Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1560 chữ

“Chúng ta sẽ không sống như vậy nữa vì 3 ngày nữa sẽ có 6 đứa trẻ được đưa ra ngoài cùng với vài người sẽ được lựa chọn để gây dựng Phong Nguyệt Các làm nơi đặt chân cho gia tộc sau này từng bước quay lại với cuộc sống bên ngoài. Vì vậy ta cần mọi người mạnh mẽ hơn, ta một Võ Đế tầng 4 ở bên ngoài cũng không nhắc lên được bao nhiêu sóng gió vì vậy ta cần sức mạnh của tất cả mợi người. Biết đâu di thể của những người thân chúng ta được chôn ở đâu đó nơi cố hương, biết đâu có ai đó còn sống sót đang lẩn trốn hay bị kẻ thù giam giữ. Ta vẫn luôn mơ thấy rất nhiều người Vũ gia rất nhiều huynh đệ Vũ Phong còn sống đang bị chúng đầy đọa tra tấn trong các nhà giam để tìm xem nơi ẩn náu của chúng ta ở đâu, đó cũng là đông lực thôi thúc ta sống mạnh mẽ những năm qua. Ta biết đó chỉ là những giấc mơ nhưng biết đâu…có lẽ có ai đó vẫn đang chờ đợi chúng ta quay lại giải cứu họ.” nói đến đây Vũ Thạch đã không còn cầm được nước mắt.

“Chúng ta sống 100 năm an nhàn nơi đây trong khi đó có người đang phải lo chạy trốn che dấu thân phận của mình, có người cả 100 năm qua phải chịu sự hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác trong ngục tù tối tăm không ánh mặt trời. Điều đó khiến ta đau lòng nhưng điều khiến ta đau lòng hơn là nhiều người còn sống nơi đây đã mất đi ý chí chiến đấu, sống như những cái xác vô hồn. Sống như vậy có xứng với những người đã tử trận để cho chúng ta được sống không? Sống chỉ để chăm chút cho mấy cái bài vị trong ngôi đền này thôi sao?” Câu hỏi của Vũ Thạch đã trở thành sự phẫn nộ.

“Tộc trưởng.”

“Tộc trưởng.”

Nhiều người khi nhìn vị “Tộc trưởng” vốn kiên cường hôm nay hai hàng nước mắt chảy nơi khóe mắt, họ cảm nhận được nhưng gì ông nói, họ như được đánh thức trong cơn say vậy, nhiều người bắt đầu cất tiếng.

“Tộc trưởng những điều người nói đã làm cho ta thức tỉnh. Ta biết người nói vậy không phải muốn chúng ta lao đầu vào chỉ biết tu luyện chỉ biết báo thù, người nói vậy vì muốn chúng ta có thể quay trở lại cuộc sống bình thường trước kia. Hôm nay ta sẽ không bước vào đền thăm viếng bài vị vợ con ta nữa cho đến khi nào ta cảm thấy tâm của mình trở lại với cuộc sống bình thường tu vi của mình có tiến triển lúc ý ta mới lại đến thăm họ.” Một vị Võ Vương nói.

“Tộc trưởng ta cũng vậy. Ta đã sống trong sự sợ hãi, ta đã đánh mất đi ý chí. Ta cũng sẽ không vào đền nữa cho đến khi có thể vượt qua được sự sợ hãi của bản thân.” Một vị Võ Quân nói

“Lão đại ta cũng không vào thăm đại ca và đám huynh đệ của ta nữa, có lẽ khi nào đạt đến cảnh giới Võ Đế ta mới có mặt mũi đi gặp họ.” Lão Bá thở dài nói. Nói ra những lời này ông biết có lẽ sẽ phải mất rất lâu, rất lâu ông mới lại có thể đi thăm bài vị của họ, Võ Hoàng tầng 9 bước vào Võ Đế là cả một chặng đường rất dài có thể mất đến mấy trăm năm có thể chả bao giờ bước qua được. Nhiều Người khi ở cảnh giới như Lão Bá dành hết cả thọ nguyên của mình phấn đấu tu luyện nhưng vẫn vô vọng tiến vào Võ Đế đấy thôi.

“Tộc trưởng tất cả chúng ta sẽ không vào đền nữa thời gian qua nhiều người trong chúng ta đã sống với những hoài niệm, sống một cách cố chấp không tin vào những điều đã xảy ra vẫn luôn cố nghĩ nó chỉ là một cơm ác mộng rồi sẽ qua đi. Chúng ta đã trốn tránh thực tế quá lâu rồi, đến lúc phải quay về với thực tại à. Người hãy cho chúng ta biết kế hoạch mà người đã quyết định ngay tại đây đi.” Một vị Võ Vương nói.

