Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ Động Tới Cửa

Phiên bản Dịch · 1961 chữ

Ánh sáng tiêu tán, Vu trì cùng 6 cái đầu lâu cùng biến mất, thay vào đó là một quái vật cao 5 trượng, mặt mũi dữ tợn, tóc bù xù, nhìn qua cứ như ác quỷ câu hồn trong lời đồn thế gian. Trên người ác quỷ, những mặt người mờ mờ chìm nổi, giãy giụa co rút, hiện ra các vẻ thảm thiết, miệng kêu rên làm người ta không rét mà run.

Dương Khai cầm kiếm đứng đó, mặt lạnh băng, âm trầm nói: - Ngươi thật là đáng chết!

Những mặt người chìm nổi trên người ác quỷ, rõ ràng chính là những hồn phách! Hồn phách ở đâu ra? Chính là những người bị Vu Trì đánh chết ăn xác. Những người này bị Vu Trì giết, chẳng những trước khi chết đã bị dày vò thảm thiết, thân thể bị ăn, ngay cả hồn phách cũng không trốn được, bị hắn cắn nuốt luyện hóa, chứa đựng trong người, không thể luân hồi, vĩnh viễn chìm trong địa ngục.

Vu Vương như thế, đặt ở đời sau chính là tà tu, mọi người đòi đánh. Nhưng ở thời đại này, Thực Cốt Bộ có Vu Thánh che chở, lại có thể mặc sức mà làm.

Vu Trì hóa thân ác quỷ, khí tức mạnh mẽ đột nhiên vọt lên, uy thế khiến người ta kinh sợ sánh ngang Vu Vương thượng phẩm.

Hắn cười khặc khặc, hơi thở phun ra có thể khiến thiên địa tử vong, cỏ cây xung quanh nhanh chóng điêu tàn, hắn mở bàn tay to, hóa thành một mảnh che trời chụp xuống Dương Khai. Không gian xung quanh bị khóa, Dương Khai thử thuấn di, nhưng hoàn toàn không hiệu quả, thần sắc hung ác, không lùi mà tiến.

Bách Vạn Kiếm trong tay quét ra quầng sáng, người bao bọc kiếm quang chém về phía bàn tay, Vu lực Đại Vu Sư điên cuồng trào ra.

Bàn tay khép lại, mơ hồ có tiềng hừ của Dương Khai, nhưng sau đó trên mu bàn tay xuất hiện một lỗ thủng, Dương Khai cả người đẫm máu lao ra, hung hãn không sợ chết giáng xuống đầu Vu Trì, một kiếm hung hăng chém xuống.

Vu Trì không hề sợ hãi, bàn tay khác quét qua, nhẹ hẫng như không, như đang quét một con ruồi. Công kích của Dương Khai chưa xuống, bàn tay đã quét bay hắn, khiên Vu thuật hộ thân lại không chút hiệu quả, nháy mắt vỡ nát.

Oành ầm ầm..

Dương Khai lăn lộn giữa không trung, đụng vào một ngọn núi nhỏ mới ổn định được người, khi bò dậy cả người thê thảm, mũi trào ra máu.

- Tới đây thôi! Tiếng nói lạnh lùng của Vu Trì lại vang lên bên tai, vừa dứt lời, hắn lại xuất hiện trước mặt Dương Khai, vươn tay tới.

- Nói khoác không sợ gió lọt miệng! Dương Khai cười lạnh, hai tay nhanh chóng kết ấn, một cỗ lực lượng huyền diệu trào ra.

Vu Trì sững sờ, bỗng nhiên sinh ra ảo giác thời gian ngừng lại, cùng lúc, đáy lòng trào ra kinh hoàng cũng nguy cơ, làm hắn kinh ngạc. Bản thân biến thành ác quỷ, là bài tẩy mạnh nhất của mình, dựa vào nó, hắn có thể ganh đua với Vu Vương thượng phẩm, đối thủ chẳng qua là Đại Vu Sư mà thôi, dù cho sắp chết liều mạng, có thể làm gì được mình chứ?

Nhưng cảm giác nguy cơ cùng sợ hãi lại là thật, không thể không khiến hắn chú ý. Nghĩ vậy, hắn vội thu lại tám phần sức, bảo vệ bản thân, sẵn sàng phòng bị. Sau đó, thời gian như lại chảy đi bình thường, chỉ thấy Đại Vu Sư đối diện bâng quơ nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng, nhìn như không có uy lực gì, nhưng cố tình lại có cảm giác như hủy diệt vạn vật, luân hồi vạn vật.

