Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ Trên Trời

Phiên bản Dịch · 2099 chữ

Trên Vương thành, ngoài Ưng Vương, 75 con chim ưng giang cánh bay lượn, trên lưng mỗi con đều có một xạ thủ đang ngồi, những xạ thủ này nắm chặt lông chim, sắc mặt mỗi người trắng bệch, càng có người ói giữa không trung, nhưng vẫn kiên trì không buông ra.

Bọn họ không phải Vu, chưa bao giờ cảm nhận được ngoạn mục khi bay lên cao, tùy tiện cưỡi lên lưng chim ưng bay lên trời cao, tự nhiên không quen được.

Nhưng bọn họ đều là Man tộc, trời sinh sức bền cùng năng lực thích ứng mạnh mẽ, chỉ cần cho bọn họ vài ngày, vậy là sẽ tốt lên thôi.

Đây cũng là không kỵ binh của Dương Khai, A Hoa Thương Nam thôn cũng làm đội trưởng nhóm không kỵ binh này.

Bổ nhiệm A Hoa làm đội trưởng không kỵ, cũng không phải Dương Khai dùng người tin cậy, mà là các xạ thủ thi đấu bầu ra. Xạ thủ Man tộc mỗi người đều là Thần Xạ Thủ, chẳng những thị lực rất tốt, còn có thể

cách xa trăm trượng bắn trúng cánh muỗi, có bản lĩnh phi thường như thế, tự nhiên không ai chịu thấp hơn người.

Khi thành lập không kỵ binh, mỗi vị xạ thủ đều nhìn chằm chằm vào chức đội trưởng, Dương Khai cũng không nói nhiều, chỉ cho bọn họ đi đấu bắn cung, ai lợi hại nhất sẽ là đội trưởng đội trưởng.

Kết quả các xạ thủ được chọn lựa kỹ càng đi ra ngoài một chuyến, đến khi trở về, A Hoa mặt đầy tự hào, những người khác đều ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng hiện tại là đội trưởng, A Hoa cũng có chút không chịu nổi huấn luyện không kỵ như thế, mỗi lần rời khỏi bầu trời, trực tiếp xụi lơ ra đất, cả nửa buổi không tỉnh táo lại được.

Ở chỗ Dương Khai đóng quân, có nhà gỗ vừa được xây dựng, rất đơn sơ, nhưng tốt xấu gì cũng che mưa gió được.

Lúc này, Dương Khai cùng Điệp đang ngồi tu luyện.

Từ từ thu hồi thần niệm, Dương Khai gật đầu:

- Mấy người A Hoa tiến bộ rất nhanh, thêm 2 ngày nữa là có thể ra trận rồi.

Điệp mở mắt nhìn sang, nói:

- Không biết Ma dân có bộ dạng gì không kỵ binh tuy rằng cơ động linh hoạt, những mục tiêu quá rõ ràng. Nếu trong Ma dân có thủ đoạn công kích tầm xa, một chi không kỵ binh này chỉ sợ không phát huy được tác dụng lớn.

Dương Khai mỉm cười: - Có thể điều tra tình hình phe địch chính là tác dụng lớn nhất!

Lúc này, trong phòng truyền vào tiếng của lão Vu Đồ:

Vu Ngưu đại nhân.

Không chờ hắn nói xong, Dương Khai đã sầm mặt quát: - Bảo bọn họ cút đi, không gặp ai hết! .

Từ 2 ngày trước Dương Khai mang về hơn 70 con chim ưng khổng lồ, các Đại Vu Sư hai lần ba lượt tới cửa, mỗi người tràn đầy nhiệt tình, giống như quen biết nhiều năm với Dương Khai, thậm chí còn mang theo quà tặng.

Bình thường, Đại Vu Sư chuẩn bị quà lễ tự nhiên không bình thường, nhưng đối với Dương Khai giàu có mà nói, đám quê mùa này đem tới thật không lọt được vào mắt hắn.

Cù cưa qua lại, các Đại Vu Sư này mới từ từ bộc lộ ra mục đích.

Mong là Dương Khai có thể chia cho họ mấy con chim ưng.

Ai cũng nhìn ra lợi ích sử dụng những chim ưng này để điều tra tình hình phe địch, cho nên mỗi người đều muốn gõ mấy con của Dương Khai.

Đối với những yêu cầu vô lễ vô sỉ bừa bãi này, Dương Khai tự nhiên không khách khí từ chối.

Nói chơi hả, 75 con chim ưng đều là Dương Khai lần lượt thu phục, hợp thành một chi không kỵ binh quy mô vừa phải, coi như vừa vặn đủ số, nếu bị người khác chia đi, vậy hắn khổ cực đi bắt làm gì?

