Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Trăng Trút Xuống

Phiên bản Dịch · 2050 chữ

Lam Huân nói:

“Tầng thứ tư bảo tháp dường như có vấn đề, rất nhiều tiểu thế giới vỡ nát có chút ảnh hưởng tới kết cấu bảo tháp, Tiêu thúc thúc nhất định phải ổn định bảo tháp, chờ mọi người đi ra. Bằng không một khi hư không vỡ nát, mọi người sẽ bị nhốt bên trong.

Trên trán Dương Khai thầm toát mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói: “Chí bảo như Ngũ Sắc Bảo Tháp, sao lại xảy ra chuyện được?”

Lam Huân nhìn bảo tháp, lắc đầu nói:

“Ta cũng không rõ, trước kia chưa từng gặp phải chuyện như thế.”

Dương Khai cười khan: “May mắn của ta chẳng ra sao cả, lần đầu tới đã gặp chuyện.”

Hắn không dám nói nhiều, cũng may trạng thái hiện tại không tốt, nên dù có biểu hiện khác thường cũng không dẫn tới chú ý lắm.

Tầng thứ tư Ngũ Sắc Bảo Tháp xảy ra chuyện, nhiều tiểu thế giới vỡ nát, không cần nghĩ Dương Khai cũng biết chuyện này liên quan tới mình. Trước đó ở trong tầng thứ tư, hắn dùng Huyền Giới Châu cắn nuốt rất nhiều pháp tắc thiên địa tiểu thế giới, dẫn tới các tiểu thế giới vỡ nát, nhưng hắn cũng không ngờ lại dẫn tới hậu quả này.

Cũng may hậu quả này còn chưa tới mức không thể bù đắp, cũng không tính là quá nghiêm trọng.

Hai người nói chuyện, cửa vào bảo tháp lóe lên bóng người, là Tiêu Thần cùng Lôi Đình cùng đi ra, hai người vào bí cảnh tầng thứ năm Ngũ Sắc Bảo Tháp, nhưng đều có cơ duyên, lúc này nhìn biểu tình của hai người là có thể đoán được thế nào.

Tiêu Thần tươi cười đầy mặt, tràn đầy tự tin, rõ ràng được lợi lớn ở tầng thứ năm.

Lôi Đình sắc mặt âm u, khí tức suy yếu, xem ra bị thương còn nghiêm trọng hơn Dương Khai, xem chừng là gặp trắc trở.

Nhưng đối với võ giả, mặc kệ được lợi hai trắc trở đều là chuyện nhất định phải trải qua trên con đường trường thành, chỉ có người tâm chí không vững mới bị trắc trở đánh ngã, dừng lại không tiến. Người ý chí chiến đấu sôi sục thường có thể biến khó khăn thành động lực tiến lên, càng chạy càng xa.

Tiêu Thần cùng Lôi Đình là nhóm người đi ra cuối cùng, hai người xuất hiện, Tiêu Vũ Dương liền quát:

“Tất cả mọi người rời khỏi nơi này.”

Các đệ tử Tinh Thần Cung nhận lệnh, hành lễ với bốn vị trưởng lão rồi lui xuống.

Dương Khai cùng mấy người Lam Huân cũng cùng nhau cáo lui.

Đi ra không xa, Dương Khai chợt cảm nhận được dao động lực lượng mạnh mẽ trào ra trong hư không, quay đầu lại chỉ thấy hào quang như ánh trăng bắn ra từ bên trong Tinh Thần Cung, rơi vào thân Ngũ Sắc Bảo Tháp.

Ánh sáng đó không phải công kích, có công hiệu khác, mấy người Tiêu Vũ Dương thần sắc rung lên, tay đổi pháp quyết, Ngũ Sắc Bảo Tháp bắt đầu ổn định rõ ràng.

Dương Khai chợt nghiêm mặt, hiểu được ánh sáng đó là Đại Đế ra tay.

Nói lại ở trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh, hắn cũng từng gặp mặt cường giả cấp bậc Đại Đế, càng chiến đấu qua tay.

Ma Thánh Mạc Đa chính là tồn tại sánh với Đại Đế, coi như lần đầu tiên Dương Khai chân chính so chiều với Đại Đế. Lần trước trong Toái Tinh Hải, Phệ Thiên Đại Đế cùng Hồng Trần Đại Đế giao đấu chẳng qua là may mắn gặp, đi ngang qua mà thôi, không tính là chân chính tham dự, huống gì khi đó hai vị Đại Đế căn bản không phát huy toàn bộ thực lực.

