Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Gian Không Chờ Ta

Phiên bản Dịch · 2123 chữ

Lướt ngang qua vai, Dương Khai mỉm cười, gật đầu ra hiệu.

Chiến sĩ Man tộc kia nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn hồi lâu, mới thu hồi ánh mắt, cười khẽ:

- Thú vị!

Dù hắn không phải Vu, nhưng quả thật tu luyện thân thể, hơn nữa là đội trưởng vệ đội Vương thành, nói thực lực hoàn toàn không yếu hơn Đại Vu Sư thượng phẩm, hắn chỉ kém hơn những Đại Vu Sư là không thể bỏ thêm lực lượng Vu thuật cho tộc nhân mà thôi. Đánh tay đôi, không Đại Vu Sư nào là đối thủ với hắn, nhưng cố tình vừa nãy Đại Vu Sư bề ngoài yếu ớt kia lại làm hắn chợt sinh ra chiến ý.

Có thể khiến hắn sinh ra chiến ý, đều là đối thủ mạnh mẽ không thể nghiền ép được!

Điểm này, nhìn ánh mắt bình thản tự nhiên của đối phương khi đối mặt với mình là biết, ánh mắt vừa rồi dù không bỏ thêm Vu thuật, nhưng chiến ý của hắn bùng nổ thoáng chốc, bất kỳ Đại Vu Sư nào cũng không thể chịu nổi, vậy mà hết lần này đến lần khác đối phương lại làm được rồi.

Đúng là Đại Vu Sư thú vị, rõ ràng nhìn rất yếu ớt, nhưng bên trong thân thể gầy yếu đó lại ẩn chứa lực lượng không tưởng. Tên Vu Đồ kia lẽ ra phải cám ơn mình, chính vì mình xuất hiện đúng lúc, mới làm hắn tránh khỏi xấu mặt. .

Trong đại điện, một người khí tức như vực sâu lẳng lặng đứng đó, chắp tay sau lưng, chờ mọi người tới.

Hơn trăm người đi vào hồi lâu, hắn mới chầm chậm xoay người, cau mày, như đang khó hiểu vì chuyện gì đó.

Nhìn qua mọi người, lớn giọng nói:

- Bổn vương Vu Đãng, là Vu Vương thứ sáu Nam Man Bộ, các vị có thể biết ta, có thể nghe qua ta, có thể không biết ta là ai, nhưng mà không sao, bởi vì từ hôm nay, chúng ta sẽ thường gặp mặt.

- Bái kiến Vu Vương đại nhân!

- Mọi người đồng loạt đặt tay lên ngực, cúi mình hành lễ.

Dương Khai cũng ở trong đó, ánh mắt lóe lên. Vu Vương thứ sáu, tức là nói trong Vu Vương Nam Man Bộ, thực lực của hắn xếp hàng thứ 6, bên trên hắn còn có 5 vị Vu Vương lợi hại hơn, bên dưới còn có bao nhiêu Vu Vương thì không rõ.

Dương Khai chỉ biết Nam Man Bộ không có cường giả cấp bậc Vu Thánh, toàn Man tộc cũng chỉ có 4 vị Vu Thánh mà thôi, tất cả đều trấn thủ ở một bộ lạc lớn nhất. Nam Man Bộ, Vu Vương mạnh nhất là Vu Vương thượng phẩm, tên gì thì Dương Khai không biết.

Hắn hiểu biết về Nam Man Bộ, phần nhiều là do thôn trưởng truyền thụ, với cấp bậc Vu Đồ hạ phẩm như thôn trưởng, thông tin tiếp xúc được thật sự quá ít.

- Tin rằng mọi người đều nghe nói, sở dĩ lần này triệu tập mọi người tới đây, là bởi vì Ma dân xâm lấn, 3 bộ đã bị diệt

- Vu Đãng giọng trầm thấp, dù không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng vào trong tai mọi người.

Khi nghe hắn nói 3 bộ bị diệt, cả trăm vị Đại Vu Sư đều biến sắc.

3 bộ, mỗi một bộ đều không kém Nam Man Bộ, có Vu Vương thượng phẩm tọa trấn, mấy trăm Đại Vu Sư, ngàn vạn Vu Đồ, nhưng vẫn bị diệt. Tức là, nếu Nam Man Bộ gặp kẻ địch như vậy, kết cục cũng sẽ không tốt lành.

Chuyện này đã không chỉ là việc 3 bộ bị diệt, mà là chuyện của cả Man tộc.

- Nhưng mà, tin tức đã quá hạn rồi!

Một lời của Vu Đãng gây ra sóng gió, mọi người nhìn hắn, hắn lại nói tiếp:

- Trong thời gian chúng ta tập hợp, Lan Ly Bộ cũng bị diệt! - Cái gì?

- Là thật sao?

- Lan Ly Bộ cũng bị diệt.

