Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Kỵ

Phiên bản Dịch · 2031 chữ

Trong một ổ chim khổng lồ, Ưng Vương bị Dương Khai thi triển Vu thuật khóa tại chỗ, từng đạo hào quang Ngự Thú Thuật bùng lên từ trong tay Dương Khai, bao trùm Ưng Vương, nhưng lại không có hiệu quả. Ưng Vương không ngừng kêu to, hai mắt đỏ tràn đầy cao ngạo bất tuân.

Xung quanh ổ chim, gần trăm chim ưng không sợ chết phát động công kích, không ngừng đánh vào bên này, muốn cứu viện Vương của tộc đàn.

Điệp bay trên không, vận chuyển Vu lực, khiến Vu thuật bao phủ toàn ổ chim, ngăn cản những chim ưng lao vào, những lưỡi dao gió chúng phun ra cũng chỉ gây ra gợn sóng trên khiến Vu thuật.

Khi Dương Khai cùng Điệp trực tiếp đánh vào trong ổ của Ưng Vương, Dương Khai vừa khống chế được Ưng Vương, chưa kịp thi triển Ngự Thú Thuật, nó đã kêu to một tiếng, sau đó chim ưng xung quanh như nghe được mệnh lệnh, đồng loạt lao tới.

Nếu không phải có Điệp ngăn cản, Dương Khai cũng không có thời gian xử lý Ưng Vương.

Những chim ưng này cấp bậc không thấp, nhưng không quá cao, với thủ đoạn của Điệp, nếu hung ác lên, không bao lâu là có thể tàn sát bọn chúng. Nhưng lần này Dương Khai đến đây không phải vì giết chóc, mà là thu phục, bởi vậy Điệp chỉ có thể ngăn cản chim ưng cứu viện, không dám tổn thương chúng, làm nàng có một thân bản lĩnh Đại Vu Sư mà không thể phát huy, cục diện rất bị động.

- A Ngưu, ngươi mau lên đi, ta sắp không chống đỡ nổi.

Trán Điệp toát mồ hôi, ngăn cản chim ưng cùng lưỡi dao gió công kích lâu như thế, nàng cũng tiêu hao không nhỏ.

- Ta đang cố đây!

Dương Khai đáp, lại đánh ra hào quang Ngự Thú Thuật, nhập vào người Ưng Vương, nhưng lại không xuất hiện hiệu quả trong dự tính.

Ngược lại hắn không ngừng thử, đã tạo thành tổn thương không nhỏ đối với Ưng Vương. Ngự Thú Thuật vốn là Vu thuật vô cùng bá đạo, Ung Vương cao ngạo bất khuất, Vu thuật không thể phát huy hiệu quả, bị Vu lực xung kích, làm cho nó phun máu.CO.

Nếu không phải nó là Ưng Vương, mạnh mẽ hơn chim ưng bình thường, lúc này đã sớm chết rồi.

Nhưng tình hình hiện tại, nó cũng không chống đỡ được bao lâu.

Ưng là cao ngạo, nó thuộc về bầu trời, không trói buộc nào cản trở được tự do của chúng.

Lạnh lùng nhìn vào đôi mắt đỏ của nó, Dương Khai nói:

- Ngươi nhất định nghe hiểu lời ta nói, dù nghe không hiểu, cũng phải hiểu ý của ta. Người chỉ có 2 lựa chọn, thần phục... hoặc là chết! Thời gian của ta không nhiều, ngươi cũng không có nhiều cơ hội như thế, lựa chọn cho kỹ đi.

Dứt lời, một đoàn hào quang Ngự Thú bùng lên, lần này không nhập vào người Ưng Vương, mà bị ý chí mạnh mẽ của nó bắn trở ra.

Dương Khai mắng một tiếng, mặt hiện ra vẻ dữ tợn, con mắt xoay chuyển, đột nhiên vung tay, một cái Nguyệt Nhận bay ra, nhắm trúng vào một con chim ưng, chém nó làm hai.

Tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi nội tạng của chim ưng kia rơi vãi trên không trung, hai nửa thân thể rơi xuống khe sâu.

Điệp ngạc nhìn quay lại liếc Dương Khai, không hiểu hắn nổi điên cái gì.

Dương Khai nhìn Ưng Vương, cười dữ tợn:

- Ngươi từ chối ta một lần, ta giết một đồng bọn của ngươi, ta xem ngươi có thể từ chối bao nhiêu lần.

Nói rồi, lại một lần nữa thi triển ra Ngự Thú Thuật

Lần này hào quang Ngự Thú không bắn ra, nhưng rõ ràng Ưng Vương còn chống cự, không muốn phối hợp.

