Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu Vương Phủ Xuống

Phiên bản Dịch · 1971 chữ

Có thể xé đi cánh tay của Đại Vu Sư, kẻ địch của hắn là ai? Chỉ nháy mắt, A Hổ liền đưa ra phản ứng chính xác nhất, quay lại hô bên dưới: - Đi gọi A Ngưu!

Vừa hô xong, hắn liền giật mình, bởi vì không biết từ khi nào A Ngưu đã xuất hiện ở phía sau, bay giữ không trung, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía trước. Ở phía xa bay tới, Xích cũng phát hiện ra Dương Khai, mặt vừa toát ra mừng rỡ, người chợt khựng lại, mắt trợn trừng, toát ra hoảng sợ, sau đó cả người run rẩy, như bị bàn tay vô hình nắm chặt giữa không trung, không thể động đậy.

Mặt hắn lúc xanh lúc tím, cắn răng hét lên: - Mau... chạy!

Dứt lời, người của hắn chợt phình to, căng rách cả áo da thú, làn da cũng trở nên trong suốt, nhìn thấy rõ mạch máu bên trong.

Oành...

Khi phình ra đến cực hạn, cả người Xích nổ tung, hóa thành vũng máu rơi xuống, không còn thi thể!

- A! Thôn dân đều cả kinh, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bị thảm cảnh của Xích dọa lùi lại mấy bước. Khi nhìn kỹ lại, chỗ Xích ban đầu lại đột nhiên xuất hiện một bóng người cao to, người kia ăn mặc khí phách, bên hông có mấy đầu lâu, có lớn có nhỏ, đầu lâu này tỏa ra khí tức khiến người ta phát lạnh, bao phủ toàn Thương Nam thôn.

Lúc này, trên tay quái nhân đột nhiên xuất hiện có cầm gì đó, vừa cười gắn nhìn Dương Khai, vừa cắn xé thứ trong tay.

- Thực Cốt Bộ! A Hổ khẽ hô lên, nhìn vào hoa văn đặc thù trên mặt đối phương mà biết được thân phận của hắn.

Đã sớm nghe nói Thực Cốt Bộ là một đám có thù tất báo, lúc trước A Ngưu cùng hai người bộ lạc khác quét sạch một bộ lạc nhỏ của Thực Cốt Bộ, A Hổ cũng lo lắng sẽ bị Thực Cốt Bộ trả thù, vốn muốn tìm thời gian đề nghị A Ngưu dẫn mọi người di chuyển.

Nhưng trong thời gian này A Ngưu vẫn luôn ở trong nhà không gặp được, tự nhiên không cách nào nói chuyện. Bây giờ, xem ra mình lo lắng là đúng, người Thực Cốt Bộ thật sự tới báo thù. Hơn nữa thực lực của người này tuyệt đối rất khủng bố, dù sao ngay cả Xích đại nhân là Đại Vu Sư cũng bị hắn giết, A Ngưu có thể là đối thủ được sao?

Các thôn dân nghe lời của A Hổ, cũng đều biến sắc, Thực Cốt Bộ khủng bố, bọn họ đã lĩnh giáo sâu sắc. Chờ nhìn rõ trong tay Đại Vu Thực Cốt Bộ cầm là thứ gì, sắc mặt đều trắng bệch.

Bởi vì đó là một cái chân nhỏ, hơn nữa nhìn hình dạng tuyệt đối là một cái chân trẻ con, không quá 5 tuổi, da mỏng thịt mềm, mỗi lần Đại Vu Thực Cốt Bộ cắn một cái đều xé ra mảng thịt lớn, nhai mê say, bộ dạng càng thêm dữ tợn.

Không ít thôn dân nhìn mà khó chịu, bụng lồng lộn, muốn nôn ra.

Ánh mắt Dương Khai cụp xuống, nhìn vết máu Xích chết đi để lại, khẽ thở dài. Dù không rõ Xích đã gặp chuyện gì, nhưng hắn cũng mơ hồ đoán ra.

Đại Vu Thực Cốt Bộ hẳn là cố ý không giết Xích, mà dày vò truy đuổi, thừa cơ tìm đến Thương Nam thôn, trong đó có lẽ dùng rất nhiều thủ đoạn, làm Xích không thể đi bộ lạc lớn Nộ Diễm Bộ, chỉ có thể tìm tới đồng minh.