Vũ Thạch thấy tinh thần của mọi người đang lên cao nên cũng không khuyên can mọi người không cần phải bó buộc việc không vào đền, mà bắt đầu đem kế hoạch chuẩn bị nói: “Gia tộc muốn đưa 6 đứa trẻ có tu vi Võ Đồ ra ngoài gia nhập vào một số học viện vừa để chúng có không gian tu luyện tốt. Các học viện là nơi đào tạo tu sĩ, đào tạo nguồn lực cho quốc gia. Ở đó đám trẻ sẽ nhận được sự đào tạo tốt nhất, cũng như là nơi khởi đầu tốt cho việc phát triển của chúng vì vậy ta muốn đưa lũ trẻ vào đấy.

“Tộc trưởng, ta hiểu đưa lũ trẻ ra ngoài vì chúng không dễ bị phát hiện ra lại lịch, có thể nói ra một lai lịch được tạo dựng nào đó mà các học viện cũng không điều tra được gì nhiều, họ cũng sẽ không quá bận tâm. Nhưng sao không đưa những Võ Sĩ ra ngoài, Võ Sĩ sẽ có năng lực bảo vệ mình tốt hơn, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn họ làm việc sẽ tốt hơn những Võ Đồ còn quá non nớt.” Một vị Võ Tôn nói.

“Một Võ Sĩ đúng là có năng lực tốt hơn một Võ Đồ, làm việc sẽ hiệu quả hơn nhưng Võ Sĩ lại chỉ gia nhập được ở các trường và học viện tu sĩ bình thường mà thôi. Hầu hết mọi người đều biết các học viện danh tiếng họ chỉ tuyển chọn những đứa trẻ dưới 16 tuổi mới chỉ đạt đến Võ Đồ. Tại sao họ lại không tuyển chọn những tu sĩ đã là Võ Sĩ ở độ tuổi dưới 16? Cũng có rất nhiều người đã có tu vi Võ Sĩ rồi nhưng tại sao các học viện lại không tuyển chọn? Họ làm vậy cũng có nguyên nhân. Còn nguyên nhân ta không muốn chúng vào học trong các trường học hay học viện bình thương là vì ta muốn có hai con đường cho lũ trẻ phát triển nhóm Võ Đồ theo con đường được đào tạo bởi các học viện chuyên nghiệp còn nhóm Võ Sĩ sẽ theo con đường gian nan hơn khó khăn hơn đó là trường đời. Điều này hơi bất công nhưng ta không có cách nào khác muốn gia tộc nhanh tróng phát triển bên ngoài không thể chỉ lựa chọn một con đường được. Phải có nhiều con đường mới đảm bảo kế hoạch của chúng ta phát triển thuận lợi.

“Tộc trưởng vẫn là người suy nghĩ chu toàn.” vị Võ Tôn lúc trước nói: “Không biết người lựa chọn những vị Võ Đồ nào trong gia tộc?”

“Vũ Long, Vũ Bảo, Vũ Hạnh, Vũ Tuyết, Vũ Thắng, Vũ Đình Đồng các cháu hãy đi lên phía trên này.” Vũ Thạch lớn tiếng gọi. “Đây là 6 đứa nhỏ mà ta lựa chọn, là nhưng đứa có tư chất tốt nhất thích hợp nhất cho việc này với tu vi và tư chất của chúng dễ dàng ra nhập các học viện ta cũng đã chuẩn bị cho mỗi đứa một câu chuyện về xuất thân hợp lý rồi sẽ không bị phát hiện trừ khi chúng tự mình làm lộ bản thân.”

Vũ Long và 5 người bước lên đứng quay người nhìn vế phía mọi người. Trên khuôn mặt chúng không biểu hiện vẻ lúng túng cho thấy từ lúc chúng biết chuyện đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi qua đó cũng có thể thấy đây là những đứa trẻ mạnh mẽ.

Vũ Thạch nói tiếp: “Các Võ Sĩ cũng sẽ được đưa ra ngoài đến Phong Nguyệt Các làm việc, nhiệm vụ của họ là phát triển về tài lực nhằm cung cấp tài nguyên và tài chính cho chúng ta. Gia tộc ta muốn quật khởi thì cần rất nhiều tài chính. Trong gia tộc người có tài năng quản lý và tài buôn bán nhất vẫn là Vũ Đình Độ trước kia vẫn thường quản lý sổ sách của Vũ gia ít xuất hiện bên ngoài, không có nhiều người biết đến nên sẽ là người phù hợp nhất đảm nhiệm vai trò chủ của Phong Nguyệt Các. Với tu vi Võ Hoàng tầng 2 cũng đủ áp trận cho một Phong Nguyệt Các nhỏ nhoi mới thành lập rồi. Ta cũng sẽ để Đình Độ dẫn theo 2 vị Võ Tôn, 4 Võ Vương cùng với Vũ Hoàng và 10 Võ Sĩ, Vũ Hoàng đã là Võ Tướng rồi để nó dẫn theo đám Võ Sĩ ra bên ngoài làm việc trong Phong Nguyệt Các giúp chúng am hiểu hơn về thế giới này.”

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.