Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Cảnh Trên Cao Rất Đẹp

Phiên bản Dịch · 2125 chữ

- 3000 người? Vu Ngưu, ngươi là Đại Vu Sư hạ phẩm có năng lực quản lý được nhiều người như thế, coi chừng ăn nhiều quá mà vỡ bụng đó.

Âm thanh vang lên, một bóng người cao to ầm ầm từ trên cao giáng xuống, đụng vào bên cạnh núi vũ khí, lực xung kích mạnh mẽ làm mặt đất cũng rung lên, bụi bặm tung bay, núi vũ khí cũng xốn xoảng.

Dương Khai liếc lông rậm trên ngực người này, nhướng mày: - Vu Đồ? Vậy thì thế nào?

Vu Đồ cười ha ha, lên tiếng:

- Bổn Vu chỉ là nhin ngươi quá trẻ tuổi, thực lực thấp kém, cho nên lo lắng thay người mà thôi.

- Vậy cảm ơn ý tốt, nhưng mà lo lắng thì miễn đi.

Vu Đồ lắc đầu nói:

- Không thể nói vậy, mọi người đều là Đại Vu Sư Nam Man Bộ, phải giúp đỡ nhau mới đúng. À, thế này đi, thực lực bổn Vu cao hơn ngươi một chút, vậy vất vả một chút, ngươi lại thu 1000 người, còn 1000 người khác để bổn Vu thu giúp ngươi, để cám ơn... vũ khí dư ra đưa cho bổn Vu đi.

Nói xong, hắn lại trực tiếp giơ tay chộp về phía núi vũ khí, không cho Dương Khai có cơ hội phản ứng.

- Dừng tay:

A Hổ thấy thế giận dữ, những vũ khí này là của A Ngưu trả giá đắt mới đổi được từ Vương thành, tuy rằng hắn không biết A Ngưu lấy đâu ra nhiều nội đan như thế để giao dịch, nhưng hiện tại có người dám giương móng vuốt tới lấy, hắn tự nhiên không thể ngồi nhìn mặc kệ.

Đại Vu Sư chó má gì, đám cướp đồ của mình thì là kẻ thù.

Gầm lên, A Hổ một búa chém về phía Vu Đồ.

- Cút! Vu Đồ cũng không quay đầu, chỉ quát lớn một tiếng, sóng khi thấy bằng mắt thường từ chân lan ra, ẩn chứa lực lượng xung kích mạnh mẽ, bởi vì A Hổ bị sóng khi chạm vào liền nháy mắt bay vọt lên cao như tờ giấy, rồi rơi thẳng xuống đất.

Đồng thời, Vu Đồ đã nắm lấy một cây trường mâu thép, tay dùng sức, cả núi vũ khí rung lên, có một nửa số vũ khí bay lên không, nhìn phương hướng rõ ràng là bay về phía những chiến sĩ do Vu Đồ dẫn đầu.

Người Vu Đồ Bộ thấy thế mừng rỡ không thôi, vẻ mặt hưng phấn chuẩn bị nghênh đón vũ khí rơi xuống.

Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trên núi vũ khí, cũng không thấy hắn có động tác gì, hơn ngàn món vũ khí bay lên lại như bị núi lớn đè xuống, toàn bộ rơi trở xuống, va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Ở trên không, Dương Khai nhìn Vu Đồ, vẻ mặt châm chọc: - Cướp đồ hả?

Vu Đồ mặt đỏ lên, giải thích:

- Làm gì mà cướp? Bốn Vu đã nói, mọi người đều là Nam Man Bộ, bổn Vu chỉ là muốn chia sẻ giúp người thôi, ngươi không cám ơn bốn Vu thì thôi, lại còn muốn làm xấu danh dự bổn Vu, lá gan Vu Ngưu ngươi thật không nhỏ.

Dương Khai cười vì: - Ta lại chưa đồng ý cho ngươi chia sẻ gánh nặng mà.

Vu Đồ lắc đầu:

- Ngươi có muốn hay không cũng không sao, trước giờ bổn Vu thích giúp người, mau tránh ra, đừng không biết điều!

Dương Khai kinh ngạc nói:

- Vu Đồ ngươi có đắp da mặt không? Trợn mắt nói dối như thế, ngươi cũng không đỏ mặt?

Vu Đồ quả nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn cứng rắn nói:

- Được được được, tiểu tử ngươi không biết thức thời, bổn Vu là Đại Vu Sư thượng phẩm, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ dạy người hiểu rõ hiện thực.

Nói rồi, hắn liền phát ra chú ngôn, vung tay, Vu lực tuôn trào, hai sợi xích Vu lực nhìn thấy bằng mắt thường liền cuốn lấy Dương Khai, hết sức bất ngờ liền trói nghiến lấy Dương Khai.

