Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khí Trời Cũng Khá

Phiên bản Dịch · 2035 chữ

Dương Khai hừ một tiếng, tai mắt mũi miệng trào máu, sắc mặt suy yếu cũng trở nên trắng bệch, người lung lay như sắp ngã xuống.

Thanh niên kinh ngạc, vội thu lại thần thông.

Hắn cũng không có ác ý với Dương Khai, chỉ là có chút chuyện phải tra xét rõ ràng, nhưng thân phận của hắn mà đi điều tra thì có phần không tiện, cho nên mới xuất hiện chặn đường ở đây.

Vốn tưởng với thủ đoạn của hắn thì chỉ cần nhón tay là lấy được, không ngờ ép Dương Khai liều chết chống trả, còn không hiệu quả.

Điều này làm hắn khó xử.

Một chiều không được, hắn cũng không ra tay, người mờ đi, lùi lại trăm trượng, như chưa từng di động.

Cách xa trăm trượng, Dương Khai mắt trợn trừng, bất chấp mọi giá điên cuồng vận chuyển lực lượng Ôn Thần Liên bảy màu, kéo thần hồn mình, giữ chặt thức hải, hắn sẽ không giao ra bất kỳ bí mật nào trong thức hải, trừ khi đối phương đánh gục mình.

Đối phương tuyệt đối có thực lực này, Dương Khai cũng sẽ không nhẹ nhàng khuất phục.

Tình cảnh này như con thỏ đối mặt với chim ưng từ trên trời giáng xuống, cho dù nhe răng trợn mắt cũng không có bao nhiêu tác dụng, chim ưng vẫn sẽ túm lấy con thỏ bay lên không trung, lượn lên cao, rồi ném xuống té chết.

Thanh niên này nhìn Dương Khai một hồi, đột nhiên thở dài, rồi ngẩng đầu nhìn trời, như đang nói với không khí:

“Khí trời cũng khá.”

Nói xong, hắn vừa bước ra, biến mất trước mắt Dương Khai, vô ảnh vô hình như lúc tới, lúc đi cũng không làm ai phát giác được.

Dương Khai vẫn duy trì tư thế cảnh giới thật lâu, thần niệm không ngừng quét qua trong vòng mấy ngàn trượng, thật lâu sau mới tin tưởng người kia thật sự đi rồi, mới thở phào, bỏ đi cảnh giác.

Cảm giác mệt mỏi không tưởng ào tới như thủy triều, làm hắn không khỏi lảo đảo, suýt cắm đầu xuống dưới.

Miễn cưỡng ổn định thân hình, hắn lau đi vết máu trên mặt, nhíu mày.

Người kia đột nhiên chạy tới chặn mình lại, thậm chí vận dụng thần thông tra xét bí mật của mình, kết quả sấm to mưa nhỏ, làm cho Dương Khai không hiểu cũng bất ngờ.

Hắn cố ý đến đây, chẳng lẽ chỉ nói một câu "khí trời khá tốt"?

Cái này rõ ràng là không thể nào.

Lại nghĩ một hồi, vẻ mặt ấm ức của Dương Khai dần giãn ra, từ từ mỉm cười, càng cười càng vui vẻ, trong lòng cũng buông ra băn khoăn lo lắng.

Hắn đại khái hiểu được ý của người kia.

Mình mang đi Thiên Huyễn Mộng Cảnh trong tầng thứ năm Ngũ Sắc Bảo Tháp, là chủ nhân Tinh Thần Cung, nắm giữ Ngũ Sắc Bảo Tháp, Đại Đế hẳn đã phát hiện điều gì, nhưng không hiểu rõ được, bởi vậy hắn cần tra xét một phen.

Nhưng mà Dương Khai không phải đệ tử Tinh Thần Cung, vào Ngũ Sắc Bảo Tháp là vì ước định trước, cho nên mặc kệ là Đại Đế hay các trưởng lão, đều không thể yêu cầu Dương Khai chủ động khai báo những gì trải qua trong Ngũ Sắc Bảo Tháp.

Nếu như Dương Khai chỉ là Đế Tôn Cảnh bình thường thì thôi, bên phía Tinh Thần Cung sẽ có không thiếu bí thuật khiến hắn tự nhiên nói ra tồn tại của Thiên Huyễn Mộng Cảnh. Nhưng hiện tại Dương Khai còn treo danh phận trưởng lão Thanh Dương Thần Điện, Tinh Thần Cung là tông môn bá chủ Nam Vực, Thần thủ hộ Nam Vực, tự nhiên không thể ở thế hiếp người.

