Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho Ngươi Một Phần Qùa

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

Ở đây nào phải thức hải, rõ ràng là địa ngục mà. Một đám tiểu quỷ không có mắt ngửi được khí tức xa lạ, đều xông về phía Dương Khai, nhưng còn chưa tới gần, Dương Khai lóe lên ánh đao liền diệt sạch.

Ở trong bóng tối, Vu Trì nhìn mà cả kinh, ánh mắt phức tạp chuyển quanh cây đao, theo bản năng kiêng kỵ cây đao này. Đó là Vu khí gì? Vì sao có hiệu quả thần kỳ như vậy? Hơn nữa không ngờ bị hắn mang theo đột nhập thức hải, chuyện này làm sao xảy ra, trên đời này sao lại có Vu khí thần diệu như thế.

Âm hồn trong thức hải mình dù thoát thai từ chúng sinh, nhưng được mình tẩm bổ luyện hóa, không còn như âm hồn bình thường, ngay cả linh thể thần hồn của Vu Vương xông vào, chúng cũng có thể xé xác mà ăn. Nhưng ánh đao chớp động mấy cái, Vu Trì cảm nhận rõ ràng chúng âm hồn trong thức hải lại trở nên hoảng sợ, như chuột gặp mèo, không dám tới gần.

Dương Khai một tay cầm đao, nhìn xung quanh, cười lạnh: - Trốn không dám ra? Vu Trì à Vu Trì, dù gì ngươi cũng là Vu Vương, đừng khiến người ta thất vọng chứ.

Vu Trì không để ý, có thể tu luyện đến Vu Vương thì không có kẻ ngu, cây đao Vu khí quỷ dị kia là gì, hắn còn chưa nhìn ra, tự nhiên không dám tùy tiện mạo hiểm đánh ra.

Như hiểu được hắn kiêng kỵ, Dương Khai giơ cây đao lên, búng vào, nói: - Đao này tên Trảm Hồn Đao, không tổn thương thân thể, chuyên chém thần hồn, để bổn thiếu xông vào thức hải là sơ sẩy lớn nhất của ngươi. Vu Trì, mau ra chịu chết, bổn thiếu đại từ đại bi cho ngươi được dứt khoát.

Không tổn thương thân thể, chuyên chém thần hồn? Vu Trì thật không muốn tin những lời vu vơ này, nhưng những gì đã thấy lại làm hắn phải thừa nhận đối phương nói đúng, nó tuyệt đối là Vu khí tà dị nhất mà hắn đã thấy.

- Được được được rồi, ngươi không ra hả, không ra thì đừng ra nữa!

Dương Khai cười lạnh một tiếng, giơ cao Trảm Hồn Đao, vận chuyển lực lượng thần hồn truyền vào, một đao chém xuống. Bóng đao to lớn như xé rách thức hải, bóng đao lao ra, vô số âm hồn trên đường đi không kịp tránh bị chém giết, ngay cả Vu Trì nấp trong tối cũng tê rần cả người, có ảo giác bị xé rách.

Nơi này là thức hải của hắn, cho nên Dương Khai tổn thương chỗ này, cũng sẽ tác dụng lên người hắn, tuy rằng tạm thời còn chưa đau đớn, nhưng nếu nhiều lần, vậy thì cũng không dễ chịu gì.

Trong lúc Vu Trì xanh mặt, Dương Khai lại vung Trảm Hồn Đao, như phát điên chém khắp nơi, vừa chém vừa cười như điên:

- Thích không, thích không, ta hỏi ngươi có thích không!

Thích được mới có quỷ. Từng đao chém xuống, Vu Trì đều cảm nhận được đau đớn dữ dội truyền tới, làm cho linh thể thần hồn của hắn phát run.

Biết trốn nữa cũng không có ý nghĩa, tiếp tục để người này phá hoại thức hải thì mất nhiều hơn được, cuối cùng Vu Trì không nhịn được quát lớn: - Đủ rồi!

Dứt lời, hắn đã xuất hiện trước mặt Dương Khai, vung tay đánh ra công kích. Tuy rằng Trảm Hồn Đao vô cùng quỷ dị, quả thật có hiệu quả tổn thương thức hải, nhưng nơi này là sân nhà của hắn, hắn là chúa tể mọi thứ, thật sự liều mạng đánh lên, khả năng lớn nhất là hai bên cũng thảm hại. Hắn không phải không có sức chống trả.

- Trốn thích chứ, tiếp tục trốn đi! Dương Khai chỉ đao vào Vu Trì, tràn đầy châm chọc chế nhạo.