- Tuế Nguyệt Như Toa!

Tròng mắt Vu Trì co rụt, dù không nhìn ra một chưởng này ẩn chứa huyền cơ gì, nhưng bản năng bảo với hắn, tuyệt đối không thể để trúng, một khi chạm trúng, ít nhất cũng phải lột da. Hắn há miệng, hét lên một tiếng.

Lập tức, trong miệng phun bay ra vô số âm hồn dữ tợn, đánh về phía dấu tay kia.

Oành ầm ầm...

Lực lượng bành trướng bộc phát ra, Vu Trì mượn cơ hội nháy mắt này lui lại trăm trượng, những âm hồn bị dấu tay đánh trúng thì đều hồn phi phách tán. Trước khi tan biến, những âm hồn này chẳng những không toát ra đau đớn gì, mà lại như được giải thoát, thần sắc bình thản, ngẫu nhiên có mấy ánh mắt nhìn lại Dương Khai, đều tràn đầy cảm kích, nhanh chóng tan thành mây khói.

Đây là Vu thuật gì? Sao lại có uy năng đến thế! Vu Trì kinh ngạc không chừng, Đại Vu Sư đối diện thi triển ra thủ đoạn vượt ngoài hiểu biết của hắn.

Sau một chưởng, Dương Khai thở hổn hên, cảm giác lực lượng cả người như bị hút khô, thầm mắng một tiếng. Tuế Nguyệt Như Toa Ấn là thần thông Đại Đế, dù hắn có cơ hội tu luyện, nhưng hiện tại cũng không thể tùy ý thi triển, cảnh giới Đại Vu Sư hạ phẩm sử dụng thần thông này, vẫn quá sức miễn cưỡng.

Cho nên đánh ra một chưởng, Dương Khai lập tức cảm giác mình thật hư không...

Nhưng Vu Trì đã lấy ra đòn sát thủ, nếu hắn không liều mạng, căn bản không có cơ hội chống lại. Không dám bại lộ, Dương Khai lau máu trên mũi, mượn động tác này nhét vào một viên linh đan cấp Đế, Bách Vạn Kiếm chỉ về phía Vu Trì, cười lạnh nói:

- Có sợ chưa!

Vu Trì hừ lạnh: - Thủ đoạn của ngươi quả thật ngoài dự đoán, nhưng mà... còn kém xa lắm!

Dứt lời, hắn nắm vào hư không, trong tay xuất hiện một cây liêm đao tối đen, nhẹ nhàng vung lên về phía Dương Khai.

Sắc mặt Dương Khai đại biến, hắn chợt cảm giác thần hồn của mình rung động, như không chịu khống chế thoát ra khỏi người. Lập tức liền hiểu, liêm đao đó không phải Vu khí, mà là một loại Vu thuật không rõ, nếu không phải thần hồn của mình căn bản không như Đại Vu Sư, vậy lần này đã thảm rồi.

Dương Khai hừ nặng, giữ chặt tâm thần, khóa cứng thức hải, cảm giác một cỗ lực hút mạnh mẽ tác động lên thần hồn, muốn rút linh thể thần hồn ra khỏi thức hải. Trong mơ hồ, như có một loại kết nổi vô hình với thức hải và liêm đao kia, Vu Trì vung liêm đao nhanh hơn, lực kéo cũng càng lớn, làm Dương Khai không dám động đậy.

- Rất khổ sở phải không? Quá khổ sở thì đừng chống cự, ngoan ngoãn đi vào vòng tay bổn Vu, bổn Vu sẽ cho ngươi cảm nhận đặc sắc còn lại.

Tiếng nói âm trầm của Vu Trì vang lên, mang theo dụ hoặc, muốn làm tan rã tâm thần của Dương Khai.

- Muốn lấy thần hồn của ta? Dương Khai cắn răng quát.

- Ngươi không cản được, làm gì còn cố chống? Vu Trì cười lạnh. - Được! Dương Khai hét lớn: - Ngươi muốn lấy, vậy cho ngươi!

