Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến phủ từ hôn

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

Ngoài cửa, Lục Sơn đang ngồi trên ghế, nhàn hạ hút thuốc.

Lục Huyền vừa nhìn thấy Lục Sơn, bất chợt ánh mắt của ngài tự động chuyển sang ôn hòa hơn.

Phụ thân, cách xưng hô vừa xa lạ, mà cũng vừa quen thuộc.

Phụ mẫu kiếp trước đều mất sớm, Lục Huyền không được hưởng thụ cảm giác tình thân được bao lâu, cho nên sau đó ngài rất trân trọng tình cảm với Thanh Liên, nên mới bị ám hại như vậy.

Nhớ lại những gì mà Lục Sơn đã làm vì mình, Lục Huyền do dự một lúc rồi buộc miệng lên tiếng thốt ra từ mà đã mấy ngàn năm ngài chưa nói qua: “Cha.”

“Huyền Nhi.” Lục Sơn nhìn thấy con đi ra, cũng buông thuốc lá xuống, trầm giọng nói: “Vận Nhi đã đợi ở cửa khá lâu, nói là Hàn gia có yến tiệc mời cha con ta qua đó, có vẻ như có chuyện không lành.”

Dường như đến Lục Sơn cũng cảm nhận được, ông không khỏi lo lắng cho tương lai của con trai mình.

“Không sao, chẳng qua là đám con rối diễn trò mà thôi.” Lục Huyền có vẻ như không hề để tâm đến.

Lục Sơn khá ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Lục Huyền, ngài là con trai ông, sao ông lại không hiểu con trai mình được.

‘Bùn đất không thể để bám lên tường’, câu nói này chính là nói đến loại người như Lục Huyền.

Nhưng lúc này, ngài có thể nói ra những lời khí phách như vậy, hơn nữa ông còn nghe được đám tay sai báo lại Lục Huyền hôm nay chủ động yêu cầu không làm phiền để tu luyện.

Chẳng lẽ, con trai của ông cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?

“Quả thật chẳng qua chỉ là một đám rối diễn trò, Hàn gia chẳng qua là có một tên đệ tử ngoại môn Quy Vân Tông mà thôi, họ nghĩ rằng như vậy là có thể chống lại Lục gia chúng ta sao, thật là nực cười, trừ phi là đệ tử nội môn, chứ không thì cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể nào làm lung lây được căn cơ của Lục gia chúng ta!” Có vẻ như Lục Sơn cũng bị Lục Huyền ảnh hưởng, ông nói chuyện cũng mang theo dáng vẻ bá khí không một ai cản nổi.

Hai người bước ra cửa, chỉ có nha hoàn của Hàn Chi Vận đứng đợi ở trước cửa đã lâu, ba người nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào.

Nha hoàn đi trước dẫn đường cho hai người hướng thẳng đến phủ Hàn gia.

Suốt dọc đường đi, có không ít người đi đường chỉ trỏ nhỏ to sau lưng họ.

“Có nghe tin chưa? Hình như công tử Lục gia bị tiểu thư Hàn gia từ hôn đó!”

“Đúng rồi, tiểu thư Hàn gia hình như là được Quy Vân Tông tương trung rồi, có vẻ như là muốn thoát ly Hàn gia để tự mình bay cao đây.”

“Chứ gì nữa, Quy Vân Tông dù sao cũng tiếng tăm lừng lẫy của đại môn phái của đế quốc, Hàn gia nhỏ bé như vậy thì làm sao mà giữ chân được tiểu thư họ Hàn, lần này lại có kịch hay để xem rồi.”

Có vẻ như chuyện của Hàn gia sớm đã lan truyền ra ngoài, mọi người đang náo nhiệt bàn tán, họ đang đợi xem màn kịch vui của Lục Huyền.

Nghe được lời bàn tán của mọi người, sắc mặt của Lục Huyền vẫn thản nhiên như không chuyện gì, ngài không hề bận tâm đến, giống như là người mà mọi người đang bàn tán không liên quan đến ngài, nhưng ngược lại, sắc mặt của Lục Sơn đi bên cạnh ngài lại có vẻ như có chút giận dữ.

Hàn gia có được ngày hôm nay, đều là nhờ Lục gia giúp đỡ nâng đỡ, nay muốn đơn độc tự lực thật là không đúng với đạo nghĩa.

Trong nháy mắt, Lục Sơn và Lục Huyền đã vào đến khu viện của Hàn gia.

Dọc theo lối đi vào sảnh chỉ lác đác vài người.

“Hừ! Thật là không ra gì!” Sắc mặt Lục Sơn bất bình, ngày thường mỗi khi ông đến Hàn gia, trên dưới Hàn gia không một ai là không cung cung kính kính với ông, tất cả đều vui vẻ đứng đón ông tận ngoài cửa lớn.

Nhưng giờ, ngay cả đến người làm cũng chỉ được vài người.

Thật là không coi ai ra gì rồi!

Kiếm nén cơn giận, Lục Sơn bước vào sảnh chính của phủ Hàn gia.