Hắn không khỏi cười ha ha, lên mặt nói:

- Nhớ kỹ, bây giờ ngươi không nhìn rõ hiện thực sẽ chỉ mất mặt, nhưng lên chiến trường mà không nhìn rõ hiện thực thì sẽ mất mạng, bởi vậy không cần cám ơn ta, đây là chuyện bổn Vu phải làm.

Nói rồi, tay mạnh mẽ dùng sức, nhìn có vẻ muốn kéo Dương Khai khỏi không trung.

Nhưng hắn lập tức biến sắc, bởi vì dưới động tác của hắn, Vu Ngưu ở trên núi vũ khí vẫn không hề động đậy, cười hì hì nhìn hắn, như bị lực lượng nào đó đóng đinh một chỗ.

Trong lòng hơi cả kinh, bản năng cảm thấy không đúng. Đối phương chỉ là Đại Vu Sư hạ phẩm, kém mình tới 2 tiểu cảnh giới, nếu đã bị mình trói buộc, làm sao có thể ngăn cản được lực lượng của mình?

Hắn vẫn không tin, liền thử lần nữa, lại hoảng sợ phát hiện không có hiệu quả.

Hắn như không phải trói một Đại Vu Sư hạ phẩm, mà là cả một ngọn núi lớn, hai lần dùng sức không có kết quả, cũng làm hắn đỏ hết cả mặt.

Rất nhiều tộc nhân vây xem đều mờ mịt, không rõ Vu Đồ này đang làm cái gì, càng có mấy Đại Vu Sư nháy mắt ra dấu với Vu Đồ, ra hiệu hắn mau kết thúc trò hề này đi.

Trước đó mấy người bọn họ tụ tập thảo luận, cảm thấy biện pháp tốt nhất để phá giải cục diện hiện tại chính là làm Vu Ngưu xấu mặt, hắn mang tới mấy ngàn món vũ khí là sự thật, thu hút rất nhiều chiến sĩ Man tộc mạnh mẽ chú ý, cũng dẫn tới bọn họ muốn gia nhập.

Nhưng hứng thú này xây dựng trên cơ sở vũ khí, nếu để các tộc nhân thấy Vu Ngưu này không chịu nổi một đòn, vậy những người chuẩn bị gia nhập vào hắn cũng sẽ có tính toán khác.

Vũ khí dĩ nhiên mê người, nhưng một Đại Vu Sư thực lực thấp kém, vậy thì không đáng giao phó tính mạng.

Nên biết, tiếp theo Man tộc phải đối mặt với huyết chiến sinh tử, một thủ lĩnh Đại Vu Sư mạnh mẽ, càng thêm đảm bảo an toàn hơn những vũ khí đó.

Cho nên Vu Đồ mới nhảy ra gây chuyện, cố ý đánh với Dương Khai. Dựa theo tính toán của bọn họ, chỉ cần nghiền ép Vu Ngưu này ở trước mặt bao người, làm hắn mất hết thể diện, vậy ưu thế của hắn cũng không còn nữa.

Nhưng tình huống hiện tại lại không giống như những gì bọn họ thảo luận.

Vu Ngưu đã bó tay chịu trói, Vu Đồ đang làm gì thế?

Nhoáng cái, lại có một Đại Vu Sư thượng phẩm bay xuống, cũng vung tay đánh ra một sợi xích Vu thuật trói lấy Dương Khai, quát lớn:

- Vu Ngưu, Vu Đồ nhân hậu, không muốn làm người xấu mặt, bổn Vu không dễ nói chuyện như vậy, lăn xuống cho ta.

Tay vừa dùng sức, lại khiến bản thân nghiêng ngã, suýt cắm đầu xuống đất. .

Đại Vu Sư thượng phẩm này suýt lọt tròng mắt, thế mới hiểu được không phải là Vu Đồ nương tay, mà là thật sự bất lực.

Đây là chuyện gì thế này?

Thần sắc kinh ngạc, lại thấy Dương Khai đưa tay túm lấy xiềng xích Vu thuật của hai người, nhe răng cười nói:

- Phong cảnh trên cao rất đẹp, bổn Vu không muốn xuống, các người lăn lên đây đi!

Tay túm xiềng xích kéo mạnh, cùng với hai tiếng kinh hộ cùng vô số ánh mắt kinh ngạc, Vu Đồ cùng Đại Vu Sư kia liền bay khỏi mặt đất, không khống chế được người lao thẳng về phía Dương Khai.

Ở trên không, hai người tay chân múa may, không dễ dàng gì mới đứng vững được.

Sau đó, trong lòng lại trầm xuống.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Vu Ngưu cười dữ tợn, xoa tay xắn áo, không có ý tốt.

