Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trăm Vu Tụ Tập

Phiên bản Dịch · 1992 chữ

Hôm sau, khi Dương Khai đi ra ngoài, đã hơn 200 đôi mắt nhìn tới, trong thôn mặc kệ nam nữ già trẻ đều tụ tập, tuy rằng động người nhưng lại yên ắng, mỗi thôn dân đều có khí thế đồng tâm hợp lực.

Điệp người nhỏ nhắn cũng đứng bên trong, giữa đám người xung quanh, có vẻ rất nổi bậc.

Dương Khai nhìn quanh, mọi người đối mặt với hắn đều mỉm cười hàm hậu.

Có lẽ bọn họ không biết Ma dân là gì, lại càng không biết Ma dân xâm lấn có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ đều biết, lần này đi rồi, có lẽ sẽ không còn trở về được nữa, nhất định phải chết nơi đất khách.

Bởi vì hôm qua A Ngưu đã nói rõ ràng.

Nhưng không ai rút lui, Man tộc nhất định dũng mãnh tiến tới, đụng thủng tường cũng không quay đầu.

Trong mắt Dương Khai che giấu bị thương, cũng không nói nhiều, vung tay quát:

- Xuất phát!

Dẫn đầu đi trước, xuất phát đi về phía Vương thành, hơn 200 thôn dân theo sau, bước chân chỉnh tề, như một đội quân được huấn luyện nghiêm ngặt.

Lần này đi Vương thành, với tốc độ Man tộc, ít nhất phải mất 3 ngày, nếu là Vu bình thường dẫn 200 người, vậy phải chạy tốc độ cao nhất mới tới được trong thời gian quy định.

Nhưng hiện tại Dương Khai là Đại Vu Sư, còn tinh thông các loại Vu thuật, bỏ thêm Khinh Doanh Thuật, tốc độ của thôn dân tăng thêm 3 phần.

Dù tốc độ tăng nhanh, nhưng mọi người vẫn ổn định không rối loạn.

2 ngày sau, khi Dương Khai dẫn thôn dân đến Vương thành, một đoàn 200 người đã mở rộng lên mấy ngàn người!

Không có gì, giữa đường đi liền gặp mấy nhóm người thôn khác, trong đó cũng có Vụ tọa trấn, nhưng so sánh với Dương Khai là Đại Vu Sư thì kém xa, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Vu Đồ thượng phẩm, còn lại đều là hạ phẩm trung phẩm.

Lực lượng mấy thôn này cũng không kém gì Thương Nam thôn khi lão thôn trưởng Vu Lễ còn sống.

Man tộc trước nay có tập tục thần phục kẻ mạnh, nếu mọi người là tộc nhân Nam Man Bộ, Dương Khai lại là Đại Vu Sư, mấy thôn tụ tập tới đều nhập vào đội ngũ, theo hắn dẫn đầu.

Khi tận mắt thấy Vu thuật của Dương Khai có thể bao phủ ngàn người, các Vu Đồ này càng thêm sùng kính hắn. Giữa các thôn vốn có chút qua lại, bởi vậy nhiều người quen thân, tụ tập một chỗ liền nhanh chóng hòa nhập.

Sau trận chiến này, nếu ngàn người này không chết hết, vậy Dương Khai hoàn toàn có thể dựa vào thực lực cùng danh vọng mà xây dựng một bộ lạc nhỏ.

Trước Vương thành Nam Man Bộ, mấy ngàn người nghỉ chân, nhìn từ xa, quy cách Vương thành không kém gì Sương Tuyết Thành, nhưng khác ở chỗ Sương Tuyết Thành có Trường Thanh Thần Thụ bảo vệ, còn Nam Man Bộ lại không có Thần thủ hộ như thế...

Ở ngoài Vương thành, các khu đất trống, đã có không ít Man tộc tụ tập, trăm người thành nhóm, ngàn người thành đoàn, mỗi một quần thể đều có Vu tọa trấn, thực lực không đều, hẳn là nhận được mệnh lệnh Vương thành mà chạy tới. Một hơi tới nhiều người như vậy, không thể nào chạy vào Vương thành, bên trong cũng không có chỗ chứa được nhiều đến vậy.

Bởi vậy mọi người chỉ có chờ bên ngoài, màn trời chiếu đất, nhưng như vậy cũng không là gì với Man tộc.

Đoàn người Dương Khai đến cũng không tính là trễ, những chỗ gần Vương thành đã bị các bộ lạc nhỏ khác chiếm, Dương Khai quét thần niệm, liền tìm được một chỗ, dẫn đội ngũ sang đó.

