Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1201 chữ

Vị giám sát thấy Vũ Long thi lễ với mình thì nở nụ cười hiền hòa nói: “Vậy cậu có thể tiến vào hàng rồi.”

Vị giám sát của Lôi Chấn học viện không có ngăn cản Vũ Long nữa mà bắt đầu quan sát nhắc nhở những người khác tiến vào dự thi.

Vào hàng theo sựu bố chí của những người ở đây Vũ Long để ý thấy đã có khoảng trên hai, ba trăm người đã xếp hàng từ trước khi cậu đến.

Vũ Long đứng một lúc ngoại trừ ngó nhìn hai anh em nhà sói đứng phía sau, thi thoảng căn dặn chúng không được tùy tiện thì cậu chỉ đứng im một chỗ vì giờ vẫn chưa đến giờ cuộc tuyển chọn bắt đầu.

Vũ Long lúc này chợt nhớ đến bộ trang phục hỗ trợ mình mới mặc cậu vận chuyển chút pháp lực dót vào bộ trang phục nhằm kiềm tra thì một luồng thông tin từ chiếc áo chuyền lại báo cho cậu biết bộ trang phục với hai tính năng hỗ trợ là trợ giúp phòng hộ giảm trấn thương khi chiến đấu và chữa chị cầm máu các vết thương, ngoài ra còn nhận được một số thông tin như việc bộ trang phục có khả năng phục hồi lại nguyên trạng khi được cung cấp bổ sung các loại đan dược có tính chữa thương cho bộ trang phục hấp thụ sau khi sử dụng, còn cần cung cấp một ít linh thạch để bộ trang phục tự hồi phục pháp lực của mình. Trang phục khi bị tổn hại nhẹ có khả năng tự tái tạo mà không cần mang đi sửa chữa.

Vũ Long sau khi tiếp nhận thông tin từ bộ trang phục thì cậu mừng ra mặt không ngờ chiếc áo lại tốt đến vậy.

Trong lòng Vũ Long lúc này cũng chợt lóe lên một ý nghĩ. Tại sao vị chủ tiệm lại đồng ý trao đổi với mình một bộ trang phục hỗ trợ tốt đến như vậy? Vũ Long có cảm giác hình như hai kiện Huyền Binh cực phẩm của mình vẫn không đủ để đổi lấy bộ trang phục này. Vậy tại sao ông chủ tiệm lại chấp nhận một vụ trao đổi thua thiệt như thế về phần mình. Ông chủ tiệm có ý gì khi làm như vậy, suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu cậu.

Vũ Long đang suy nghĩ thì bị một tiếng quát làm cho bừng tỉnh. Cậu bạn tiến bước lên phía trước theo hàng đi chứ sao lại đứng đờ ra như vậy run quá à cuộc tuyển chọn bắt đầy rồi đó.

Vũ Long nhìn thấy người đang nói với minh là cậu thiếu niên bị người cha thô bạo gọi dậy, nhớ đến cảnh lúc đó cậu lại không nhin được cười.

“Bộ mặt ta có gì sao mà cậu cười.” Cậu thiếu niên chất vấn Vũ Long.

“Không có gì thật xin lỗi ta bước ngay đây.” Vũ Long vừa cười nói.

Cậu thiếu niên vẫn có vẻ khó chịu vì Vũ Long cười cợt liền nói: “Có tận hai con yêu thú hộ tống rồi mà vẫn thấy run sao hả anh bạn, làm gì là yếu mềm thế.”

“Không phải ta run, mà là ta vừa rồi mải nghĩ chút chuyện không có để ý không có phát hiện ra à.” Vũ Long hướng người thiếu niên giải thích.

“Tiếng trống thông báo đến ba hồi như vậy mà cậu cũng không biết sao. Nghĩ ngợi đến chuyện gì mà nhập tâm vậy. Chắc là đang nhớ nhung em nào đó có phải không?” Cậu thiếu niên khó hiểu hỏi.