Bị từ chối, những Đại Vu Sư này đều không chịu bỏ cuộc, hoặc là dùng lý nói chuyện, hoặc là dùng tình đánh động, thậm chí có người còn dùng vũ lực bắt buộc....

Đều không ngoại lệ, bị Dương Khai ném ra khỏi nhà gỗ, mấy Đại Vu Sư muốn đánh nhau liền bị đánh lại sưng mặt mũi.

Hiện tại Dương Khai đánh giá Nam Man Bộ cực kém, toàn bộ Đại Vu Sư đều là những kẻ ích kỷ tư lợi, tính tình không tốt, hoàn toàn không nói chuyện được.

Ngay cả như thế, vẫn còn không ít Đại Vu Sư mặt dày mày dạn tới cửa kỳ vọng có kỳ tích xảy ra, làm Dương Khai đổi ý.

Cho nên vừa nghe Vu Đồ Vu Đồ báo cáo, Dương Khai đã cho rằng có tên ngu nào lại muốn đổi lấy chim ưng của mình, tâm tình liền trở nên khó chịu..

Có thời gian phun nước miếng với họ, còn không bằng tập trung tu luyện.

Bên ngoài lại vang lên tiếng nói một người khác, có chút quen tai: - Vu Ngưu đại nhân, là Vu Vương đại nhân có chuyện triệu kiến!

- Hả?

Dương Khai ngạc nhiên, sau đó đứng lên đẩy cửa đi ra, nhìn thấy một khuôn mặt hàm hậu quen thuộc, không khỏi mỉm cười:

- Là ngươi sao!

Người này chính là Vu Sư đưa tin lúc trước, Dương Khai không biết hắn tên gì, chỉ nhớ khuôn mặt hàm hậu này.

Vu Sư này cười hắc hắc: - Đúng là thuộc hạ.

Dương Khai nghiêm mặt lại, nói: - Vu Vương đại nhân triệu kiến ta? Người đưa tin gật đầu: - Phải!

Dương Khai nói: - Vậy đi thôi.

Trên đường, Dương Khai hỏi người đưa tin Vu Vương triệu kiến mình vì chuyện gì, người này cũng mơ hồ không rõ, không chắc là không rõ hay quả thật không biết. Nhưng mà Dương Khai cũng không có ý làm khó hắn, chỉ là một đường nói chuyện, cũng làm người đưa tin này có chút được khen mà sợ.

Mấy ngày nay danh tiếng Vu Ngưu truyền khắp Vương thành, mọi người đều biết vị Đại Vu Sư người gầy yếu này không phải hạng dễ chọc. Đến Vương thành chưa được mấy ngày, đã đánh đòn Đại Vu Sư thực lực vượt qua hắn lên tới 2 con số, còn xây dựng lên một chi không kỵ binh bằng chim ưng khổng lồ. Mấy chục con chim ưng thỉnh thoảng đảo quanh bầu trời Vương thành, ngẫu nhiên còn thả một đống phân lên đầu người bên dưới, làm cho dân chúng Vương thành vô cùng căm ghét Vu Ngưu, hận không thể kéo ra đè đánh, đánh cho má hắn cũng không nhìn ra.

Người đưa tin này ban đầu cũng lo lắng không thôi, ai ngờ gặp được Dương Khai mới phát hiện người này không có hung thần ác khí như lời đồn, ngược lại còn rất thân thiện dễ gần, làm cho hắn cảm thấy lời đồn sai lầm.

Hai người một đường vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng vào Vương thành, đến trong cung điện gặp được Vu Vương Đãng!

- Vu Ngưu bái kiến đại nhân! Dương Khai đặt tay lên ngực phải, làm lễ chào. - Không biết đại nhân triệu kiến, là vì chuyện gì?

Bên cạnh Vu Đãng, đội trưởng vệ đội ánh sáng sắc bén nhìn chằm chằm Dương Khai, như hai lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tâm thần, nhìn vào bí mật trong lòng hắn.

Dương Khai nhíu mày, nhìn ngược trở lại, thầm nghĩ người này có bệnh, mỗi lần mình tới đều như tra xét mình, giống như mình có thể tổn hại tới Vu Đãng vậy.

Vu Đãng xoay người, cười hì hì nói: - Ngồi xuống nói chuyện!

Dương Khai mới thu hồi ánh mắt, cũng không khách khí, nói: - Cám ơn đại nhân!

Dứt lời liền ngồi xuống.

Vu Đãng tràn ngập hòa ái nói:

- Lần này gọi người tới cũng không có gì quan trọng, chỉ là mấy ngày gần đây ta nghe nói những chuyện thú vị mà thôi.

- Ồ?