Nhưng mặc kệ thế nào, có thể đùa bỡn Đại Vu Sư trong lòng bàn tay, thực lực Đại Vu trước mắt chỉ có một khả năng... Vu Vương!

- Ta đã ngửi được mùi của ngươi. Đại Vu Thực Cốt Bộ bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai: - Ở bên thôn đá.

Dương Khai cười lạnh nói: - Vưu là ta giết! Đại Vu cười xì: - Chỉ bằng ngươi?

Rõ ràng hắn không cho rằng Dương Khai cho bản lĩnh giết được Vưu, sau khi thôn đá xảy ra chuyện, hắn cố ý tới điều tra, dùng thủ đoạn tái hiện hình ảnh chiến đấu ngày đó, dù rất mờ nhạt, nhưng vẫn đủ cho hắn truy lùng hung thủ.

Cuồng Phong Bộ, Nộ Diễm Bộ, hắn lần lượt tới thăm, hủy diệt hai bộ lạc nhỏ, giết hết những người tham dự tấn công thôn đá, chỉ có người cuối cùng là hắn không thể phán đoán, tựa như có thứ gì che mắt.

Cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải thả Xích ra, để hắn dẫn mình tìm tới hung thủ. Kế hoạch rất thành công, Xích không đường để đi, quả nhiên tìm tới một nơi xa lạ. Khi ngửi được mùi của mục tiêu cuối cùng, Đại Vu này liền dứt khoát kích hoạt thủ đoạn để trên người Xích, giết chết hắn.

Còn lại, chỉ cần hủy diệt thôn nhỏ này là xong, uy nghiêm Thực Cốt Bộ không được xâm phạm, bất cứ kẻ địch nào dám dính máu tộc nhân Thực Cốt Bộ nhất định phải bị trả thù ngàn vạn lần.

- Ngươi cho rằng ta không có bản lĩnh này? Dương Khai mỉm cười hỏi lại, đồng thời lén truyền âm cho Điệp, bảo nàng đưa thôn dân đi trốn.

Dù nói 1 tháng bế quan khổ tu làm thực lực Dương Khai tăng vọt, nhưng đối đầu trực diện với Vu Vương, hắn cũng nhất định phải dốc toàn lực, căn bản không có sức lo cho Thương Nam thôn. Nếu thôn dân không trốn trước, lực lượng lan tỏa ra đủ làm bọn họ hồn phi phách tán.

Đại Vu hừ lạnh, không thèm nói nữa.

- Vưu cũng cảm thấy ta không có bản lĩnh này, sau đó hắn liền chết! Dương Khai cười khẽ.

Đại Vu nhìn xuống: - Ngươi muốn nói, Vu Trì ta cũng sẽ rơi xuống kết cục như thế?

Dương Khai nhún vai, nhưng thái độ như vậy rõ ràng là thừa nhận.

Vu Trì sững sờ nhìn Dương Khai một hồi, sau đó cười ha ha, tiếng cười cuồn cuộn như sấm, có hiệu quả nhiếp hồn, không ít thôn dân đang lặng lẽ sơ tán bị tiếng cười làm cả kinh, mũi phun ra máu.

Chỉ có Dương Khai đối đầu trực diện, vẫn sừng sững bất động. Tiếng cười thu lại, Vu Trì nhíu mày đánh giá Dương Khai, phát hiện hắn không phải giả vờ bình tĩnh, mà là thật sự chẳng bị gì cả, thế mới lấy làm lạ:

- Chỉ là Đại Vu Sư... vậy thì cũng có bản lĩnh!

Hắn là Vu Vương, cho dù là Vu Vương hạ phẩm, nhưng cũng là Vu Vương, thầm vận chuyển lực lượng cười lớn, làm sao Đại Vu Sư có thể chống nổi? Nhưng đối phương đứng đó, giống như ngọn núi xa xưa sừng sững, làm thủ đoạn của mình không có hiệu quả.

Nói rồi, Vu Trì ném cái chân nhỏ đi, vỗ vào bên hông, Vu lực trào ra, phát ra tiếng gào khóc thảm thiết, mấy đầu lâu treo bên hông lại phát ra khí tức lạnh buốt, hốc mắt trống rỗng lóe lên hào quang xanh biếc, đều bay ra ngoài.

- Dám giết người Thực Cốt Bộ ta, hôm nay bổn Vu biến tất cả các ngươi thành lương thực!

