bùng nổ càng dữ dội, mạnh mẽ.

Lúc này An Bình lại chú ý tới nơi hắn đang tồn tại, nơi này không có gì cả, không vật chất, không ánh sáng, không có gì cả, hư vô tuyệt đối. Ngoại trừ linh hồn của hắn ra cũng chỉ có một hạt châu chứa đựng vũ trụ của hắn.

Hắn vô thức bay, bay đi, bay thật lâu. Nhưng quay người lại thì hạt châu vũ trụ lại tò tò bay theo.

Hắn liền dùng linh hồn chạm vào hạt châu, ai ngờ vèo cái hạt châu liền theo ngón tay hắn chui thẳng vào linh hồn thể của hắn rồi đậu lại ở mi tâm của hắn.

An Bình nghiên cứu cả ngày cũng chỉ biết hạt châu này hình như bởi vì cùng hắn đồng nguyên nên dung nhập vào linh hồn hắn, dù gì nơi sinh ra của hắn là từ đó.

Hắn mặc kệ, quyết định phiêu đãng tiếp, tìm một kì tích gì đó.

Thật lâu về sau, hắn thấy một luồng quang mang dịu nhẹ toả ra từ một điểm nào đó, hình như cũng là một vũ trụ. Hắn tò mò ngắm nhìn, bên trong dường như là từ một điểm kì dị đang phát ra quang mang.

Linh hồn hắn nhẹ chạm vào điểm kì dị kia.

Vụt!!!

Khi tỉnh lại từ trong hốt hoảng nháy mắt, hắn nhìn thấy một khoảng tinh không rộng lớn. Hơn nữa đây hẳn là một tinh không của một vũ trụ non trẻ, bởi vì sự hoạt động mạnh mẽ sôi nổi giữa các loại vật chất, sự tươi mới tràn đầy khắp nơi. Hẳn vũ trụ này hình thành chưa qua ba tỷ năm. Nhưng hắn cảm giác vũ trụ này lớn hơn vũ trụ quê hắn, bởi mật độ giữa các sao, hành tinh và các thiên hà cho hắn biết vũ trụ này quy định quy tắc, định luật khác một chút so với vũ trụ của hắn.

Ở tinh không vô tận, linh hồn hắn lại lưu lạc.

Lưu lạc hơn hai triệu năm linh hồn hắn gặp được một luồng linh hồn cực ảm đạm, có vẻ như không còn khả năng tồn tại. Hắn dùng linh hồn lực khẽ dò xét thì phần tàn hồn kia bỗng dung nhập vào hồn thể của hắn rồi tan biến.

Lúc này An Bình bỗng cảm ứng được một luồng lực lượng hấp dẫn hắn, giống như giác quan thứ sáu cảm giác, rất rõ ràng.

Đi theo cảm giác này bay tới, hắn bay chừng hơn một giờ liền tới một Hệ Mặt Trời, càng tới gần hắn cảm nhận lực hút càng mạnh, như chịu lực lượng gì đó dẫn dắt, linh hồn bay rất nhanh, chỉ nháy mắt đã bị kéo vào một hành tinh bên trong Hệ Mặt Trời.

Bạn đang đọc Vũ Đạo Chí Tôn sáng tác bởi ToanNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanNgoc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.