Dương Khai cũng không chịu thua, vung tay lên, lại một con chim ưng bị chém, rơi khỏi không trung.

- Két!

Ưng Vương kêu lên, rõ ràng nó đã nổi giận, nếu không phải bị Dương Khai dùng Vu thuật trói buộc, nó đã lập tức nhào lên, liều mạng chiến đấu với hắn.

Dương Khai không sợ mà mừng, không khỏi gật đầu:

- Tốt tốt tốt, nổi giận là tốt, không muốn chúng chết hết, vậy ngoan ngoãn cúi đầu đi!

Phương pháp ngự thú, trên phải ngược dòng viễn cổ, dưới phát triển đời sau. Ở Tinh Giới cũng có Ngự Thú Tông, danh tiếng lẫy lừng, tông môn này sai khiến yêu thú mà nổi danh, mỗi đệ tử trong môn đều có mấy con chiến thú, chiếm hết ưu thế khi đánh với người ta.

Tuy nhiên pháp môn ngự thú của Ngự Thú Tông rất ôn hòa, nhưng rất phức tạp, tốn thời gian rất lâu.

Dương Khai không biết pháp môn huyền diệu của Ngự Thú Tông, nhưng nghĩ rằng cũng phải thoát thai từ Ngự Thú Thuật thời kỳ thượng cổ, mặc kệ là dùng thủ đoạn hèn hạ thế nào, cũng chỉ vì cùng một mục đích... làm yêu thú thần phục, cho mình sai khiến mà thôi.

Chỉ cần đạt được mục đích, vậy dùng chút thủ đoạn cũng không đáng trách.

Với thực lực của Dương Khai hiện tại, nếu cho hắn đủ thời gian, thuần phục một con Ưng Vương như thế cũng không phải chuyện khó, nhưng mấu chốt là hắn không có bao nhiêu thời gian, hắn phải mau về Vương thành, miễn cho bên đó có chiến sự.

Ưng Vương cao ngạo bất tuân, vậy chỉ có thể dùng thuốc mạnh.

Có lẽ nó không quan tâm sống chết của mình, tình nguyện làm ngọc nát chứ không chịu ngôi lành, nhưng thân là Vương giả của tộc, lại không cách nào bảo vệ được tộc dân, vậy chính là không tròn chức trách, là điều không thể tha thứ đối với bất cứ sinh linh cao ngạo nào.

Mỗi lần Dương Khai ra tay giết một con chim ưng, tâm tình Ưng Vương liền càng thêm nóng nảy lo lắng, xiềng xích Vu thuật trói buộc nó bị giãy đến biến dạng.

Dương Khai mặt không đổi sắc, liên tiếp chém 10 con chim ưng,

Ưng Vương vùng vẫy điên cuồng mới đột nhiên ngừng lại, toát ra khẩn cầu.

Nó hẳn cũng nhìn ra được, nếu thật sự không khuất phục, Dương Khai sẽ thật sự giết sạch con dân của nó.

Dương Khai chú ý theo dõi, biết đã đến lúc, lại thi triển ra hào quang Ngự Thú, lần này hào quang không bị bắn ra, cũng không bị ngăn cản, dễ dàng đột phá phòng ngự của Ưng Vương, trực tiếp ấn vào người nó.

Dương Khai chấn động, cảm nhận được mình và Ứng Vương có thêm một tầng liên hệ, có thể nắm giữ sống chết của nó.

Ưng Vương vẫn luôn cao ngạo, lúc này cũng trở nên ngoan ngoãn, cúi xuống cái đầu cao quý.

- Hoàn thành!

Dương Khai mỉm cười, vỗ đầu Ung Vương, lại lấy ra mấy viên linh đan trị thương.

Ưng Vương nhìn ngó, ánh mắt nhân tính hóa toát ra tò mò, nhưng vẫn mổ lấy nuốt vào. Đan dược vào bụng, tinh thần Ưng Vương chấn động rõ ràng, thần thái uể oải vì bị Dương Khai dày vò, lại tỏa sáng như xưa.

Dương Khai thử trao đổi với nó.

Ưng Vương lập tức đáp lại.

Đám chim ưng vẫn tụ tập xung quanh, dù Dương Khai ra tay giết chóc vẫn không hề sợ hãi rút lui, bây giờ như nhận được mệnh lệnh, đồng loạt ngừng công kích, vỗ cánh xoay quanh bầu trời.

Điệp thấy thế, không khỏi thở ra, quay lại hỏi: - Thành công chưa? Dương Khai gật đầu.