Dương Khai kinh ngạc nhìn lại.

Vu Đãng mỉm cười, vốn tưởng Dương Khai sẽ hỏi chuyện thú vị gì, nào biết hắn kêu một tiếng xong liền không nói lời nào, làm Vu Đãng ra dáng uổng phí, có chút lúng túng, đành ho khẽ rồi nói:

- Nghe nói người tiêu tốn rất lớn, mua rất nhiều vũ khí trang bị cho các chiến sĩ thủ hạ?

Dương Khai liền làm ra vẻ đau đớn nói:

- Vu Vương đại nhân minh giám, vì chiến sự lần này, có thể nói thuộc hạ dốc hết gia sản, vì công quên mình, toàn bộ gia sản tích lũy cả đời tan biến, thuộc hạ hết mực trung thành với Man tộc, lòng này trời đất chứng giám, thiên địa thấu hiểu. Đáng hận đám gian thương vô lương kia lại thừa cơ lên giá, mạnh mẽ đẩy giá tăng thêm 30%, đúng là sỉ nhục, là độc hại của Man tộc ta!

Nói đến cuối đã phun nước miếng tung tóe, thần sắc ghét ác như thù.

Khóe miệng Vu Đãng khẽ co rút, không nhịn được nhìn lại Dương Khai mấy lần, không biết phải tiếp lời thế nào.

Thân là Vu Vương, cũng coi như thấy nhiều sóng to gió lớn, nhưng giống Dương Khai thì hắn mới gặp lần đầu.

Mình mới nói một câu, đối phương lại miệng lưỡi ba hoa, phun đầy than khổ, những từ mới lạ nhảy ra từ miệng hắn, nhưng mà... khá là hay.

Nghiêm mặt lại, Dương Khai mới hạ giọng nói:

- Lần này Vu Vương đại nhân gọi ta đến, không lẽ là muốn khiển trách đám gian thương đó? Đại nạn Man tộc sắp tới, đám người này không thả lỏng thì thôi, lại còn lên giá theo mùa, quả thật phải hung hăng khiển trách một phen. Nếu Vu Vương đại nhân có ý đó, thuộc hạ sẵn sàng ra mặt làm chứng, đảm bảo bọn họ không ai trốn được, trừng phát tất cả, để chỉnh đốn không khí kinh doanh Nam Man Bộ ta.

Lần này ngay cả đội trưởng vệ đội yên lặng đứng một bên, cũng không nhịn được co rút khóe miệng.

Vu Vương bất đắc dĩ khoát tay nói:

- Bổn vương không có ý này, chuyện mua bán, người tình ta nguyện, khó mà cưỡng ép, đám thương nhân kia cũng không có lỗi lớn.

- Ồ...

Dương Khai liền toát ra vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh ánh mắt lại sáng lên:

- Chẳng lẽ Vu Vương đại nhân chuẩn bị thanh toán một phần chi phí cho ta?

- Cái gì? Vu Đãng ngẩn ra.

- Thanh toán!

Dương Khai nghiêm nghị nhìn hắn.

- Thuộc hạ đã chi ra hết gia sản, hiện tại trên người không còn xu nào, nếu còn muốn mua đồ ăn cũng bất lực. Vương thành gia nghiệp lớn, nếu có thể...

- Làm càn!

Cuối cùng đội trưởng vệ đội không nghe nổi được nữa, quát lớn:

- Trước mặt Vu Vương đại nhân lại dám nói năng bậy bạ!

Dương Khai liếc hắn, mắt trợn trắng, làm cho đội trưởng vệ đội bốc lửa cao giận.

Vu Đãng cười không sao, ý thức được còn nói chuyện nhà, kéo cảm tình với Vu Ngưu này là không thực tế, đành phải vào thẳng chủ đề:

- Vu Ngưu, thật ra lần này bổn vương gặp người, là có chuyện muốn nói.

Dương Khai ngồi nghiêm lại:

- Chỉ cần không phải nói thứ trên trời, những thứ khác đều có thể nói.

Vu Đãng nói: - Chính là muốn nói chuyện về thứ trên trời với ngươi.

Dương Khai vẻ mặt ủy khuất:

- Không phải chứ, Vương thành cũng có ý với không kỵ của ta? Vu Vương đại nhân, các người có nhầm không?

Trước khi tới hắn đã cảm thấy không ổn, dù sao mấy ngày trước hắn đã gặp Vu Đãng, nếu thật có chiến đấu, hắn đã không chỉ gọi riêng mỗi mình. Mà có thể làm Vu Vương coi trọng, ngoài đám chim ưng đó, vậy không có gì khác nữa.

Chuyện này chỉ sợ dữ nhiều lành ít đây...

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.