Cho nên đích thân Đại Đế ra tay, địa điểm không ở trong Tinh Thần Cung, mà là bên ngoài, tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan tới Tinh Thần Cung.

Hắn không báo ra lai lịch cũng xuất phát từ cân nhắc này, Dương Khai đoán được cũng không vạch trần, trên một mức độ mà nói hai người bảo trì ăn ý tâm lý, làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Chuyện này kết thúc, Đại Đế đích thân ra tay cũng không tra xét được thông tin hữu ích gì, hay nói là Đại Đế không cưỡng chế Dương Khai. Như vậy sau chuyện này, bên phía Tinh Thần Cung sẽ không thể truy cứu những gì trải qua cũng thu hoạch trong Ngũ Sắc Bảo Tháp của Dương Khai.

Tức là, mặc kệ Dương Khai mang ra thứ gì từ Ngũ Sắc Bảo Tháp, Tinh Thần Cung cùng Minh Nguyệt đều phải nhắm mắt mà chịu.

Chính vì hiểu ra điều này, tâm tình Dương Khai mới trở nên thoải mái.

Trước đó hắn còn đôi chút bận tâm, không nói mà lấy vậy là trộm, sau này dù hắn mang Thiên Huyễn Mộng Cảnh về Lăng Tiêu Cung cũng chỉ có thể lén lút sử dụng, không thể bày ra sáng tỏ. Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Thiên Huyễn Mộng Cảnh sẽ có thể bày ra trước thiên hạ, dù cho Tinh Thần Cung biết chuyện này cũng không có gì để nói.

Nghĩ một hồi, Dương Khai cảm thấy mình còn phải cám ơn Đại Đế mới đúng, hơn nữa Đại Đế làm người cũng được, với thủ đoạn năng lực của hắn, vừa rồi nếu thật cưỡng chế phá vỡ phòng ngự thức hải của Dương Khai, chưa hẳn là không làm được, nhưng hắn chỉ chạm vào liền thu, tỏ rõ phong phạm cường giả.

Điều này làm Dương Khai có ấn tượng tốt với hắn.

Một câu khí trời cũng khá, là Đại Đế bất đắc dĩ khó xử nói thế thôi.

Cười cười, Dương Khai lại cười không nổi, quẹt mũi, máu chảy ồ ạt giống như không ngừng được, trong thời gian này tiêu hao quá lớn, sớm vượt qua sức chịu đựng, nếu không có Ôn Thần Liên bảy màu bảo vệ, chỉ sợ hắn đã sớm biến thành ngu ngốc.

Lộ trình mấy ngày, Dương Khai lảo đảo bay mười mấy ngày mới đến.

Ở chỗ cũ Thiên Diệp Tông, vẫn tràn ngập vết thương, tường đổ vách nát, Dương Khai quen đường đi khe núi, khởi động pháp tắc không gian, đi vào Đế Thiên Cốc.

Đế Thiên Cốc là một mảnh tiểu thiên địa độc lập, trên đời ngoài Dương Khai là có thể ra vào tự do, đã không ai có thể vào được nữa.

Nhưng lúc này, ở gần cửa vào Đế Thiên Cốc, lại có bóng một người.

Người này tu vị Đế Tôn Cảnh, đang vẽ vẽ trên mảnh đất trống, đôi lúc lại nhíu mày, khi thì mở to mắt, khi thì mìm cười, biểu tình đặc sắc.

Hắn như chìm đắm trong thế giới của mình, ngay cả Dương Khai tới cũng không phát hiện.

Thẳng đến khi Dương Khai ho khẽ, hắn mới như tỉnh mộng, đầu tiên là không vui nhíu mày, toát ra tức giận, bực tức vì bị cắt ngang suy nghĩ, nhưng nháy mắt nhìn thấy là Dương Khai, toàn bộ bực bội tan biến, cười ha ha lên đón:

“Cung chủ!”

“Ừm.” Dương Khai khẽ gật đầu, tùy tiện nhìn qua những thứ vẽ dưới đất, đều có liên quan với pháp trần xuyên qua không gian. Vào lúc này chìm đắm trong thế giới trận pháp, có thể ở chỗ này, toàn bộ Lăng Tiêu Cung ngoài trận pháp sư thủ tịch Nam Môn Đại Quân ra, vậy còn ai khác nữa.

Dương Khai đưa Biện Vũ Tình về Lăng Tiêu Cung Bắc Vực, đã bảo nàng dẫn theo lời, cho Nam Môn Đại Quân đến đây một chuyến, giờ xem ra vị Đế trận sư này đã đến một thời gian, chỉ là chờ mãi không thấy Dương Khai, cho nên ở đây nghiên cứu riêng.