Lúc này Điệp mới thu hồi khiên Vu thuật, sắc mặt có hơi tái nhợt.

- Cô nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để tôi xử lý Dương Khai nói rồi, lại trao đổi với Ưng Vương.

Mặc dù Ưng Vương không tu luyện đến trình độ hóa hình, nhưng đã mở ra linh trí, Dương Khai nói chuyện với nó cũng không tốn sức lắm, bảo nó ra lệnh cho tất cả chim ưng về tổ, sau đó, các chim ưng trên không trung liền quay về.

Dương Khai dẫn Ưng Vương tới từng chỗ một.

Nếu Dương Khai đi một mình, đám chim ưng này nhất định coi hắn là địch, không chừng sẽ công kích, nhưng nếu có Ưng Vương bên cạnh thì khác.

Dưới Ưng Vương áp chế, mỗi con chim ưng đều không có ý chống cự, ngoan ngoãn ở trong ổ chim, bị Dương Khai gieo quầng sáng Ngự Thú.

Quá trình hết sức thuận lợi, hơn nữa mỗi lần đều thành công, không hề thất bại.

Sau nửa canh giờ, Dương Khai thu phục toàn bộ chim ưng nơi này, đếm lại, có hơn 76 con.

Thu hoạch này làm Dương Khai mừng rỡ.

Có nhiều chim ưng như thế, ý tưởng mơ hồ của hắn đã có thể áp dụng.

Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Điệp cũng lấy lại tinh thần, hai người cùng cưỡi Ưng Vương trở về theo đường cũ.

Đằng sau Ưng Vương, 76 con chim ưng lớn nối tiếp nhau thành một mảnh màu đen, che phủ mặt đất.

Tốc độ bay của chim ưng rất nhanh, không kém hơn Đại Vu Sư bay hết tốc lực, hơn nữa ở trên lưng rất vững chắc, không bị dòng khí quấy nhiễu.

Không quá nửa ngày, đã đến bầu trời Vương thành.

Xa xa, đã nghe được bên dưới ồn ào, có người hét lên: - Man thú đột kích!

Man tộc tụ tập tới nghe tiếng, các xạ thủ lần lượt giương cung, nhắm ngay vào Ưng Vương dẫn đường phía trước. Có các Đại Vu Sư ngâm chú ngôn, bay lên cao, trên người lóe lên hào quang khiến Vu thuật, lao lên đánh tới.

Khoảng cách hai bên kéo gần.

Những dao động Vu lực sáng tối, tuôn trào từ các nơi.

Nhìn thấy công kích sắp bùng nổ, Dương Khai vội đứng lên trên lưng Ưng Vương, hô to:

- Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng!

Trên lưng chim ưng đột nhiên xuất hiện một người, làm cho các Man tộc kinh ngạc.

Còn các Đại Vu Sư đánh tới đều tròn mắt.

Một người dùng sức dụi mắt, giật mình: - Vu Ngưu?

Hôm qua Dương Khai cùng Vu Đồ xung đột gây ra động tĩnh khá lớn, làm không ít Đại Vu Sư nhìn thấy từ đầu tới cuối, tự nhiên có ấn tượng rất sâu đối với Vu Ngưu người nhỏ bé, bởi vậy bây giờ nhìn thấy Dương Khai là lập tức nhận ra.

Trong đám đông, Vu Đồ nhảy ra, sững sờ hỏi:

- Vu Ngưu, từ đâu mà ngươi lấy ra nhiều Man thú như thế? Dương Khai mỉm cười:

- Tự nhiên là bắt được rồi.

- Bắt... bắt được.

Mọi người nghe mà mặt co rút, loại Man thú phi hành mà dễ bắt như thế, mọi người đã không kinh ngạc như vậy.

Nếu chỉ một con còn thôi, có thể nói là Vu Ngưu may mắn, nhưng đám chim ưng khổng lồ này rõ ràng là một tộc đàn, đến 80 con, làm sao mà bắt được?

Dương Khai đứng trên lưng Ưng Vương, lớn tiếng nói: - Chúng là không kỵ của bổn Vu, các vị đại nhân thấy sao?

- Không kỵ...

Các Đại Vu Sư đều ngớ người, tuy rằng lần đầu nghe cái tên không kỵ, nhưng nháy mắt liền hiểu được tính toán của Dương Khai. Sau đó, không ít người đó mắt, thèm thuồng nhìn những con chim ưng đó.

Đại chiến sắp tới, nếu có một đoàn không kỵ như vậy, không nói đâu, chỉ riêng điều tra tin tức đã có ưu thế trời ban.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.