Đến nơi, không cần hạ lệnh, đội ngũ ngàn người liền bắt tay làm việc, có người lấy ra lương khô mang theo, cũng có người nấu ăn tại chỗ, mọi việc gọn gàng

Lúc này, có một Vu Sư bay ra từ Vương thành, vừa bay vừ hô to:

- Vu Vương đại nhân có lệnh, mời tất cả Đại Vu Sư vào Vương thành tập hợp.

Liên tục hô mấy lần, thu hút mọi người chú ý.

Lập tức có Đại Vu Sư bay ra, nhắm thẳng vào Vương thành. Có người dẫn đầu, liền kéo theo phản ứng dây chuyền, không ngừng có cường giả tỏa ra khí tức Đại Vu Sư nhảy lên, như đàn én về tổ bay vào Vương thành.

Dương Khai nhìn qua, liền nói:

- Ta đi một chuyến, cô chú ý ở đây.

Điệp gật đầu.

Dù nàng là Đại Vu Sư, nhưng là Đại Vu Sư Phù Du Bộ, bởi vậy nàng không thích hợp lộ mặt ở tràng diện này.

Vương thành quy mô rất lớn, Dương Khai xuất phát sau, nhưng không rơi đằng sau, cùng các Đại Vu Sư đến trước một cung điện trong Vương thành, lẳng lặng chờ đợi.

Nơi này tụ tập không ít người, Ma dân xâm lấn, Vu Vương ra lệnh, Nam Man Bộ tập hợp toàn tộc, Đại Vu Sư thường ngày khó gặp, ở chỗ này như cải trắng, chỗ nào cũng thấy.

Dương Khai quét thần niệm, liền hiểu chỗ này ít nhất cũng có cả trăm Đại Vu Sư, hơn nữa còn không phải toàn bộ, hẳn là còn Đại Vu Sư đang trên đường đi, chưa đến được Vương thành.

Không ai gọi, các Đại Vu Sư cũng không dám tự tiện đi vào cung điện Vu Vương, chỉ có chờ ở ngoài. Có Đại Vu Sư quen biết nhau liên tụ tập lại, nhỏ giọng thảo luận chuyện Ma dân xâm lấn lần này.

Bọn họ cũng đều nghe được tin tức từ người đưa tin, chỉ là Ma dân là gì, lại không ai nói rõ ràng, càng thảo luận càng khó hiểu, nhưng Vương thành điều động lớn như vậy làm mọi người không yên lòng.

Mọi người đều biết, chiến đấu lần này sẽ là chưa từng thấy xưa nay.

Trong khi Dương Khai đang nhàm chán, phía trước xuất hiện một cái bóng đen, cao như núi che phủ hắn.

Dương Khai quay lại, liền thấy một bộ ngực cứng rắn, rậm lông đen.

- Ngươi cũng là Nam Man Bộ chúng ta? Chủ nhân bóng đen ở trên cao nhìn xuống Dương Khai, ồm ồm hỏi.

Tiếng thảo luận xung quanh cũng nhỏ đi, các Đại Vu Sư đều đưa mắt nhìn sang bên này, có hứng thú theo dõi.

Nói thật, vừa rồi mọi người tụ tập, cũng không ít người tò mò quan sát Dương Khai. Thật sự là hình thể Dương Khai có vẻ khác lạ ở chỗ này, như giữa đàn hổ lại xuất hiện một con cừu non, thật là không hài hòa.

Như vậy không làm người ta chú ý cũng khó, trong Man tộc rất ít xuất hiện tộc nhân hình thể như vậy, dù cho lão thôn trưởng Vu Lễ, trước khi chết dù đã già nua, nhưng nhìn thể trạng cũng không khó tưởng tượng được năm xưa cường trắng.

Nhưng mà trên người Dương Khai quả thật tỏa ra khí tức Đại Vu Sư, những người khác có tò mò cũng không quá chú ý, đến giờ lại có người hỏi thẳng Dương Khai.

Từ khi đến thế giới thượng cổ này, đã có thói quen ngẩng đầu nói chuyện, giống như mọi người đều làm hắn ngưỡng mộ, làm Dương Khai rất khó chịu.

Lần này dứt khoát nhìn chằm chằm lông rậm trước ngực người kia, gật đầu:

- Phải.

- Ha!

Người kia cười.