- Cút ra ngoài! Sắc mặt Vu Trì phát lạnh, hạ lệnh đuổi khách.

Bị ngoài xâm nhập thức hải của mình, đó không phải chuyện tốt, thức hải chẳng những là chỗ của thần hồn, còn chứa rất nhiều bí mật, không ai muốn bị người khác xâm nhập thức hải theo dõi.

- Ngươi cầu ta đi, ngươi cầu xem ta có cút ra không.

Dương Khai nhe răng cười, Vu Trì nhìn mà thiêu đốt lửa giận, cảm giác trong lòng có ngọn lửa bùng cháy, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

- Lặp lại lần nữa, cút ra ngoài! Vu Trì lạnh lùng nhìn Dương Khai.

Dương Khai bĩu môi: - Muốn thu thần hồn của ta là ngươi, bây giờ muốn ta đi ra cũng là ngươi. Nói dứt khoát đi, rốt cuộc ngươi muốn sao?

Vu Trì cụp mắt, nhàn nhạt nói: - Xem ra, ngươi muốn bổn Vu ra tay đuổi ngươi ra ngoài, mong là ngươi có thể chịu được lửa giận của bổn Vu!

Chỉ nói mấy câu, hắn đã hiểu muốn đuổi Đại Vu Sư này ra thì chỉ có thể dùng bạo lực, dù sao kẻ này không dễ gì mới chiếm được chủ động, làm sao chịu buông tay dễ dàng? Vu Trì cũng không muốn tốn nước bọt nữa, hạ quyết tâm dù bị thương cũng phải đuổi kẻ này ra, nếu bị hắn dùng Vu khí quỷ dị đó cầm chân trong này, Vu Trì luôn cảm thấy mạng treo sợi tóc, cả người không tự nhiên. Dứt lời, thân hình Vu Trì tan rã, dung nhập vào mảnh không gian này.

Dương Khai nghiêm lại, hiểu được Vu Trì muốn liều mạng với mình. Không gian đột nhiên ngưng tụ, sau đó lực lượng bài xích mạnh mẽ đánh về phía mình, đó là thể hiện lực lượng thống trị của Vu Trì trong thức hải.

Xâm nhập thức hải người khác, dĩ nhiên có thể tùy ý tạo ra tổn thương với đối phương, nhưng chiến đấu sân khách thì cục diện bất lợi, bởi vậy chuyện này không thường gặp, chỉ có khi chênh lệch thực lực rất lớn, bên mạnh mới xâm nhập thức hải bên yếu.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu chênh lệch thực lực quá xa, vậy không cần phải dùng thủ đoạn này diệt địch. Trong chớp nhoáng, Dương Khai cảm giác xung quanh có áp lực mạnh mẽ, như muốn bị đẩy khỏi thế giới này.

Hắn cưỡng chế ổn định lại người, nhưng làm sao cũng không thể tiếp tục ở lại. Nhìn thấy mình sắp bị Vu Trì đuổi ra, Dương Khai chợt có hành động, ánh mắt lóe lên, Trảm Hồn Đao kêu vang, bùng lên một đoàn hào quang, vung đao chém về phía trước:

- Tặng ngươi một phần quà, mong là ngươi sẽ thích!

- Làm sao lại...

Tiếng nói vừa kinh ngạc lại giận dữ của Vu Trì truyền ra, uy lực một đao của đối phương lại đột nhiên lớn hơn nhiều, gấp mấy lần trước đó. Không kịp đề phòng, Vu Trì không thể phòng bị, nháy mắt bị phá phòng ngự, chém trúng thần hồn, cảm giác đau đớn. Mắt hoa lên, Dương Khai đã ra khỏi thức hải của Vu Trì, sau đó bị hào quang tối đen bao phủ, chờ khi xua tan, trước mắt đã không thấy bóng Vu Trì đâu.

Vu Trì đã bỏ chạy.

- Coi như ngươi thông minh!

Dương Khai hừ lạnh, cũng không tùy tiện đuổi theo, lần này có thể may mắn đánh lui đối phương, là nhờ khoảng khắc cuối cùng thi triển bí thuật thần hồn Phá Thiên Nhất Kích. Vu Trì cũng phát giác không ổn, cho nên mới đánh bừa một chiêu, thừa cơ bỏ chạy. Nếu hắn còn ở lại, kết cục nhất định sẽ không tốt lành.

Dương Khai thở dài, cảm nhận được thân thể mình, không dám tiếp tục bại lộ linh thể thần hồn, lóe lên liền hợp nhất với thể xác. Lúc mở mắt, chỉ cảm thấy mềm nhũn, nhìn lên, mình đang bị Điệp ôm lấy, xem ra là lúc mình thần hồn xuất khiếu, Điệp đã phát hiện, nên mới cố ý bảo vệ thân thể hắn.