“Mang đồ tới chưa?” Dương Khai hỏi.

Nam Môn Đại Quân sửng sờ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, lấy ra ngọc giản đưa cho Dương Khai, nói:

“Cung chủ, thông tin liên quan tới trận pháp ta đã chứa vào đây, trên đường ngài có thể xem. Nhưng ta phải nhắc nhở cung chủ một tiếng, trận pháp này có chút tà ác, người bố trí trận pháp nhất định không phải thứ tốt, phải hết sức cẩn thận.”

“Ta nhớ rồi.” Dương Khai gật đầu.

Nam Môn Đại Quân lại lấy ra một vật, đặt trên tay như con thoi, tỏa sáng hào quang, nhìn rất kỳ diệu, đưa cho Dương Khai.

“Đây là gì?” Dương Khai tò mò hỏi.

Nam Môn Đại Quân cười hắc hắc:

“Không phải cung chủ bảo Hầu Vũ luyện chế một món bí bảo phi hành cho ngài sao? Chính nó.”

“Nhanh như vậy?” Dương Khai kinh ngạc cầm lấy bí bảo phi hành, thoáng cảm thụ, toát ra khiếp sợ:

“Bí bảo cấp Đế?”

Hắn dẫn Hầu Vũ về Lăng Tiêu Cung còn chưa bao lâu, tuy rằng phân công nàng luyện chế một món bí bảo phi hành, nhưng Dương Khai nghĩ rằng luyện chế một món bí bảo phi hành thì ít ra cũng phải mấy năm. Giờ mới bao lâu, còn chưa được nửa năm, là mới 3-4 tháng thôi?

Nam Môn Đại Quân mỉm cười nói:

“Tiểu Hầu dù nhân phẩm không ra gì, nhưng thật có tay nghề luyện khí, hơn nữa Lăng Tiêu Cung chúng ta lại không thiếu nguyên liệu, ném cho nàng cả đống lớn nguyên liệu, nàng còn không luyện chế ra đồ?”

Tiểu Hầu nói, thứ này còn có chỗ tăng cấp, đợi lúc cung chủ có rảnh, để nàng thăng cấp nó.

“Nàng không muốn trốn nữa chứ?”

Dương Khai mỉm cười, tâm thần chìm vào trong bí bảo phi hành trên tay, toát ra vẻ yêu thích.

Nam Môn Đại Quân hắc một tiếng, nhìn có vẻ hả hê:

“Ba đại Yêu Vương thay phiên canh chừng, nàng nào dám trốn, dám trốn sẽ chặt chân, các Yêu Vương không dễ nói chuyện.”

Các Yêu Vương cung kính chỉ là đối với Dương Khai, hay nói là vì Thiên Hình cùng căn nguyên thánh linh, đối với những người khác thì không hiền lành gì, cái gì Đế trận sư Đế đan sư Đế khí sư, ở trong mắt các Yêu Vương không là chó má gì cả. Trong Yêu tộc không có những danh hiệu này, ai mạnh hơn, người đó làm chủ tất cả.

Ba đại Yêu Vương thay phiên trông coi Hầu Vũ, cả đời này nàng đừng mong trốn khỏi Lăng Tiêu Cung.

Trong đầu Dương Khai tưởng tượng hình ảnh đau khổ của Hầu Vũ, cũng không khỏi buồn cười. Nhưng Hầu Vũ không hổ danh tiếng Hầu đại sư, Dương Khai còn chưa luyện hóa bí bảo này, đã cảm nhận được nó không kém, nếu luyện hóa xong, sẽ phát huy tác dụng rất cao.

Tuy nhiên đối với Dương Khai, các chức năng khác của bí bảo này không quan trọng, chủ yếu là bay đi mà thôi, chỉ cần tốc độ nhanh, còn lại không quan trọng.

“Hầu Vũ có đặt tên cho nó chưa?” Dương Khai hỏi.

Nam Môn Đại Quân nhớ lại, đáp:

“Lưu Vân Toa. À, nàng nói nếu cung chủ không thích, vậy tùy tiện đặt lại, dù sao cũng chỉ là cái tên.”

“Vậy gọi Lưu Vân Toa đi.”

Dương Khai mỉm cười.

Nói rồi, Dương Khai lấy ra một thứ, đưa cho Nam Môn Đại Quân: “Mang thứ này về.”

“Đây là gì?”

Nam Môn Đại Quân tò mò nhận lấy, thứ Dương Khai đưa sang giống hộp phấn son, nhưng rõ ràng không phải bình thường, bởi vì bên trên toát ra khí tức cổ xưa, rõ ràng truyền thừa đã lâu, là một món bí bảo.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.