Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Trẻ Tuổi Làm Việc Qua Loa

Phiên bản Dịch · 2003 chữ

Lão thôn trưởng Vụ Lễ hết sức quan tâm Dương Khai, tận mắt thấy Dương Khai trỗi dậy như mặt trời, tỏa ra hào quang chói lọi, lão cũng hiểu chỗ nhỏ như Thương Nam thôn không thể cung cấp được cho Đại Vu tiền đồ vô hạn như Dương Khai.

Cho nên mùa đông năm trước, lão đã viết một lá thư, dùng chim ưng đưa đi Vương thành, thỉnh cầu Vương thành có thể cho phép Dương Khai đến đó học tập chuyên sâu.

Lá thư này viết cho Vu Đãng, dù sao hai người cũng từng có quan hệ thầy trò, dù nói đã lâu không liên lạc, nhưng lão thôn trưởng cảm thấy, với tư chất cùng thiên phú Dương Khai biểu hiện ra, Vu Đãng sẽ không từ chối.

Nếu không xảy ra chuyện Thực Cốt Bộ xâm nhập, vậy qua mùa đông, Dương Khai sẽ được thôn trưởng an bài đi Vương thành. Đáng tiếc có chuyện Thực Cốt Bộ, thôn trưởng mất giữa đường, không kịp giao lại di ngôn.

Thực ra, Vu Đãng cũng rất hứng thú với người trong thư của lão thôn trưởng, nhưng Ma dân xâm lấn lại làm hắn bể đầu sứt trán, không rảnh mà để ý. Thẳng đến khi gặp được Dương Khai trong đại điện, mơ hồ cảm thấy hắn có chút giống người Vu Lễ miêu tả trong thư, mới cố ý hỏi một câu, quả nhiên, Vu bề ngoài nhỏ yếu đó chính là Vu Ngưu xuất thân Thương Nam thôn.

Nhưng đã là Đại Vu Sư!

Trong thư Vu Lễ có nói, Vu Ngưu chẳng qua là Vu Sĩ hạ phẩm mà thôi, qua một mùa đông lại trở thành Đại Vu Sư.

Quả nhiên là Man Thần giáng xuống kỳ tích sao? Mà ngay thời khắc nhạy cảm Ma dân xâm lấn, Man Thần ban cho kỳ tích như vậy, rốt cuộc ẩn chứa chỉ dẫn gì?

Đột nhiên, Vu Đãng nhớ lại từng nghe qua một câu.

Khi thế gian gặp đại tai họa, nhất định sẽ có người cứu thế.

........

Vương thành, dòng người như thác, chen vai mà đi, không kém gì những thành trì mà Dương Khai đã đi qua.

Hắn không vội vàng chạy về thu nạp thủ hạ như những Đại Vu Sư khác, mà một mình đi dạo trong Vương thành.

Không lâu sau, hắn trực tiếp vào một cửa tiệm, ở nhà sau cùng chủ tiệm bí mật thảo luận hồi lâu, thế mới thản nhiên đi ra. Mà phía sau, chủ cửa hàng này lại tràn ngập sung sướng, thái độ khách khí khác lạ, như đã được lợi rất lớn.

Không ngừng bước, lại đi cửa hàng khác, ở một hồi Dương Khai đi ra, chủ cửa hàng này cũng cung kính đưa tiễn.

Đi nửa ngày, Dương Khai ra vào mấy chục cửa hàng, mỗi lần tình cảnh đều không khác mấy.

Đến nửa ngày sau, Dương Khai lặng lẽ tính toán, mới khẽ gật đầu, bay ra ngoài thành.

Không lâu sau, hắn quay về chỗ đóng trại ban đầu, Điệp lặng lẽ đứng đó, thấy hắn tới, chỉ nhìn lên, khẽ gật đầu.

Nhưng các Vu Đồ thì đồng loạt lên đón, sốt ruột nhìn Dương Khai.

Một người Vu Đồ lớn tuổi nói: - Đại nhân, ngài đã đi đâu, sao giờ này mới trở lại.

- Đi làm chút chuyện, sao vậy?

Lão Vu Đồ nói:

- Các đại nhân khác đang kéo người ta nghe nói là Vu Vương đại nhân ra lệnh, để các Đại Vu Sư thu nạp 2000-3000 người bị hạ. Bây giờ đại nhân mới trở lại, những chiến sĩ khỏe mạnh đã sắp bị bọn họ chia xong rồi.

- Ừm, Vu Vương đại nhân quả thật ra mệnh lệnh này. Dương Khai gật đầu.