- Nghe nói vị Vu Vương đại nhân Lan Ly Bộ là có khả năng thăng cấp Vu Thánh trong vòng trăm năm, hiện tại ngài ấy sao rồi?

Các Đại Vu Sư đều kinh hô, không trách sắc mặt bọn họ khó coi, chủ yếu là vì thực lực chỉnh thể Lan Ly Bộ còn mạnh mẽ hơn đa số bộ lạc Man tộc, chỉ dưới 4 bộ lạc có Vu Thánh tọa trấn.

- Bỗng nhiên nghe Lan Ly Bộ cũng bị diệt tộc, không chấn động mới lạ.

Vu Đãng trầm giọng nói: - Trên dưới Lan Ly Bố, không ai may mắn sống sót.

Trong đại điện nháy mắt lặng ngắt, không ai may mắn sống sót, tức là mọi người chết sạch, bao gồm cả vị Vu Vương mạnh mẽ có khả năng thăng cấp Vu Thánh.

Đại chiến tới gần, bỗng nghe tin này, mọi người đều dao động lòng tin, ngay cả Lan Ly Bộ cũng bị tiêu diệt, Ma dân kia khủng bố cỡ nào? Trên đời này còn ai ngăn cản được bọn họ? -

Nhìn ra ý nghĩ của mọi người, Vu Đãng nói:

- Bốn vị Vu Thánh đại nhân đã cùng nhau hành động, tin rằng lực lượng của họ có thể tổn thương được Ma dân. Nhưng đây là chiến tranh liên quan tới toàn Man tộc, các Vu Thánh dù mạnh, nhưng chúng ta cũng không thể đặt hết trách nhiệm lên vai họ. Man tộc chúng ta cũng phải góp một phần sức, đây là nguyên nhân Vương thành khẩn cấp triệu tập tất cả tộc nhân tới đây.

Nghe được Vu Đãng nói 4 đại Vu Thánh đều ra tay, mọi người mới thả lỏng. Vu Thánh là tồn tại hùng mạnh nhất thế gian này, có bọn họ ra tay, nhất định có thể áp chế được Ma dân xâm lấn. Nhưng Vu Đãng nói không sai, đây là trận chiến liên quan tới toàn Man tộc, không ai chỉ lo cho thân mình, Vu Thánh dù mạnh, nhưng lại chỉ có 4 vị mà thôi.

- Ta tin tưởng, các ngươi rất muốn hỏi ta rốt cuộc Ma dân là gì, từ đâu tới, tại sao lại muốn diệt bộ lạc Man tộc ta.

Ánh mắt Vu Đãng quét qua, trầm giọng nói:

- Bổn vương cho các người biết, bổn vương cũng không biết nhiều về chuyện này, nhưng mà các người chỉ cần ghi nhớ, Ma dân là kẻ thù không đội trời chung với Man tộc ta, chỉ cần Man tộc ta còn một người một hơi thở, Ma dân tuyệt đối không được chạm đến mảnh đất này!

Các Đại Vu Sư bị lời của hắn nói mà tâm huyết sôi trào, biểu tình kích động, thấy chết không sờn, như hận không thể lập tức bay ra chiến trường, dùng máu nhuộm trời xanh, dùng mạng của mình ngăn cản Ma dân xâm lấn.

Dương Khai lạnh nhạt đứng nhìn, cảm thấy Man tộc quả nhiên suy nghĩ đơn giản. Vu Đãng nói chuyện không chút cổ động, chỉ là nói ra sự thật, nhưng cũng làm các Đại Vu Sư đồng tình. Nếu tùy tiện dụ dỗ mấy câu, vậy thì hiệu quả càng tốt hơn.

- Đại nhân, giờ chúng ta phải làm gì?

- Đúng vậy, đại nhân, bây giờ chúng ta sẽ lên chiến trường chứ?

- Ta nóng lòng muốn xem thử Ma dân lợi hại.

- Ha ha ha ha, hy vọng Ma dân gặp phải bổn Vu đừng có bị dọa tè ra quần!

Một đám Đại Vu Sư la hét, không hề để mắt tới Ma dân đã diệt 4 tộc, Vu Đãng cười khẽ:

- Các người sẽ có cơ hội, đến lúc đó mong là các người còn nhớ lời ta nói. Nhưng mà...

Chợt chuyển giọng, nghiêm nghị nói:

- Bây giờ còn chưa tới lúc, chúng ta nhất định phải chờ tin tức của các Vu Thánh đại nhân, hơn nữa hiện tại Nam Man Bộ ta còn chưa tập hợp đủ, còn rất nhiều tộc nhân đang trên đường tới. Nếu chúng ta có thời gian, Nam Man Bộ nhất định có thể làm tốt hơn, đáng tiếc thời gian không chờ ta, hiện giờ chuyện các người phải làm rất đơn giản, chỉnh hợp tất cả tộc nhân Nam Man Bộ, mỗi người triệu tập 2000-3000 tộc nhân, sau đó... huấn luyện bọn họ, để bọn họ nghe theo lệnh.