“Ta lần này cũng chả muốn đi tiểu tình nhân Mai Quế của ta phải làm sao bây giờ lúc đi còn không nói với nàng được một tiếng.”

Khuôn mặt có vẻ buồn rầu khi nói đó của thiếu niên nhanh chóng chuyển sang hớn hở gặng hỏi Vũ Long. “Ta nói có đúng không cậu đang nhớ đến mấy muội muội đáng yêu ở nhà chứ gì?”

Vũ Long chỉ lắc đầu không có trả lời.

“Ta tên là Duy Tùng rất mong được làm quen mới cậu. Chúng ta có cùng cảnh ngộ phải xa cách người trong mộng nên giúp đỡ nhau nhiều. Vậy cậu tên gì?”

“Ta tên Chấn Long. Nhưng phải đính chính ta không có nhớ nhung người trong mộng ta mới có mười hai tuổi thôi à đại ca.”

Duy Tùng ngạc nhiên nói: “Chấn Long ngươi sạo vừa thôi chứ nhìn người cao to ngang ngửa với ta thế mà lại có mười hai tuổi là sao? Đừng có nói sạo đi.”

Duy Tùng vừa dứt lời thì bị một chiếc đuôi đánh vào mặt do không có đề phòng nên Duy Tùng lĩnh trọn cả cú đánh.

Duy Tùng trúng đòn là do Tiểu Ngao đánh cái đuôi của mình về phía Duy Tùng. Duy Tùng cứ lải nhải nói mãi làm cho Tiểu Ngao có chút khó chịu nóng nảy lên mới làm vậy.

“Ai da ta bị ám toán. Chấn Long yêu thú của cậu được đấy…át xì dám ám toán…. Át xì…ta. Ta là dị ứng nhất với đám lông thú, từ lẫy đứng gần là đã muốn…át xì…nên từ trước đến giờ ta cũng không có nuôi yêu thú…át xì.”

Tiểu Ngao không có thèm quan tâm đến Duy Tùng sau khi cho Duy Tùng một vố thì chỉ nhìn Duy Tùng một cái với ánh mắt lạnh nhạt rồi không để ý đến cậu ta nữa.

Vũ Long không có nhịn được, cười phá lên mấy người xếp hàng gần đó cũng phá nên cười phá vỡ bầu không khí vốn trầm lắng.

Một vị giám sát tiến đến lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì mà ở đây ồn ào vậy.”

Duy Tùng không thấy có ai trả lời thì lên tiếng nói: “Tiền bối…át xì…là vãn bối…át xì”

“Thôi, không cần giải thích, nhìn cái điệu bộ của cậu là ta biết rồi. Cậu vận chuyển chút pháp lực lên mũi ép cho những sợi lông nhỏ ra ngoài là sẽ không sao nữa.” Vị giám sát nói đến đây rồi nhìn xung quanh một vòng bằng ánh mắt nghiêm nghị, khiến cho đám thí sinh yên tĩnh trở lại.” Sau khi đảo một vòng mắt thi uy với đám thí sinh vị giám sát nói: “Ta không muốn phải quay lại một lần nữa đâu đấy, nếu để ta quay lại thì có người sẽ phải xuống cuối hàng mà đứng đó.”

Duy Tùng nói: “Vâng cám ơn tiền bối, tiền bối đi thong thả.”

Sau khi thấy vị giám sát đã đi xa Duy Tùng nói: “Chấn Long cậu bảo đám yêu thú của cậu đừng có ám toán ta bằng cái đuôi đầy lông lá kia nữa ta không có muốn xuống cuối hàng đâu.” Duy Tùng với vẻ mặt đầy tội nghiệp nói.

“Duy Tùng đại ca bớt nói nhảm đi không thì xuống cuối hàng đứng đó.” Vũ Long vừa tiến bước theo hàng vừa nói.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.