Nhưng những gì trải qua trong ảo cảnh thì khác, ngay cả là ảo cảnh, tất cả đều lấy cơ sở từ thực tế, tức là, Mạc Đa phát huy ra lực lượng là cấp bậc Đại Đế chân chính.

Dương Khai ra hết thủ đoạn, không hề che giấu, vẫn không phải đối thủ, nếu không phải ban đầu Mạc Đa quá khinh địch cho Dương Khai có cơ hội thi triển nhiều bí thuật, về sau một lòng muốn ngăn cản Trường Thanh Thần Thụ, phần thắng của hắn tuyệt đối không đủ 30%.

Ngay cả như vậy, Dương Khai cũng không cách nào làm gì được hắn, cuối cùng chỉ có thể chơi xấu, kéo hắn cùng ngăn cản một đòn cách không của Đại Ma Thần.

Đây là một phần ký ức vô cùng quý giá, cũng là một lần cảm nhận khó có, chỉ cần hấp thu tiêu hóa kinh nghiệm trận chiến này, Dương Khai tin tưởng mình sẽ tiến lên rất xa.

Lúc này, một đòn của Đại Đế cực kỳ huyền diệu, Dương Khai không thể so sánh với Mạc Đa xem ai mạnh ai yếu, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Minh Nguyệt Đại Đế chỉ có mạnh hơn Mạc Đa.

Lam Huân cũng dừng chân, quay lại nhìn hào quang ánh trắng, đột nhiên dẫu môi, vẻ mặt ủy khuất, nàng đã thật lâu chưa gặp được phụ thân.

“Lam sư muội.” Dương Khai đột nhiên lên tiếng. “Chuyện đến đây, ta cũng nên cáo từ…”

Hắn phá hủy quá nhiều tiểu thế giới trong tầng thứ tư Ngũ Sắc Bảo Tháp, đám người Tiêu Vũ Dương khẳng định có lòng nghi ngờ với hắn, vừa rồi lúc Dương Khai đi ra, rất nhiều trưởng lão Đế Tôn tam tầng cảnh cứ theo dõi hắn. Nhưng chỉ cần Dương Khai không thừa nhận chuyện này, bọn họ cũng không thể chỉ trích gì, cho nên mặc kệ cho hắn đi ra.

Nhưng trong tay Dương Khai còn cầm một cây chìa khóa con bướm, đó là chìa khóa Thiên Huyễn Mộng Cảnh, vốn là một chỗ bí cảnh của Tinh Thần Cung. Chuyện này nói dễ nghe, là cơ duyên của Dương Khai, nói khó nghe hơn, vậy là trộm cắp.

Dương Khai cầm đồ của người ta, tự nhiên không muốn ở lại nữa, miễn cho bị Tinh Thần Cung nhìn ra cái gì, huống hồ hắn còn có chuyện riêng.

Lam Huân nhìn Dương Khai, ngạc nhiên hỏi:

“Dương sư huynh muốn đi ngay sao?”

“Phải, ta còn có hẹn với người khác.”

“Nhưng dường như Dương sư huynh còn bị thường, không bằng ở lại nghỉ ngơi vài ngày?”

Lam Huân quan tâm nói.

Dương Khai lắc đầu cười:

“Không cần, thương thế không đáng ngại, chỉ cần thời gian điều dưỡng mà thôi.

Thân thể không bị thương, thương thế thần hồn không chỉ cần nghỉ ngơi là khôi phục, hắn có Ôn Thần Liên bảy màu, chỉ cần thời gian.

“Vậy sao...”

Lam Huân thấy hắn kiên quyết phải đi, cũng không tiện giữ lại, mỉm cười nói:

“Nếu đã thế, vậy sư muội sẽ không giữ sư huynh lại, Dương sư huynh đi đường cẩn thận.”

Dương Khai nói: “Bên phía các vị trưởng lão...”

Lam Huân mỉm cười: “Chờ bọn họ xong việc, muội sẽ chuyển báo.”

“Cám ơn!”

Dương Khai chắp tay chào, xoay người bay ra ngoài Tinh Thần Cung.

Lam Huân dừng chân, nhìn theo bóng lưng hắn biến mất khỏi tầm mắt, thế mới rời đi. Ở gần đó, Tiêu Thần vẫn lặng lẽ quan sát bên này, thở phào một hơi.

Rời Tinh Thần Cung, Dương Khai phân biệt phương hướng, bay về phía Thiên Diệp Tông.

Thần hồn chưa khỏi, cho nên hắn bay đi không nhanh, vừa đi vừa nhớ lại cảnh tượng giao đấu với Mạc Đa, trong đầu suy diễn nhiều biến hóa. Hành trình Thiên Huyễn Mộng Cảnh này làm hắn thu hoạch to lớn, giao đấu với Mạc Đa chỉ là một phần, hơn nữa đa số không kịp tiêu hóa, hắn phải tốn thời gian điều chỉnh lại ký ức.