Toàn bộ Nam Man Bộ, có trăm ngàn tộc nhân.

Một vị Đại Vu Sư triệu tập 2000-3000 tộc nhân, coi như tụ tập người của cả một bộ lạc. Nhưng bình thường các tộc nhân phân tán ở các thôn, tùy tiện thu gom thì nhất định sẽ dẫn tới các mâu thuẫn, tự nhiên cần một ít thời gian hòa hợp, mà những chuyện này cần Đại Vu Sư làm thủ lĩnh xử lý.

Dương Khai nghe vậy gật đầu, rắn không đầu không được, đoàn đội 2000-3000 người, là con số vừa phải, không nhiều cũng không ít, coi như là cực hạn mà Đại Vu Sư có thể quản lý.

Hiện tại trong tay hắn tụ tập chừng 1000 người, dựa theo cách nói của Vu Đãng, hắn còn phải triệu tập ít nhất 1000 người mới được. Nhưng mà

chuyện này cũng đơn giản, có mệnh lệnh của Vu Vương, các tộc nhân khẳng định sẽ phối hợp. Các thôn không có Vu mạnh mẽ, đương nhiên sẽ tìm dựa vào chỗ mạnh, nhưng chuyện này phải được hai bên đồng ý. Hiện tại Vương thành tụ tập rất đông Đại Vu Sư, muốn các binh lính rải rác này gia nhập, cũng phải biểu hiện thực lực trước.

Không ai lại muốn gia nhập vào Đại Vu Sư không đáng tin cậy.

Nghĩ vậy, trong lòng Dương Khai đã có tính toán.

Vu Đãng không nói nhiều, lần này triệu tập mọi người đến đây chủ yếu là báo cho mọi người nhiệm vụ này, bởi vậy nói xong lại căn dặn mấy câu, liền cho mọi người lui đi.

Thoáng cái, hơn trăm vị Đại Vu Sư tranh nhau ra ngoài, rõ ràng là vội đi thu hút người, một khi đại chiến bắt đầu, nắm giữ nhiều người là thêm một phần đảm bảo, cho nên vào lúc mấu chốt này, không ai chịu thua người khác, hận không thể thi triển thủ đoạn trói bọn họ ở lại đây, để mình cẩn thận chọn lựa các chiến sĩ mạnh mẽ nhất.

Chỉ có Dương Khai, chờ bọn họ đi hết, mới nhàn nhã đi ra. - Ngươi tên là gì?

Phía sau chợt vang lên tiếng của Vu Đãng.

Dương Khai quay đầu, trả lời: - Vu Ngưu!

Rồi nói: - Ta trời sinh bộ dạng thế này, nhưng mà quả thật là Nam Man Bộ, ta xuất thân Thương Nam thôn!

Vu Đãng gật đầu:

- Thể trạng mạnh yếu cũng không sao, ngươi là Đại Vu Sư, lần sau nếu còn ai nghi ngờ thân phận của ngươi, cứ nói ra tên của ta!

Dương Khai ngạc nhiên, không biết sao dường như hắn đang chiếu cố mình, nhưng vẫn gật đầu:

- Cám ơn đại nhân.

- Lui đi! Vu Đãng khoát tay.

Dương Khai mới rời đại điện.

Một lát sau, đội trưởng vệ đội đã từng nhìn với Dương Khai đi ra, tò mò nhìn Vu Đãng.

Vu Đãng nói: - Có gì muốn hỏi sao?

Đội trưởng nói: - Đại nhân, người kia có gì đặc biệt?

Rõ ràng hắn cũng nghe được lời Vu Đãng, cho nên có chút không rõ sao Vu Vương đại nhân lại cố ý giữ hắn lại nói chuyện.

Vu Đãng trầm ngâm một lát, nói: - Đặc biệt, rất đặc biệt! Đó là Đại Vu Sư được Man Thần chiếu cố!

Đội trưởng nhíu mày: - Người có thể trở thành Vu, đều là được Man Thần chiếu cố.

Vu Đãng mỉm cười:

- Hắn không giống, mùa đông năm trước, hắn vẫn chỉ là người thường, thậm chí có thể nói còn không bằng người thường nữa.

- Cái gì? Đội trưởng cả kinh. - Đại nhân ngài không nhầm chứ?

Mùa đông năm trước còn chỉ là người thường qua một mùa đông lại thành Đại Vu Sư? Chuyện này làm sao được chứ?

Vu Đãng nói:

- Lúc ta còn là Đại Vu Sư, đã từng chỉ điểm một người tên Vu Lễ tu luyện một lúc, mà Vu Lễ kia... là thôn trưởng cũ ở Thương Nam thôn.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.