Các Vu Đồ nghe thế, lập tức nóng nảy, lão Vu Đồ kia nói:

- Vậy đại nhân ngài còn chờ gì, nếu đã trở lại, mau bắt tay chuẩn bị thôi. Lão xem còn mấy thôn có chiến sĩ không kém, hiện tại bọn họ cũng đang do dự nên gia nhập vào Đại Vu Sư nào. Đại nhân ngài không ngại

đi mời bọn họ, có lẽ sẽ thuyết phục được họ gia nhập.

- Đúng vậy, đại nhân, chuyện này không thể chậm trễ, chờ tiếp nữa, chỉ còn lại đồ thải mà thôi.

Các Vu Đồ đều khuyên bảo. Trên đường đến đây, bọn họ sáp nhập với Thương Nam thôn do Dương Khai dẫn dắt, hiện tại cũng không có ý đi gia nhập vào Đại Vu Sự khác, nhìn chủ tướng nhà mình bình thản, thật là sốt ruột thay cho hắn.

Cục diện hiện tại, người nào cũng nhìn ra được, chỉ có nắm giữ chiến sĩ mạnh mẽ, mới giành được ưu thế nhất định trong chiến tranh tương lai.

Chỉ nửa ngày, cả trăm Đại Vu Sư đi khắp nơi, không ngừng thu nạp những dũng sĩ trong các thôn Man tộc, chỉ có bọn họ là không có động tĩnh nào, có vẻ khác biệt rõ ràng.

Không khí căng thẳng, làm bọn họ chợt nảy sinh cảm giác nguy cơ.

- Không vội không vội!

Dương Khai khoát tay, vẻ mặt bâng quơ thật làm mấy Vu Đồ không biết phải nói gì, nhất thời gấp đến phun ra lửa.

Quay đầu nhìn những đoàn thể khác, các Đại Vu Sư đều thi triển thủ đoạn, không giữ sức mà lôi kéo người, thậm chí trực tiếp thi triển ra Vu thuật uy lực to lớn dẫn người chú ý, nhìn những dũng sĩ rắn chắc đi tới chỗ các Đại Vu Sư, bọn họ như thấy những tia sống sót trôi qua bên cạnh mình.

Nhưng thân là Đại Vu Sư, Dương Khai cũng đã nói không vội, bọn họ có sốt ruột cũng vô dụng, dù sao chỉ là Vu Đồ mà thôi, không có tác dụng gì ở trường hợp này, nhất là bọn họ cũng không quá quen thuộc Dương Khai.

Quả thật là người quá trẻ tuổi, làm việc qua loa mà, các Vu Đồ nhìn nhau, trong lòng không khỏi toát ra cùng ý nghĩ này.

Thời gian chầm chậm trôi qua, các tán lạc Man tộc hội tụ quanh Vương thành dần dần từng nhóm bị Đại Vu Sư dẫn đoàn đội thu gom. Tin tức Ma dân xâm lấn dần dần lan tỏa trong đám đông, tất cả Man tộc bắt đầu tụ tập lại, thậm chí có những người không cần lôi kéo liền chủ động gia nhập vào những Đại Vu Sư có vẻ mạnh.

Dương Khai quá trẻ tuổi, thân hình nhỏ yếu, căn bản không ai hỏi tới, mà bản thân Dương Khai như cũng không có ý đi lôi kéo ai, từ Vương thành trở về điền cùng Điệp ngồi đó, vận công tu luyện, xung quanh ồn ào dường như không liên quan tới hắn.

Làm cho mấy Vu Đồ thủ hạ càng thêm bất đắc dĩ. Thẳng đến đêm, có tiếng hô như sấm rền vang dội: - Thương Nam thôn Vu Ngưu đại nhân ở đâu?

Một lời hổ lên, tiếng ồn ào chợt ngừng lại, mọi người nhìn sang, không biết người này tìm Thương Nam thôn Vu Ngưu làm gì. Thương Nam thôn, rất nhiều người đều nghe qua, là một thôn nhỏ mà thôi, Vu xuất thân chỗ đó thì có gì mạnh?

Ở chỗ này Đại Vu Sư tụ tập, Vu xuất thân thôn nhỏ cũng dám xưng đại nhân?

Nhưng khi mọi người nhìn thấy những thứ chủ nhân hét lên đang mang trên lưng, ánh mắt không khỏi sáng ngời, hít thở dồn dập.