Bất chợt Dương Khai cảm nhận được gì, dừng lại, híp mắt nhìn phía trước.

Ở phía trước, một người đứng giữa không trung, nhìn không lớn, khoảng chừng 20 tuổi, môi hồng răng trắng, phong thần tuấn lãng, một tay chắp sau lưng, một tay tự nhiên đặt lên bụng, thần thái nhàn nhã hoàn toàn không xứng đối với bề ngoài của hắn.

Dương Khai vô cùng nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện khí tức người này mờ ảo không rõ, ánh mắt của hắn cũng không nhìn ra sâu cạn của đối phương. Ngay cả hiện tại thần hồn hắn bị thương, nhưng thần thức mạnh mẽ bày ra đó, Đế Tôn Cảnh bình thường căn bản không thể tránh né trước mặt hắn.

Nhưng ngay vừa rồi, hắn không nhận ra gì, dường như người này đột nhiên đi ra trước mặt, khiến mình cảnh giác. Tình hình này, hoặc là tu vi đối phương cao hơn mình nhiều, hoặc là dùng bí bảo hộ thân.

Dương Khai nhìn đối phương, đối phương cũng nhìn hắn, vẻ mặt mỉm cười sâu xa.

Nụ cười này làm Dương Khai cảm giác không ổn, hắn nhíu mày lên tiếng:

“Vị này có chuyện gì?”

Người kia há miệng, phun ra một chữ làm Dương Khai kinh hồn bạt vía:

“Trói!”

Một lời ra, vạn pháp theo.

Thân thể Dương Khai chết cứng lại, tự dưng cảm giác không gian xung quanh bị giam cầm, tựa như có một sợi thừng trói mình lại, khiến người hắn cứng ngắc, động đậy ngón tay cũng khó.

Dương Khai cả kinh biến sắc, hắn cản bản không thấy đối phương có dấu hiệu thi triển bí thuật thần thông gì, chỉ là nói ra một chữ, lại sinh ra hiệu quả như thế.

Cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh không làm được thế này, mà làm được như thế, trong thiên hạ chỉ có một loại người.

Mà ở đây là gần Tinh Thần Cung, như vậy thân phận của người trước mặt đã rõ ràng.

“Ngươi...”

Dương Khai vừa kinh ngạc vừa giận dữ, không thể nào ngờ người này lại chặn ở đây, còn ra tay với mình. Vậy mà sao? Muôn ra tay thì vừa rồi ở Tinh Thần Cung có cả đống cơ hội, vì sao cứ phải chặn ở ngoài?

Huống gì với thân phận của hắn, làm việc lén lút như thế có gì tốt? Dương Khai nghĩ không ra, cũng không kịp suy nghĩ.

Vừa mới hô lên, Dương Khai chợt hoa mắt, thanh niên cách xa trăm trượng chợt mơ hồ rồi xuất hiện trước mặt mình như quỷ mị, dọa Dương Khai nhảy dựng.

Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cảm giác của kẻ địch khi bị thần thông không gian của mình chấn nhiếp.

Hai người gần trong gang tấc, người kia vẫn không ra tay, vẫn giữ nụ cười thản nhiên, lăng lặng nhìn Dương Khai. -

Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt của hắn như thành hai vầng trăng tròn, tỏa ra hào quang kinh người, dưới ánh sáng bao phủ, tất cả của Dương Khai đều hiện rõ, tất cả bí mật đều không thể che giấu, đều hiện ra trong mắt người kia.

Dương Khai giận dữ, dù biết đối phương là ai, nhưng cũng không cho phép người khác lục lọi bí mật của mình, hắn không động đậy được, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhưng vẫn không có cách chống trả.

Lực lượng thần hồn điên cuồng vận chuyển, trong thức hải, Ôn Thần Liên bảy màu huyễn hóa thành hòn đảo xoay tròn, tựa như con quay, càng xoay càng nhanh, càng mạnh mẽ.

Hào quang bảy màu ầm ầm bùng nổ, tràn ngập thức hải.

Bầu trời thức hải có ánh trăng phủ xuống, nơi ánh trăng quét qua tất cả đều hiện rõ, nhưng lúc này hào quang bảy màu quét tới, đánh tan ánh trăng.

Người kia khẽ hô một tiếng, rõ ràng không ngờ dưới thủ đoạn của mình mà Dương Khai vẫn còn có sức chống cự.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.