Vu Trì gầm lên, những đầu lâu bay ra đón gió lớn lên, to như một căn phòng, tỏa ra bốn phía, chặn ở xung quanh thôn, trong miệng mỗi cái phun ra khí tức âm hàn, phàm là chỗ bị khí tức này bao phủ, mặt đất cùng nhà gỗ đều bị đông cứng, mất hết sức sống.

Nháy mắt, cả thôn như thành mảnh đất chết. May mà lúc trước Dương Khai âm thầm căn dặn Diệp, lúc này thôn dân đều tụ tập ở giữa thôn, đang chuẩn bị rút vào địa đạo, cho nên không xuất hiện thương vong.

Địa đạo này là do Điệp chủ trương đào ra, sau khi trải qua chuyện Thực Cốt Bộ tấn công, có địa đạo này, sẽ đảm bảo được không còn tình hình tương tự, thôn dân có được con đường an toàn rút lui. Cho nên Điệp đưa ra đề nghị này, mấy người A Hổ tự nhiên ra sức phối hợp.

Trong vòng 1 tháng, địa đạo này đã thông ra ngoài một chỗ bí ẩn cách xa 30 dặm, đủ để rút ra khỏi khu an toàn. Nhưng mà tử khí lan tràn rất nhanh, 200 thôn dân rút lui cũng cần thời gian, nếu không ngăn cản, khẳng định không thể bỏ chạy an toàn được.

Cũng may khi những đầu lâu dịch chuyển, Dương Khai cũng ra tay. Người lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước một cái đầu lâu lớn.

Vu Trì thấy thế, không khỏi nhướng mày, khinh thường: - Tự tìm đường chết!

Mấy đầu lâu đó là Vu khí của hắn, tế luyện không biết bao nhiêu năm, còn khó chơi hơn cả chính hắn. Nếu lúc này Dương Khai tấn công bản thể của hắn, có lẽ hắn còn tốn công sức đánh lùi, nhưng có chết không, người này lại đi tới đánh Vu khí tự rước phiền phức, thật là vô tri.

Nói rồi, Vu Trì vừa động ý niệm, cái đầu lớn lớn lóe lên tia sáng xanh, sau đó khí tức âm hành phun ra lại mạnh lên mấy lần, hoàn toàn bao phủ Dương Khai.

Tử khí âm hàn này là hắn thu thập oán khí những người bị giết bị ăn luyện chế thành, uy lực mạnh mẽ quỷ dị. Đừng nói đối phương là Đại Vu Sư, ngay cả Vu Vương bị phun trúng, cũng sẽ bị ác quỷ quấn thân, tâm thần dao động. Mà đến khi đó, hắn sẽ có thể tùy ý đùa giỡn đối phương trong tay, muốn chết kiểu gì cũng được.

Vu Trì đã có thể đoán được kết cục của Dương Khai, bị tử khí âm hàn đông chết, sau đó bị đầu lâu rút đi hồn phách. Nhưng, bên trong tử khí âm hàn lại bùng lên hào quang năm màu, trong hào quang, lực ngũ hành tương sinh tương khắc, tuần hoàn không ngớt, lại như trụ chống trời, sừng sững không ngã, mà có xu hướng mở rộng.

Vu Trì nhướng mày, bản năng cảm giác có chút không ổn. Đối phương quả thật chỉ là Đại Vu Sư,hơn nữa hẳn là Đại Vu Sư hạ phẩm, hoàn toàn không lý nào ngăn cản được uy lực Vu khí của mình mới đúng. Nhưng hiện tại, lại vượt qua nhận thức của hắn.

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí bao bọc, xẹt xẹt vang lên, tử khí âm hàn làm cho Vu Vương cũng khó giải quyết lại bị chặn ở bên ngoài.

Dương Khai giơ cao kiếm, lực lượng tuôn trào, ánh sáng phóng lên cao, muốn chọc thủng bầu trời. Sau đó, hắn một kiếm giáng xuống đầu lâu, kiếm mang giáng xuống, như xé trời rạch biển, chia đôi tử khí âm hành, kiếm mang chém mạnh vào đầu lâu.

Tiếng gào thét tiếng quỷ khóc sói tru truyền ra, ma trơi xanh biếc trong đầu lâu rung chuyển dữ dội, bị lực lượng khổng lồ đẩy văng ra ngoài, lăn lộn không ngừng, xu thế không chậm, muốn bay thẳng lên trời.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.