- Ngươi sao rồi? Điệp quan tâm hỏi.

Dương Khai lắc đầu, muốn đứng lên, nhưng cảm giác choáng váng, lại ngã vào lòng Điệp, cười khổ nói: - Không chết được.

Ánh mắt Điệp nhìn Dương Khai phức tạp, có cảm giác không chân thật. Đại Vu Sư hạ phẩm đánh trọng thương Vu Vương, chiến tích này đúng là kỳ tích, tuy rằng có trả giá, nhưng rõ ràng không quá nghiêm trọng.

Một tháng không gặp, lại trở thành Đại Vu Sư. Hắn tu luyện như thế nào? Trong lòng Điệp tràn đầy khó hiểu.

- Thôn dân đâu? Dương Khai nằm một hồi, khôi phục chút sức, liền hỏi.

- Đã an bài xong rồi. Điệp đáp, nàng dẫn thôn dân đi ra đường hầm rút lui, bố trí xong mới quay lại kiểm tra tình hình bên này, vừa lúc thấy Dương Khai thần hồn rời thể, nên mới lập tức bảo vệ thân thể Dương Khai.

- Gọi trở về đi, đã không sao rồi. Dương Khai thở ra.

Một vị Vu Vương Thực Cốt Bộ tự mình ra tay, cũng bị hắn đánh trọng thương rút lui, hẳn là trong thời gian ngắn, Thực Cốt Bộ sẽ không có hành động, trừ khi có Vu Vương lợi hại hơn, thậm chí là Vu Thánh.

Nhưng mà Vu Thánh hẳn sẽ không để ý tới chuyện như thế, mà Vu Vương Thực Cốt Bộ tới đây cũng chưa chắc làm được gì. Vu Trì lật ra bài tẩy, thực lực sánh với Vu Vương thượng phẩm, ngay cả hắn cũng không làm gì được Dương Khai, những Vu Vương khác có thể làm gì? Huống gì, chỉ cần cho Dương Khai có thời gian giảm xóc, thực lực của hắn sẽ càng mạnh hơn, lần sau còn đụng phải Vu Vương, cũng sẽ không đánh gian khổ như thế.

Đang nói, chợt Dương Khai nhướng mày, nhìn về một hướng.

Điệp cũng phát giác nhìn theo, lập tức cảnh giác: - Lại có người tới.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, âm thầm đề phòng.

Thương Nam thôn chẳng qua là một thôn nhỏ, bình thường nơi này cơ bản ngăn cách, hiếm có người tới, lần này Vu Trì tìm tới đây được, cũng là nhờ Xích dẫn đường. Mà Dương Khai vừa đánh lui Vu Trì, bỗng nhiên lại nhảy ra một người, khó đảm bảo người này không cùng nhóm với Vu Trì.

Nếu vẫn là Vu Vương, vậy lần này thảm rồi. Điệp cũng nghĩ tới, mặt liền trắng bệch. Nhưng nàng nhanh chóng nghe Dương Khai kêu một tiếng.

- Sao vậy? Điệp nhìn lại hắn.

- Chỉ là một Vu Sư mà thôi, đừng căng thẳng, có lẽ là đi ngang qua.

Điệp nghe vậy, không khỏi thở ra. Vu Sư kia rõ ràng là đi ngang qua, bởi vì một lát sau, hắn mới bay thẳng về phía Dương Khai và Điệp.

Một lát sau, một Man tộc bề ngoài đôn hậu xuất hiện trước mặt Dương Khai.

- Chỗ này vừa mới có người chiến đấu? Vu Sư này nhìn quanh, đứng trên cao hỏi. Dấu vết chiến đấu còn đó, tuy rằng hắn không đoán được người trong trận chiến vừa rồi mạnh cỡ nào, nhưng dư uy vẫn làm hắn chấn động.

Rõ ràng đây là chiến đấu ở tầng thứ rất cao, hắn tuyệt đối không thể dính tới, chiến đấu như thế chỉ cần quét qua một chút cũng đủ làm hắn hồn phi phách tán. Vừa nghĩ thế, hắn vội nhìn lại Điệp và Dương Khai. Dương Khai vẻ mặt suy yếu, trên người Vu lực như ẩn như hiện, làm hắn lập tức hiểu được tu vi của đối phương.

- Đại Vu Sư? Người này hoảng sợ, vội vàng hạ xuống.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.