Vu Trì ngẩn ra vốn tưởng đối phương chỉ nói đùa, dù sao bị thu thần hồn, vậy người cũng thành cái xác, tuyệt không thể may mắn sống sót, cho nên ai lại chịu chủ động đưa ra thần hồn? Nhưng mà, Vu Trì nhanh chóng tròn mắt. Bởi vì đối phương không phải nói đùa, mà là thật chủ động bỏ qua phòng ngự, để cho hắn thi triển Vu thuật thành công, câu ra thần hồn đối phương.

- Mùi vị này... Vu Trì cả kinh, lập tức mừng rỡ: - Tuyệt diệu, quá tuyệt diệu!

Bổn Vu thật là nóng lòng muốn thử! Hắn không thể ngờ tới, thần hồn của Đại Vu Sư này lại mạnh mẽ như vậy, còn tinh thuần như thế, thần hồn như vậy tuyệt đối không nên xuất hiện ở Đại Vu Sư, mà phải là của Vu Vương thượng phẩm mới đúng.

Không không không, hắn cũng không phải chưa giết qua Vu Vương thượng phẩm, cho dù là vậy, thần hồn cũng không tuyệt diệu như thế. Thoáng cái, Vu Trì như mèo ngửi được mùi cá, hai mắt tỏa sáng, thậm chí không nhịn được liếm môi.

- Bổn Vu nhận lấy, ngươi yên tâm, nếu ngươi phối hợp như vậy, bổn Vu sẽ không cho ngươi quá khó chịu! Vu Trì cười to, vừa thu lại liêm đao màu đen, một đoàn hào quang chói mắt bị kéo ra từ đầu Dương Khai.

Mơ hồ nhìn thấy được hào quang đó không tạp chất, chẳng những tinh khiết không tưởng, còn cực kỳ hùng hồn. Ánh mắt Vu Trì sáng ngời, vừa rồi chỉ ngửi được khí tức thần hồn của đối phương, bây giờ tận mắt thấy, lập tức biết mình đoán không sai, đây thật là một bữa ngon lành mà hắn không thể từ chối.

Mà Dương Khai bị lôi ra thần hồn, liền như khúc gỗ rơi khỏi không trung. Người không còn thần hồn, đương nhiên không thể khống chế thân thể. Ở trên, thần hồn bị lôi ra nhanh chóng tới gần Vu Trì, nhưng bỗng nhiên, Vu Trì biến sắc, không còn mừng rỡ mong chờ, trở thành tràn ngập giận dữ:

- Ngươi dám lừa ta!

Dương Khai cười ha ha:

- Ngu ngốc, bổn thiếu lừa ngươi bao giờ, ta không phải chủ động đưa tới cửa sao? Nhưng mà... phải xem ngươi có năng lực ăn được không!

Dứt lời, trên linh thể thần hồn tuôn ra ánh đao, toàn bộ linh thể thần hồn hóa thành một cây đao dài, chém thẳng Vu Trì.

Vu Trì vội lùi lại, dù không biết đối phương không tiếc bại lộ thần hồn cũng phải thi triển ra thủ đoạn gì, nhưng những điều không tưởng tượng được từ Đại Vu Sư này trước đó, làm hắn buộc phải đề phòng.

Liêm đao màu đen hóa thành một đạo công kích thần hồn tinh thuần, chém về phía trước. Nhưng Vu Trì lập tức đổi sắc, bởi vì hắn một chiêu Vu thuật của hắn lại không hề có hiệu quả, ánh đao bao bọc thần hồn đối phương thế như chẻ tre, một đường nghiền nát không cản trở, lập tức tới trước người mình.

Vu Trì cả kinh, thần niệm hung mãnh tuôn trào, bảo hộ chặt chẽ, không dám cho đối phương tới gần nửa bước. Kết quả lại làm hắn kinh hãi.

Thần thức cảnh giới Vu Vương phong tỏa, lại không đỡ được một đao của đối phương, trong đầu tê rần, đối phương đã đột phá phòng ngự thần hồn, linh thể thần hồn kéo theo ánh đao cùng xông vào trong thức hải của mình.

Vu Trì hừ nặng, dù gặp đại biến, nhưng cũng không quá kinh hoảng, lập tức rơi xuống đất, nhắm mắt lại, linh thể thần hồn biến ảo hiện ra trong thức hải, lặng lẽ ẩn nấp.

Trong thức hải giống như luyện ngục, ác quỷ khắp nơi, quỷ khóc sói tru, nếu không phải tận mắt thấy, chỉ sợ Dương Khai cũng không tin được trên đời lại có thức hải con người như thế.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.