Hít vào một hơi, hai người không hẹn mà cùng vận chuyển Vu lực, ngưng tụ ra khiến Vu thuật trước người.

Hào quang khiến Vu thuật vừa sáng lên, Dương Khai đã đấm ra.

Đấm trái đấm phải... Hai đấm như gió. Rắc...

Tiếng vang truyền ra, khiến Vu thuật trước hai vị Đại Vu Sư thượng phẩm ầm ầm tan vỡ, đối mặt với nắm đấm nhìn như nhỏ bé không có bao nhiêu sức mạnh của Dương Khai, lại hoàn toàn không thể ngăn cản nổi.

Hai Đại Vu Sư hừ một tiếng, văng ra như túi rách, nện mạnh xuống đất, mặt đầy vết máu.

Tràng cảnh thoáng cái lặng ngắt, mọi người khiếp sợ nhìn Dương Khai, giống như thấy quỷ, nhất là các Đại Vu Sư, mỗi người miệng co rúm, da mặt rút lại, không thể tin nổi cảnh mình vừa thấy là sự thật.

Chiến sĩ Man tộc thì cũng thôi, không có tu luyện Vu lực, không biết chênh lệch to lớn giữa Đại Vu Sư hạ phẩm và thượng phẩm, nhưng các Vu Sư ở đây lại hiểu.

Dưới tình huống bình thường, một Đại Vu Sứ thượng phẩm trở tay là có thể nghiền ép một Đại Vu Sư hạ phẩm, chênh lệch 2 phẩm không phải là bày biện.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại chân thật như thế, làm bọn họ không tìm được lý do thích hợp để giải thích.

Hai vị Đại Vu Sư thi triển ra khiến Vu thuật lại bị Vu Ngưu này dễ dàng phá vỡ, nếu như khiến Vu thuật thật không chịu nổi một đòn như thế, vậy mọi người khổ sở học tập tu luyện để làm gì?

Trên thực tế, không phải khiến Vu thuật không chịu nổi một đòn, mà là Vu Ngưu đó quá khủng bố.

Tất cả Đại Vu Sư da đầu tê rần, trước đó mọi người nhìn thấy hắn mang ra mấy ngàn món vũ khí, lập tức chiếm ưu thế lớn trong lôi kéo người, trong lòng còn có chút không cân bằng, thậm chí có người như Vu Đồ chuẩn bị tìm tới gây sự, thừa cơ cướp lấy chút vũ khí, nhưng hiện tại còn ai dám nảy ra ý này?

Hai vị Đại Vu Sư liên thủ cũng xấu mặt lớn như vậy, còn ai là đối thủ với hắn.

Bên kia, hai Đại Vu Sư bị đánh bay cũng đang ngớ ra.

Vu Đồ giãy giụa đứng lên, lắc đầu, không dễ dàng gì mới tỉnh táo lại, ánh mắt mờ mịt nhìn những tộc nhân khác nhìn tới, mặt lúc xanh lúc đỏ, liền thẹn quá hóa giận mắng:

- Ngươi dám đánh lén?

Hắn không muốn thừa nhận mình không phải đối thủ của Dương Khai, chỉ cầm thấy vừa nãy thất bại chỉ là nhất thời không chú ý mà thôi, bởi vì hắn căn bản không ngờ Dương Khai lại thật sự ra tay với mình. Nếu để hắn chuẩn bị đầy đủ, làm sao cũng không thể mất mặt xấu hổ đến thế này.

Càng nghĩ càng giận dữ, lần này hắn ra mặt là để dạy dỗ Dương Khai, đơn giản là kiếm cớ áp chế ưu thế của Dương Khai, thuận thế tăng cường uy vọng của mình. Ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng những kế hoạch không thuận lợi, ngược lại còn làm mình u đầu mẻ trán. Chuyện này không thể bỏ qua, nếu như vậy là nhận thua, vậy uy vọng của hắn nhất định sụt giảm, vậy không cần thu nhận người nữa.

- Bao vây chúng cho ta! Vu Đồ quát lớn.

Vừa dứt lời, ào ào, gần 2000 Man tộc xông ra, trải vòng quanh, bao vây hơn ngàn người do Dương Khai dẫn đầu.

Các Đại Vu Sư khác thấy vậy, cũng im lặng vung tay, 1500 người dưới trướng cũng tụ tập lại.

Thoáng cái, ba bốn ngàn người nghe lệnh tụ tập, đám người A Hổ căng thẳng, nắm chặt vũ khí trong tay.

Những người khác vây xem thấy thế, lập tức hiểu được chuyện lần này sẽ không dễ dàng kết thúc, vội vàng tránh sang một bên, nhường sân cho hai bên khai chiến.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.