Lúc này mọi người trên dưới của Hàn gia đã có mặt đầy đủ, Hàn gia chủ Hàn Chiến Thiên ngồi ở chỗ ngồi thượng tọa trên cao, cúi nhìn xuống Lục Sơn và Lục Huyền vừa bước vào.

Chung quanh người của Hàn gia kẻ đứng người ngồi, và nhân vật chính của hôm nay là Hàn Chi Vận lại yên lặng cúi đầu đứng một bên, dáng vẻ như là tiểu thư đài cát.

“Lục gia chủ, vẫn khỏe chứ.” Ngoài miệng Hàn Chiến Thiên lên tiếng chào hỏi, nhưng vẻ mặt của ông lại như đang trêu tức đối phương.

“Hừ, Hàn Chiến Thiên, ngươi thật to gan, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng ngươi có thể dựa hơi Quy Vân Tông, nên muốn làm gì thì làm sao?” Lục Sơn nhíu mắt đáp lại, gân xanh đang thấp thoáng hiện lên trên cánh tay ông, chứng tỏ ông đang rất tức giận.

“Sao lại nói vậy, chẳng qua là tiểu nữ vừa thông qua cuộc kiểm tra của Quy Vân Tông, không thể nói lên được điều gì.” Hàn Chiến Thiên có chút tự đắc nói, mặt ông lộ vẻ đắc chí của tiểu nhân.

“Ngươi hôm nay khoa trương mời cha con ta đến đây, không phải chỉ là muốn khoe khoang việc này thôi chứ.” Trong đại sảnh không chỉ có người của phủ Hàn gia, còn có một số người có danh có tiếng của thôn Ô Sơn.

“Đương nhiên không chỉ vậy rồi.” Hàn Chiến Thiên đứng dậy, chắp tay nói trước mặt toàn bộ những người có mặt ở đó: “Hôm nay, Hàn mỗ ta có hai việc cần tuyên bố.”

“Thứ nhất, tiểu nữ Hàn Chi Vận đã thông qua cuộc kiểm tra của Quy Vân Tông, đã trở thành một phần tử của Quy Vân Tông.”

“Thứ hai, hôn ước của Hàn gia và Lục gia sẽ được hủy bỏ từ đây.”

Sau khi ông nói xong câu đầu tiên, mọi người không ai phản ứng gì, vì bọn họ trước đó đã nhận được tin rồi, nhưng khi Hàn Chiến Thiên tuyên bố điều thứ hai, toàn bộ những người có mặt ồ lên xôn xao bất ngờ.

“Tên tiểu nhân vô liêm sỉ nuốt lời!”

“Thôn Ô sơn có gia đình như ngươi thật là gia môn bất hạnh!”

“Trước đây không phải Lục gia có lòng tốt nâng đỡ các ngươi, Hàn gia các ngươi có được ngày hôm nay sao?”

“Chẳng qua chỉ là tên đệ tử ngoại môn đã kiêu ngạo đến như vậy, thật là không coi ai ra gì?”

Thôn Ô sơn có không ít người chịu qua sự giúp đỡ của Lục gia, Tuy là họ cũng không thích Lục Huyền vừa dốt lại vừa lười, nhưng họ lại rất kính trọng Lục Sơn, là kính trọng từ tận đáy lòng, hôn ước của Hàn gia và Lục gia cũng được tán hợp từ họ mà thành.

Nay Hàn gia đơn phương bội ước, chẳng khác nào không nể mặt bọn họ.

Mọi người kích động, nhìn Hàn Chiến Thiên bị mọi người lên tiếng phê phán, Lục Sơn yên lặng không lên tiếng, ngài đã đoán trước kết cục như vậy, nay Lục gia ở thôn Ô Sơn như là mặt trời ban trưa, nên lẽ tất nhiên những người có danh có tiếng ở đây là chỗ dựa của Lục gia, Hàn gia cho dù có nương nhờ vào Quy Vân Tông thì cũng không làm gì được Lục gia.

Nhưng, cũng có kẻ cơ hội không lên tiếng để nịnh nọt Hàn gia, Hàn Chiến Thiên có thể đảm nhiệm gia chủ, đương nhiên cũng nói lên được ông không phải kẻ ngốc, ông dám nói ra những lời này chắc chắn là có kế hoạch của ông.

Quả nhiên, Hàn Chiến Thiên cười ảm đạm: “Quý vị xin đừng quá kích động, Hàn mỗ quên giải thích rõ ngay từ đầu, cuộc kiểm tra mà tiểu nữ thông qua không phải là cuộc kiểm tra đệ tử ngoại môn, mà là cuộc kiểm tra của đích thân đại đệ tử Tông chủ thân truyền!”

Vốn dĩ mọi người đang xôn xao bàn tán nhất thời liền im bặt, mọi người há hốc mồm ngạc nhiên không nói ra được câu nào.

Đại đệ tử thân truyền?

Bạn đang đọc Vũ Đế Trở Lại (Dịch) của Vi Thiên Mệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FANNY168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.