Không có gì, trên lưng người này đeo rất nhiều Vu khí chế tạo bằng thép tinh chất, dưới ánh mặt trời sắp lặn chiếu lấp lánh, chói hết mắt người.

Đây là vũ khí chân chính, nhìn lưỡi đao sắc bén, chuôi đao thật nặng, nếu bị vũ khí như thế chém trúng, vậy còn không bị chém làm hai còn gì. Nhìn lại mẫu đá búa đá trong tay.... vô số chiến sĩ Man tộc đều thấy xấu hổ.

Trong Man tộc, chỉ có những chiến sĩ mạnh mẽ chân chính mới có tư cách dùng những vũ khí này, bởi vì người bình thường không thể có được vũ khí như thế, phải lấy ra thứ giá trị xa xỉ đổi lại, các chiến sĩ Man tộc đến từ các thôn, nào có thứ gì đáng giá.

Trong toàn Nam Man Bộ, chỉ có Vương thành mới chế tạo được vũ khí như thế, các thôn xóm đều không có năng lực này.

Cho nên đột nhiên xuất hiện một người đeo đầy trang bị, đi giữa một đàn chiến sĩ dùng mâu da búa đá, lập tức đối chiếu làm nổi bật các chiến sĩ này quá quê mùa nghèo mạt.

Còn chưa hết, đằng sau người này, lại đi theo một đám người đeo đầy trang bị, mỗi người vác trên lưng, bó ôm, mỗi bước đi đều làm mặt đất rên rỉ.

- Bên này bên này! Dương Khai bay lên cao, vẫy gọi:

- Qua bên này!

Man tộc dẫn đầu giương mắt lên, nhìn thấy là Dương Khai liền nhe răng cười, toát ra hàm răng trắng bóng, rồi gọi người phía sau, mau chóng đi tới chỗ đóng trại của Dương Khai.

- Hả... sao lại là kẻ này!

Ở gần đó, một Đại Vu Sư người như trụ sắt, ánh mắt lóe lên, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

Thì ra hắn là Vu Ngưu!

Tình huống khác thường bên này rõ ràng dẫn tới không ít người chú ý, rất nhiều Đại Vu Sư đều bay lên không trung, nhìn xuống xem bên phía Thương Nam thôn có chuyện gì.

- Vu Ngưu đại nhân, những thứ ngài cần đều ở đây, mời ngài kiểm tra xem.

Chiến sĩ Man tộc dẫn đầu nói rồi, ném hết vũ khí đeo trên người xuống đất.

Những món vũ khí đủ loại kiểu dáng, nhưng đều chung một điểm là rất nặng, món nào cũng không dưới trăm cân, mà người này vác mười mấy món, một đường đi như gió, khi các vũ khí rơi xuống đất, mới tung lên bụi bặm, phát ra tiếng trầm đục.

- Ừm, đặt ở đây đi, mọi người khổ cực. Dương Khai gật đầu.

Ầm ầm ầm...

Từng món từng món vũ khí bị bỏ xuống, từng chiến sĩ Man tộc đi qua, chỗ này nhanh chóng chất đống cả núi vũ khí.

Đám người A Hổ trợn mắt há mồm, các chiến sĩ Man tộc xung quanh cũng há hốc.

Các Đại Vu Sư bay lên trên không trung nhìn xuống, cũng nhìn đến cứng lưỡi.

Những tiếng nuốt nước miếng vang lên, ánh mắt nhìn vào núi vũ khí đều tràn đầy chấn động khao khát, những vũ khí ngày thường rất quý giá, làm cho các chiến sĩ Man tộc mong ước nhưng không thể có được, lại chất thành đống ở đây.

Quả thật như mơ vậy!

Ở trong này, ngay cả các Đại Vu Sư cũng chưa từng thấy nhiều vũ khí chất đầy đất như thế, bất cứ một món nào cũng là gia tài khổng lồ. Nhưng còn xa mới chấm dứt, vẫn còn người đi tới, mang tới bỏ lại vũ khí.

Sao thế này? Tại sao những chủ cửa hàng trong Vương thành lại mang vũ khí nhà mình đem ra bỏ ở đây? Bọn họ có quan hệ gì với Vu Ngưu.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Chẳng lẽ bọn họ đem vũ khí này cho Vu Ngưu? Cái này không thể, những cảnh tượng trước mắt này phải giải thích kiểu gì? Rất nhiều Đại Vu Sư cũng quen biết những chủ cửa hàng kia, cũng từng có giao tiếp, tự nhiên sẽ không nhìn nhầm.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.