- Nhóc con, ta đang nói chuyện với người, ngẩng đầu nhìn ta.

- Mỏi cổ, không thì ngươi ngồi xuống nói chuyện với ta? Dương Khai lắc đầu, nghiêm mặt nói.

Khí tức Đại Vu Sư của người to lớn đột nhiên trầm xuống, bên cạnh có người cười to:

- Vu Đồ, tên này xem thường ngươi, mau cho hắn một bài học đi!

Tính tình Man tộc nóng nảy, tự nhiên không thiếu người ưa gây chuyện, dù sao mọi người chờ cũng nhàm chán, tìm chuyện náo nhiệt để xem cũng được.

Nhất thời ánh mắt mọi người đều hứng thú nhìn tới, chờ xem trò hay.

- Cần ngươi nói nhiều!

Vu Đồ quay lại quát người kia, sau đó quay lại, hừ lạnh với Dương Khai: .

- Sao hả? Không có gan nhìn vào ta?

Dương Khai vẫn nhìn vào đám lông rậm, nói: - Ta càng thích người khác cúi đầu nói chuyện với ta.

Vu Đồ ngẩn ra, nhưng mà nhanh chóng hiểu được ý của Dương Khai, giận tím mặt:

- Nhóc con người muốn ăn đòn!

Dứt lời, nắm đấm lớn đã đánh thẳng vào Dương Khái.

Mọi người xung quanh không sợ mà vui vẻ, cũng có người huýt sáo, rất là hứng thú. Dù sao Man tộc rất chịu đòn, ở chỗ này đều là Đại Vu Sư, đấm một cái cũng sẽ không chết người, cùng lắm chảy máu thôi. Mà máu đỏ, là thứ mà xưa nay Man tộc thích xem nhất.

Dương Khai không động đậy, như không cảm nhận được công kích của đối phương, gió rít gào thét, thổi bay của tóc hắn.

Đúng lúc này, cửa cung điện đóng chặt chợt mở ra, một chiến sĩ Man tộc đeo cương đạo đi ra, quát khẽ:

- Vu Vương đại nhân gọi mọi người vào.

Nắm đấm lớn chỉ cách đỉnh đầu Dương Khai một tấc liền ngừng lại, Vu Đồ mặt nhăn nhỏ, tốn rất nhiều sức mới đè xuống ý muốn đánh người, thu tay lại:

- Coi như ngươi may mắn, lần sau còn dám, nhất định cho ngươi một trận.

Nói xong, quay người bước đi.

Lệnh của Vu Vương, hắn còn không dám bỏ qua, dù một đấm kia có thể nện xuống, nhưng lỡ chọc giận Vu Vương đại nhân thì càng mất nhiều hơn. Tuy rằng đầu óc Man tộc đơn giản, nhưng chỉ là thành thật, không phải kém trí, tự nhiên có thể cân nhắc lợi hại rõ ràng.

Cả trăm Đại Vu Sư ngay ngắn im lặng đi vào đại điện, không còn ồn ào như trước.

Dương Khai đi ở cúi cùng lúc đi qua bên cạnh chiến sĩ Man tộc kia, còn vô tình cố ý liếc qua.

Bởi vì hắn cảm giác trong người chiến sĩ Man tộc này có khí huyết mạnh mẽ đến mức không tưởng, mấy người A Hổ ở trước mặt hắn thật chẳng là gì. Mơ hồ, Dương Khai cảm thấy chiến sĩ Man tộc này không dễ chọc.

Dù cho Đại Vu Sư bình thường gặp hắn, nói không chừng cũng sẽ không hay ho.

Nhưng cố tình Dương Khai không cảm nhận được dao động Vu lực trên người hắn, tức là, người này đơn thuần tu luyện thân thể.

Quả nhiên, ba ngàn đại đạo, đạo nào cũng thông thiên. Nghe đồn thời thượng cổ có người dùng thân thể thành thánh, trước đó Dương Khai còn không để ý, nhưng nhìn thấy chiến sĩ Man tộc này mới phát hiện, thân thể thành Thánh không phải nói chơi.

Nghe nói, trong 4 đại Vu Thánh hiện tại, trong đó có một vị thân thể thành Thánh.

Ánh mắt Dương Khai không chút kiêng kỵ, chiến sĩ Man tộc tự nhiên cảm giác được, nhướng mắt, đôi mắt lợi hại nhìn thẳng Dương Khai, như hai lưỡi dao sắc bén, làm cho ánh mắt Dương Khai đau rát.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.